Viên Liễu chết bất đắc kỳ tử trong ngục, Thần Dương thu thi thể hắn, dựa theo ý Tiêu Trì Dã, an trí cho vợ con hắn một trạch mới tại Đan Thành, mời một thầy tốt cho con trai hắn.
Lần này Tiêu Trì Dã bệnh đến tận ngày Khuất Đô tan tuyết, chờ khi hắn có thể ra ngoài vào triều, Hề Hồng Hiên đã được đề bạt làm chủ sự Khảo Công ty của Lại bộ rồi.
Thẩm Trạch Xuyên cầm yêu bài Cấm quân trả cho Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhân lúc lấy yêu bài dùng đôi mắt nhìn y một đường từ trên xuống dưới.
“Cảm ơn nhé, ” Tiêu Trì Dã rút yêu bài, “Trấn phủ đại nhân.”
“Không dám nhận.” Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi cuộn tròn, dường như không nỡ.
Tiêu Trì Dã lắc lắc yêu bài, hỏi y: “Thích rồi à?”
Thẩm Trạch Xuyên cười, nói: “Thích chứ, mấy ngày nay sờ quen rồi.”
Tiêu Trì Dã thấy xung quanh đã lui tránh ra xa hết mới nói: “Chỉ sờ mỗi yêu bài của ta thì thật chẳng có bản lĩnh gì.”
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay nói với hắn: “Bệnh nặng mới khỏi, nhị công tử muốn rong chơi cũng nên có chừng mực.”
“Ta thanh tâm quả dục hơn nửa tháng rồi, ” Tiêu Trì Dã bị nắng chiếu mà mệt, hắn hơi dịch chân, “bạc tình lang sáng nhớ chiều mong cũng không đi liếc ta một cái, bây giờ được ra ngoài rồi, thể nào cũng phải nghĩ cách trị tổn thương tình.”
Cơn gió thổi qua Thẩm Trạch Xuyên, y nói: “Tên ấy thường đứng núi này trông núi nọ, lại còn là đồ khốn có tình cũ tình mới đếm không xuể, nhân lúc còn kịp quên đi thôi, vì hắn mà bỏ lỡ cảnh đẹp nhân gian thì không đáng.”
Tiêu Trì Dã nói: “Gì mà khốn?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nhị công tử.”
Tiêu Trì Dã muốn nắm lấy gáy y, nhưng đứng chỗ này nắm thì không thích hợp, hắn bèn nói: “Nói hay đấy, nói giỏi đấy, nói khiến nhị công tử suýt vỗ tay cho ngươi luôn.”
“Khách khí quá, ” Thẩm Trạch Xuyên khiêm tốn nói, “đủ tâm ý là được.”
“Xem ra ngươi còn đặc biệt tra xem có tình cũ nào nữa, ” Tiêu Trì Dã nói, “để ý nhỉ.”
“Tra thì lại chẳng cần, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngồi Hương Vân phường uống chén rượu, có chuyện phong lưu nào mà không hỏi thăm ra được. Ví như nhị công tử là khách quen, tay lão luyện phong nguyệt chẳng hạn.”
“Bội phục phải không?” Tiêu Trì Dã hỏi.
“Bội phục, bội phục.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía hắn, thả chậm thanh âm, “Thế nhưng nghe thôi thì không bằng thử trực tiếp, người trong lời đồn, cùng người mà ta gặp, chẳng giống cùng một người gì cả.”
“Cơ hội ít mà, ” Tiêu Trì Dã nhấc ngón tay treo xong yêu bài, “chơi thêm mấy lần mới càng biết rõ được. ‘Nhai kỹ nuốt chậm’ chúng ta cũng không phải chưa từng thử, tư vị còn ngon không?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn ánh mắt hắn mà mím chặt viền môi.
Tiêu Trì Dã cười: “Xem ra vẫn còn nhớ, vậy chuyện đáp ứng ta cũng vẫn nhớ chứ?”
“Thay ngươi chuyển lời cho Hương Vân, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “xây cầu đáp tuyến cho các ngươi, kiếm lời uống chén rượu hỉ, đương nhiên là nhớ rồi.”
“Ta biết ngươi đáng tin mà, ” Tiêu Trì Dã nói, “nếu việc này thành, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?”
“Cứ dùng tiền lễ đi.” Thẩm Trạch Xuyên có chút biếng lười, ánh mắt men theo phiến đá nhìn ra bên ngoài, lơ đãng nói.
Đúng lúc ấy Hàn Thừa đi ra từ nội đường, vẫy tay với hai người. Tiểu thái giám bên cạnh sải nhanh chân chạy tới.
“Mời hai vị gia, hoàng thượng đang chờ đó!”
Lý Kiến Hằng đang ngồi trên long ỷ nghe người nghị sự, sắp tới lập xuân rồi, trồng dâu nuôi tằm các nơi đều là đại sự. Giữa lúc đó Đô sát viện tả Đô Ngự sử Sầm Dũ bẩm tấu lên, nói rằng mỗi dân khu Khuất Đô đều đang có hiện tượng lấn chiếm kênh rạch công, trước mắt tuyết bắt đầu tan rồi, nếu như bế tắc kênh rạch công không thể bảo trì thông suốt, gặp phải mùa mưa nhất định sẽ ngập lên đường phố.
Việc này quá nhỏ, ít nhất so với chuyện thương nghị xung quanh thì nó chẳng hề đáng kể. Lý Kiến Hằng thậm chí không thèm nghe cho rõ, cứ vậy cho qua, bị giọng oang oang của Bố chính sử từ Trung Bác tới dẫn ánh mắt đi.
Mấy lần Sầm Dũ muốn mở miệng đều bị cắt mất lời.
Lúc tan triều Sầm Dũ xuất cung, bỗng nhiên nghe phía sau có người gọi lão. Lão quay đầu nhìn thì thấy Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên hành lễ, nói: “Mạo muội cản đường Sầm Ngự sử, ty chức có việc thỉnh giáo.”
Sầm Dũ nói: “Mời Thẩm trấn phủ nói.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ban nãy trên triều nghe Ngự Sử tấu nói kênh rạch công bế tắc, là ám chỉ kênh rạch ở dân khu phố lớn Đông Long đột nhiên dâng phải không?”
Sầm Dũ ra hiệu Thẩm Trạch Xuyên vừa đi vừa nói: “Phải, chuyện phố lớn Đông Long nuốt chiếm kênh rạch công đã có từ thời Hàm Đức rồi, những năm qua đầu xuân cũng ngập dân khu, nhưng mà vì không có người chết, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không ai lưu tâm.”
Thẩm Trạch Xuyên lập tức hơi cười khổ, nói: “Không dối gạt đại nhân, ty chức đang ở nơi đó.”
Sầm Dũ khá bất ngờ, lại vội vàng hỏi: “Mấy ngày nay đã ngập rồi sao?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ty chức ở nơi đất khá cao, các trạch xung quanh muốn chiếm kênh rạch phía trước nên mở rộng sân viện, xây đến cả mái hiên nhà ty chức rồi, nước bẩn bế tắc khó thông, đêm qua đã tràn vào trong viện. Sáng nay trước khi vào triều, ty chức có đặc biệt đi một chuyến quanh dân khu, trạch dân khu đất trũng đã ngập trong nước rồi.”
Sầm Dũ ưu sầu nói: “Nếu gặp dịch bệnh gì thì nguy. Mà trước tiên chưa nói tới ngập nước, ai ai cũng muốn cướp mấy tấc đất kia mới khiến cho nhà cửa kề sát, ở giữa không có gạch thạch ngăn cách, đều là phản gỗ cả, nếu có châm lửa chắc chắn là xảy ra chuyện lớn.”
Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ một chút, trấn an nói: “Đại nhân không cần gấp, để ty chức cùng Chỉ huy sứ đại nhân đàm luận xem có thể bẩm lên hoàng thượng hay không, kịp lúc phái người đi khơi thông.”
“Được, ta cũng sẽ với nói với các lão một chút.” Sầm Dũ cất bước muốn đi, cuối cùng quay đầu lại, cười nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Trấn phủ có lòng rồi, nếu việc này có thể mau chóng giải quyết, cũng coi như là một công đức đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay tiễn lão.
* * *
Mai đỏ trong trạch viện đã héo tàn, lúc Thẩm Trạch Xuyên đến, Tiêu Trì Dã đang đứng trong thư phòng nhìn mai kia tàn rụi.
“Mấy ngày nay tuyết tan, đâu đâu cũng ẩm ướt.” Tiêu Trì Dã cầm một cành mai, “Toà trạch kia của ngươi không thể ở nữa rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên gần đây quả thực đang phát sầu vì việc này, y khẽ kéo cổ áo, vừa thay giày vừa nói: “Viện bị ngập rồi.”
“Năm năm trước ta đi qua đó, Triều Huy đã nói tới chuyện liên quan kênh rạch công.” Tiêu Trì Dã xoay người lại, “Không ngờ lâu thế mà vẫn không có ai đi giải quyết.”
“Dù sao thì chuyện ngập chìm đều là chuyện bẩn thỉu rắc rối, giải quyết còn phí giờ phí lực nữa.” Trên mặt Thẩm Trạch Xuyên trào phúng, “Ai tình nguyện làm.”
“Chẳng phải ngươi chuẩn bị làm sao?” Tiêu Trì Dã nhìn y, đi qua đó, “Năm nay là năm Thiên Sâm, có kiểm tra thành tích Đô sát, nếu như thật sự có chuyện gì, văn võ cả triều đều muốn giành giật làm.”
“Ta thấy không hẳn.” Thẩm Trạch Xuyên vịn vách tường muốn giẫm lên chiếu, lại bị Tiêu Trì Dã chặn lại, con ngươi y nhếch lên, hỏi, “Sao?”
Tiêu Trì Dã cúi người cầm ủng Thẩm Trạch Xuyên, nhấn nhấn ngoài mấy lần, nói: “Cẩm y vệ hẹp hòi thế này à, đến đôi ủng da hươu cũng không chịu cho?”
Đôi tất sạch sẽ của Thẩm Trạch Xuyên đã ướt mất một nửa, Tiêu Trì Dã gọi người vào nhóm chậu than cho gian phòng ấm lên. Hôm nay sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không tốt, hoá ra là y bị lạnh cóng rồi.
“Ủng da hươu cũng đâu chịu được nước ngập.” Thẩm Trạch Xuyên dịch chân đi, không cho Tiêu Trì Dã bắt, y rũ mắt nhìn Tiêu Trì Dã, nói, “Chỗ trũng trên phố lớn Đông Long đều là mấy kỹ viện nghèo, giờ đã ngập trong nước bẩn rồi.”
Tiêu Trì Dã vẫn ngồi xổm như vậy, hắn ngẩng đầu nói: “Mấy kỹ viện đó xưa nay đều không kén khách, ai cũng tiếp hết, mấy đồng tiền trả giá cũng tùy tiện. Thuế ngân thì căn bản không đóng nổi, năm nào cũng khất nợ, người của Hộ bộ đếm tiền qua ngày cũng không phải loại tốt gì, cố ý mặc xác bọn họ như thế.”
“Cả dân khu cũng bị ngập nữa.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Lâu nay quen chờ đợi mà, đợi đến qua xuân là không sao rồi.” Tiêu Trì Dã đứng dậy nói, “Người làm việc không ít, nhưng người tình nguyện làm chuyện không công thì quá ít. Hôm nay tan triều xong còn chưa dùng cơm, cùng ăn đi.”
Nha hoàn đã chuẩn bị guốc mộc cho Thẩm Trạch Xuyên, y xỏ guốc mộc rồi mà vẫn chẳng cao bằng Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhìn mắt cá chân nhỏ xinh bao tất sạch của y, liền nghĩ tới thuốc trước đây y hay dùng.
“Ăn tết xong mà chẳng thấy ngươi mập ra.” Tiêu Trì Dã đẩy cửa dẫn y ra ngoài.
“Bận đến nỗi ngày nào cũng ngủ được mỗi hai canh giờ, ” Thẩm Trạch Xuyên khẽ táp guốc mộc, “cứ tưởng làm nam Trấn phủ thì nhàn, ai ngờ lề lối của thợ làm vũ khí cũng nhiều lắm.”
“Nếu Hề Hồng Hiên không lo cho ngươi được, ” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, “nhân lúc đổi thành quân cờ của nhị công tử đi.”
“Vậy thì chắc đến hai canh giờ cũng chẳng được ngủ, ” Thẩm Trạch Xuyên bước theo hắn, “những người còn lại trong Cẩm y vệ bây giờ hơn nửa là con kế nghiệp cha, dựa vào tổ tông để hưởng cơm, không cần béo bở từ Cấm quân đâu.”
Mấy ngày nay tuyết đang tan, trong viện cũng ướt sũng một khu. Tiêu Trì Dã sải bước qua vũng nước, quay người lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên một lúc.
Thẩm Trạch Xuyên lê guốc, chưa nhấc áo bào xanh lơ đã muốn chạy tới vũng nước. Giờ khắc này trời đã tối rồi, ánh trăng thanh tú khoác lên chân trời xa xôi, chiếu rọi xung quanh trong trẻo sáng rõ, cũng tôn lên hình bóng Thẩm Trạch Xuyên phản chiếu trong vũng nước vừa mỏng manh lại xinh đẹp. Y vừa nói chuyện vừa chuyên tâm nhìn đường, không để ý Tiêu Trì Dã đã dừng lại, tay còn đang vén áo bào trắng, từ đầu kia nhảy lại như trẻ con, nhảy tới ngay trước mặt Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không chút nghĩ ngợi, hắn cúi người ôm lấy eo y, nhấc y trên bả vai mình. Guốc mộc trượt rơi xuống mặt đất, Tiêu Trì Dã nhặt nó lên, cứ như vậy một tay cầm guốc gỗ, một tay ôm lấy người đi về phía gian phòng lần trước uống rượu.
Thần Dương lui lại mấy bước, ra dấu tay với thị vệ phía sau, âm thầm chỉ huy người trong viện lui ra. Trên nóc nhà Đinh Đào không dám lên tiếng, chỉ ló ra đôi mắt nhìn nhị công tử đang vác người. Kiều Thiên Nhai cùng Cốt Tân ngồi ở dưới hiên, không hẹn mà cùng uống một ngụm rượu.
“Buổi sáng trông sắc mặt không tốt, ” Tiêu Trì Dã nói, “nóng thế này, bị ốm rồi sao?”
Thẩm Trạch Xuyên nằm treo trên bả vai hắn, ngắm ánh trăng trên đất, nói: “… Chắc thế.”
“Mưu đồ bá nghiệp không phải chuyện trong chốc lát, ” Tiêu Trì Dã lên bậc, đạp mở cửa, “mạng quý giá nhất.”
“Lúc hận ta chắc đâu có nói thế này, ” Thẩm Trạch Xuyên trượt xuống đất một cách mềm mại, y nhìn Tiêu Trì Dã chăm chú, “ốm vặt, ngủ một giấc là khoẻ thôi.”
Tiêu Trì Dã không nhìn y, tự cởi giày mình, lại lột áo khoác xuống. Đám nha hoàn nối đuôi nhau bày khay đồ ăn lên bàn.
Thẩm Trạch Xuyên lau sạch tay xong lại muốn kéo cổ áo. Tiêu Trì Dã ngồi bên cạnh đưa tay kéo giúp y, ngón tay hắn khẽ gạt mở cổ áo, nhìn thấy một ít vết mẩn đỏ.
“Gần đây ẩm quá, ” Thẩm Trạch Xuyên dùng mu bàn tay gạt hắn ra, “hàng xóm chiếm đất nên mái hiên phòng cũng cản nắng rồi.”
Tiêu Trì Dã như không để ý, “Ừ” một tiếng liền thôi.
Hai người ngồi xuống, lúc dùng cơm Tiêu Trì Dã nói: “Toà trạch kia của ngươi giờ cũng không hợp thân phận, sao không chuyển chỗ?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Gần chùa Chiêu Tội, tiện gặp sư phụ, lại trên phố lớn Đông Long nữa, Hề Hồng Hiên có động tĩnh gì cũng dễ tra.”
Tiêu Trì Dã nhìn y ăn cơm, nói: “Sư phụ Kỷ Cương không thể cứ ở chùa Chiêu Tội làm tạp dịch mãi được, thay tòa trạch rồi ở chung chỗ dễ làm việc hơn.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Để ta xem gần đây có tòa nào thích hợp không.”
Trong tay y thực ra còn có toà trạch của Tề thái phó, nhưng tòa này bây giờ không ở được, quá thu hút tai mắt. Dời nhà thì đơn giản, mà khó ở chỗ Hề Hồng Hiên quan sát rất chặt, y không dám lấy sư phụ và tiên sinh ra mạo hiểm.
Sau khi ăn xong đã muộn lắm rồi, trời thì vẫn còn lạnh. Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Tiêu Trì Dã đẩy cửa sổ, huýt một tiếng lên nóc nhà.
Ba thị vệ thêm một con Mãnh ló đầu xuống.
Tiêu Trì Dã vịn bệ cửa sổ, nhìn Thẩm Trạch Xuyên lấy áo khoác, nói với bọn họ: “Đóng cửa, đêm nay Trấn phủ đại nhân không đi đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã không cười, hư hỏng giữa ban ngày tựa hồ bị gió đêm thổi tán đi hết, cặp mắt kia giấu rừng âm u và sương mù dày, dưới ánh trăng lộ vẻ mông lung lại thâm thúy.
Có lẽ hắn thật sự là tay lão luyện phong nguyệt.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ.
Dùng ánh mắt này của hắn là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...