Thương Tiến Tửu

Tuyết rơi mấy ngày liên tục, án ám sát kết thúc qua loa, sóng dâng cuộn trào quãng thời gian trước bỗng bị gió tuyết vùi lấp, biến thành một vùng trắng muốt mênh mông. Vào lúc này Lý Kiến Hằng hay tin Tiêu Trì Dã đã ngã bệnh.

Nghe nói là nhiễm phong hàn mà vẫn diện bích hối lỗi, cuối cùng chịu thua phải trở về giường, bệnh đến không nhấc nổi thân. Lý Kiến Hằng mặc tuyết xuất hành, ngồi giá tới vương phủ Ly Bắc, dẫn theo chư thần, lại cùng Tiêu Trì Dã quay về làm huynh đệ tốt.

Người khác đều đã ra ngoài, sắc mặt Tiêu Trì Dã trắng nhợt, hắn để Thần Dương đỡ thân dậy, ngồi đối diện với Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng nói: “Trẫm tin lời gièm pha, hôm ấy đã trách cứ ngươi rồi, thật hổ thẹn.”

Tiêu Trì Dã nói: “Quân thần gắn bó vốn nên như vậy, hoàng thượng không cần bận lòng.”

Lý Kiến Hằng trầm mặc, Tiêu Trì Dã cũng trầm mặc, hai người họ cuối cùng cũng đến tình cảnh ngay cả lúc riêng tư cũng phải xưng quân thần với nhau.

Lý Kiến Hằng miễn cưỡng cười, nói: “Trước đây trẫm tưởng ngươi làm bằng sắt đấy, sẽ không bị bệnh, không nghĩ tới ngươi bệnh rồi cũng giống như người bình thường.”

Tiêu Trì Dã nói: “Thần cũng chỉ là người bình thường, là thân thể có máu có thịt, nhận lưỡi đao thì cũng sẽ chảy máu như thường thôi.”

Lý Kiến Hằng liền nhớ tới bãi săn đêm đó, Tiêu Trì Dã đơn độc giục ngựa phi giữa vòng vây của Cẩm y vệ, cửu tử nhất sinh nâng hắn lên đến long ỷ.

Con người thật kỳ lạ, lúc căm hận một người chỉ nhớ được mỗi cái xấu của hắn, nhưng lúc hổ thẹn lại chỉ nhớ về điểm tốt của hắn, dường như những lời từng theo người mắng mỏ đối phương đều cùng nhau tràn lên trong lòng, vì vậy mà càng hổ thẹn hơn.

Lý Kiến Hằng muốn hỏi Tiêu Trì Dã rất nhiều chuyện, nhưng giờ đây cái gì hắn cũng không muốn hỏi. Tiêu Trì Dã nói thân thể có máu thịt sẽ chảy máu, vậy tình cảm sinh xa cách phải làm sao?

Lý Kiến Hằng bèn nói: “… Ngồi tới vị trí này, không phải trẫm… Không phải sự lựa chọn mà ta cam tâm tình nguyện. Sách An, ngươi không ngồi ở nơi này, ngươi nhất định không hiểu được tư vị lo lắng triền miên. Người khác đều tưởng vị trí này có thể khoái hoạt tiêu dao, trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nhưng căn bản không phải vậy đâu.”

Tiêu Trì Dã không lên tiếng.

Lý Kiến Hằng bỗng đỏ cả viền mắt, hắn cũng không biết khổ sở ở đâu, chỉ có thể nói: “Ta vốn là miếng gỗ mục, ta nói cho ngươi, ta biết rất rõ, nếu không phải các huynh đệ đều đã chết sạch, vị trí này không đến phiên ta đâu. Nhưng ta đã làm sai điều gì? Ta xưa nay chỉ muốn làm vương rảnh rỗi, các ngươi đẩy ta đến, hỏi cũng không hỏi một câu… Ta đã cố hết sức rồi, Sách An, ta thật sự tận lực rồi, sao ta có thể điều khiển quyền binh thiên hạ này? Ta chỉ có thể tùy cho nó điều khiển ta!”

Lý Kiến Hằng thống khổ che mặt, nghẹn ngào lên.


“Sách An, ngồi ở toà trên, quá cao rồi, không thấy rõ được gì cả!”

Tiêu Trì Dã cũng hồng viền mắt rồi, hắn nói: “Huynh đệ một hồi,ta nào sẽ trách ngươi được?”

Lý Kiến Hằng dùng sức lau nước mắt, nói: “Nhưng cuối cùng ta đã tổn thương tình huynh đệ này rồi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Thân bất do kỷ, hà tất trách mình? Là ta làm việc huênh hoang, đáng bị người trừng phạt.”

Lý Kiến Hằng nói: “Ngươi vốn có tính khí như vậy, không thể trách ngươi. Bọn họ kích động ta, đều là vì chính bọn họ. Ta có lỗi với ngươi, Sách An.”

Hai người bọn họ dường như tiêu tan hiềm khích lúc trước, lại khôi phục về thời điểm thành thật với nhau. Chỉ là loại vui cười thoải mái kia cuối cùng chẳng còn nữa, đã biến thành bầu không khí lúng túng cung kính có thừa, thân cận không đủ rồi.

Lý Kiến Hằng nán lại không lâu, nói xong lời với Tiêu Trì Dã thì phải đi, trước khi đi hắn thưởng rất nhiều thứ, căn dặn Tiêu Trì Dã chuyên tâm nghỉ ngơi.

Người vừa rời đi khuất, Tiêu Trì Dã liền ném gối dựa lưng ra, đứng dậy khoác áo, đi giày vào tới thư phòng của Tiêu Kí Minh.

Trong thư phòng, Tiêu Kí Minh đang nghe Triêu Huy báo quân vụ, thấy Tiêu Trì Dã tiến vào thì phất tay với hắn một cái, ra hiệu hắn ngồi trước mặt.

Triêu Huy không dừng lại, nói tiếp: “Chi tiêu quân lương năm trước Hộ bộ đã tra rồi, hạn mức năm sau nội các còn thương nghị. Năm nay tuyết lớn, người Quyết Tây vui vẻ bởi vì tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm được mùa, có thể ngóng trông năm nay có thu hoạch tốt, thế nhưng Trung Bác đã bắt đầu đông lạnh chết người rồi.”

“Trung Bác năm gần đây châu phủ nha môn vốn khan hiếm nhân thủ, gặp phải tuyết lớn, ốc xá bị đè sụp cũng không có mấy người đi chỉnh đốn được.” Tiêu Kí Minh uống trà nóng, suy nghĩ một chút, “Nói cho Hộ bộ, quân lương Ly Bắc đầu năm lấy bốn vạn bạc ra, dùng làm bạc sửa sang cho Tì Châu Trung Bác.”

Tì Châu gần đường lương thực đông bắc, Tiêu Kí Minh lấy ra phần tình cảm này cũng coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Triêu Huy hiểu rõ, đề bút ghi lại trong sách.

“Châu phủ nha môn Trung Bác thiếu nhân thủ, đô quan cũng không mấy ai chịu đi, nhưng mơ màng không quyết không phải kế hoạch lâu dài.” Tiêu Trì Dã rót trà cho Tiêu Kí Minh.

“Trước đây Hoa Tư Khiêm không chịu quản, đây là củ khoai lang bỏng tay, cầm lên là phải bỏ tiền.” Ngón tay Tiêu Kí Minh miết theo viền cốc trà, nói, “Nhưng giờ là Hải các lão chủ sự, chắc kỳ thi mùa xuân năm nay sẽ tìm người phù hợp cho Trung Bác thôi.”


“Người mới vào làm quan hơn nửa là không kinh nghiệm, cũng không có uy tín, làm quan lại bên dưới thì có thể, làm quan to nơi biên giới thì tất nhiên không vững nổi.” Tiêu Trì Dã nói, “Người đi Trung Bác chủ trì đại cục vẫn phải chọn lựa từ trung khu thôi.”

“Bây giờ chính là lúc thiếu nhân tài có thể tự chống đỡ một phương như vậy, ” Tiêu Kí Minh nói, “Trung Bác trước kia là thuộc địa, dính với Thẩm thị, cấu kết bên dưới phức tạp, chuyện không nói được cũng nhiều. Thẩm Vệ vào khi thời đã thành thế rồi, năm năm trước đột nhiên bị tản loạn ra, hiện nay chính là vùng hỗn độn. Lương dân bách tính lúc trước bởi vì Biên Sa đồ thành mà chạy ra bên ngoài, triều đình chậm chạp không có chính sách động viên, bây giờ còn ở lại Trung Bác phần nhiều là quân hộ còn dư dưới thủ bị quân, cùng với giặc cỏ các nơi. Toàn nói nơi khỉ ho cò gáy thì sinh ra điêu dân, hiện trạng Trung Bác không hề khác như thế. Quan chức phổ thông đi rồi nhưng không trấn giữ được, trái lại còn bị ra oai phủ đầu.”

“Nếu triều đình chịu phái võ tướng mang binh đi, dựa vào danh nghĩa diệt cướp còn có thể quản được chút.” Triêu Huy khép sách lại gọn gàng, “ Nhưng mà nhìn tình thế sợ là không dám làm như vậy.”

Đương nhiên là không dám, Khuất Đô bây giờ phía đông bắc có thiết kỵ Ly Bắc, phía đông nam có thủ bị quân Khải Đông, đều là vùng đất biên thùy có trọng binh, hãm được chân thôi đã phải gắng hết sức rồi, giờ bất chấp nguy hiểm tiếp tục phái một người ra, phong tước lên thì càng khó đối phó hơn. Mà Trung Bác cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm cũng không được, chuyện này nhất định phải có biện pháp có thể điều hoà để giải quyết.

“Đây đúng là chuyện nội các phải đau đầu rồi, ” Tiêu Kí Minh đẩy quân vụ ra, nhìn Tiêu Trì Dã, “làm sao?”

Tiêu Trì Dã dựa khuỷu tay lên tay ghế tựa, lại muốn gác chân, nhưng hắn nhìn một vòng không tìm được nơi gác, liền nói: “Huynh doạ hoàng thượng không ít đâu, ta thấy hắn sợ hết chịu nổi rồi, lòng không thoải mái mà vẫn phải tiếp tục làm huynh đệ với ta.”

“Bọn đệ vốn có chút tình nghĩa rượu thịt, ” Tiêu Kí Minh cười, “làm hắn sợ, dù sao cũng hơn là để hắn không sợ.”

“Phó Lâm Diệp bỏ nhiều sức phết, ” Tiêu Trì Dã nói, “có cơ hội ta phải cảm tạ hắn tử tế mới được.”

“Chi bằng cám ơn người bạn trong bóng tối giúp đỡ đệ ấy.” Tiêu Kí Minh nói, “Vụ án này có thể thuận lợi qua đi, bên trong có người bỏ không ít lực đâu. Dựa vào kinh nghiệm của Phó Lâm Diệp, đáng lẽ hắn sẽ không tùy tiện chui vào tròng như thế.”

“Ừm…” Tiêu Trì Dã chỉ cười, chuyển hướng đề tài, “Cốt Tân đâu? Gọi hắn vào, ta có việc dặn dò.”

“Gọi vào, ta cũng có chuyện dặn dò.” Tiêu Kí Minh quay đầu ra hiệu Triêu Huy.

Triêu Huy ra ngoài gọi người, Mãnh cũng bay vào theo. Nó đậu trên kệ áo, tuyết rũ xuống làm ướt quần áo đang phơi. Đinh Đào cởi xong giày liền nhảy vào trong, vọt tới trước mặt Tiêu Kí Minh đứng thẳng tắp, Thần Dương và Cốt Tân phía sau cũng đã vào.

“Thế tử!” Người Đinh Đào kính nể nhất chính là Tiêu Kí Minh, hắn nói mà lộ hàm răng trắng sáng, “Thế tử cứ việc phân phó! Đinh Đào ta có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

“Ồ,” Tiêu Trì Dã nhấc cốc trà, nói, “sao xưa nay ngươi chưa từng nói nhị công tử ‘cứ việc phân phó’?”


Đinh Đào nói: “Ngài cứ quẳng ta đi miết à.”

“Phạm chuyện gì rồi, ” Tiêu Kí Minh ôn hoà nói, “có thể khiến nhị công tử quẳng ngươi đi?”

Đinh Đào lập tức nói: “Không phạm lỗi, chỉ là nhị công tử cứ sai ta đi chú ý cái người ——”

Tiêu Trì Dã thiếu chút nữa phun ngụm trà ra, hắn khép nắp chén lại, nháy mắt ra dấu với Thần Dương. Thần Dương liền gõ Đinh Đào một cái, Đinh Đào còn chưa biết đây là chuyện gì luôn, hắn ôm đầu không dám nói nữa.

Tiêu Trì Dã bị bỏng đau đầu lưỡi, nói: “Kéo ra ngoài, chôn ngay tại chỗ! Báo cáo cái gì? Để Cốt Tân nói!”

Đinh Đào ấm ức nói: “Ta không —— “

Thần Dương che cái miệng của hắn lại, kéo hắn ra ngoài, ra khỏi cửa liền chôn hắn vào tuyết thật.

Cốt Tân thầm nghĩ ta nói cái gì? Ta con mẹ nó nên nói cái gì?

Hắn đứng ở trước mặt Tiêu Kí Minh, thấy Tiêu Kí Minh muốn hạ cốc trà, lập tức quỳ một chân trên đất, cung cung kính kính tiếp nhận lấy, lại đặt cốc lên bàn, miệng vụng lưỡi dốt nói: “Thế tử, bỏng!”

Tiêu Kí Minh thấy thế cũng không vội hỏi, nhìn sang bọn họ một người hai người, nhìn ra được Tiêu Trì Dã đang như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Tiêu Kí Minh nói: “Sao đấy, nhị công tử giấu người trong phủ à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Chuyện này sao có thể chứ? Đại ca, ta còn chưa có mối, không có chuyện làm bại hoại thanh danh của cô nương nhà người ta được.”

Tiêu Kí Minh nhìn hắn một lúc lâu, cũng không biết là tin hay không tin, hời hợt bỏ qua, cho hắn nói tiếp.

Tiêu Trì Dã đã tìm được một tư thế thoải mái, hắn nói: “Ta muốn bảo Cốt Tân đi thăm dò Hương Vân phường.”

Triêu Huy nghĩ ngợi, nói: “Hương Vân phường ở phố lớn Đông Long, vốn là nơi nhiều người hỗn tạp, bí mật điều tra cũng không dễ dàng. Nhị công tử cảm thấy Hương Vân có vấn đề sao?”

“Nàng nhất định có vấn đề, ” Tiêu Trì Dã nói, “Ngụy Hoài Hưng cầm lời khai của nàng, nàng vô duyên vô cớ đắc tội ta làm gì?”

Triêu Huy nói với Tiêu Kí Minh: “Thế tử, ta nghe người ta nói, nói là vì yêu sinh hận đấy.”


Tiêu Kí Minh nói không nhanh không chậm với Tiêu Trì Dã: “Nếu nàng đã thành tình cũ, chắc hẳn đệ bây giờ đã có tình mới rồi. Ta vào đô cũng đã mấy ngày liền, sao không hề nghe đệ đề cập tới vậy?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta chỉ chơi bời thôi mà, không có người khác đâu.”

“Nói chuyện chớp mắt làm gì, ” Tiêu Kí Minh nói, “chớp mắt là đang nói dối. Cô nương nhà ai? Cha với đại tẩu đệ đều lo chuyện này đấy, nếu lần này có đối tượng rồi thì nói cùng đại ca có khó gì, trong nhà có thể lập tức chuẩn bị cho đệ.”

“Không có, ” Tiêu Trì Dã ngồi không yên nữa rồi, hắn muốn chạy, nhưng mà lại không dám, đành phải nói, “Không có, thật sự không có. Ta lấy vợ làm gì? Thế không phải là làm lỡ dở người khác sao.”

“Thành thân rồi thì có thể trưởng thành hơn chút.” Tiêu Kí Minh muốn vỗ đầu hắn, nhưng lại không thể gạt uy phong của hắn trước mặt các thuộc hạ, bèn đè thấp giọng nói, “Đại ca đại tẩu có thể bên đệ đến khi nào? Ở Khuất Đô này, dẫu sao cũng phải có người có thể cầm đèn cho đệ, nói chuyện cùng đệ. Đệ nhìn trúng ai rồi, bất luận là ai, cha và ta đều sẽ dốc toàn lực ứng phó, dù có là nữ tử thế gia, chỉ cần đệ yêu thích, trong nhà đều thu xếp được.”

Tiêu Trì Dã vốn định dí dỏm cho qua, nghe được lời này bỗng nhiên nhảy ra một ý, hắn nói: “Thích đại soái… Thích đại soái cũng có thể thu xếp sao?”

Ánh mắt Tiêu Kí Minh hơi biến, không liệu được hắn yêu thích đại soái như vậy, ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói với tâm tình phức tạp: “… Nếu nàng không chém chết đệ, ta sẽ đồng ý.”

Ban đêm lúc Tiêu Trì Dã lên giường, bỗng nhiên giẫm phải một thứ gì đó. Hắn cúi người nhặt nó lên từ thảm len, đây là viên trân châu làm cúc áo.

Tiêu Trì Dã nhìn theo trân châu, nhìn về phía gầm giường.

“Thần Dương.” Tiêu Trì Dã bỗng mở cửa sổ gọi.

Thần Dương từ dưới bậc đi qua đây, Tiêu Trì Dã nhìn hắn cân nhắc một lúc mới nói: “Sáng sớm mai đi một chuyến đến tiệm trang sức trên phố lớn Thần Võ.”

Thần Dương còn chưa đáp, Tiêu Trì Dã đã nhấc tay ném một cái hộp cho hắn.

“Bảo bọn họ làm thành một chiếc khuyên tai, hoa văn các loại chỉ làm một chiếc.” Tiêu Trì Dã nói xong lại suy nghĩ thật lâu, nói tiếp “Đơn giản chút, đừng có loè loẹt.”

Thần Dương nhìn cái hộp, hỏi: ” Làm hết?”

“Làm hết.” Hắn khép cửa sổ lại, khép xong yên tĩnh một lúc, lại mơt cửa ra.

Thần Dương cũng không dám nhích, hắn nâng cái hộp cảm thấy khó hiểu hỏi: “Chủ tử?”

Tiêu Trì Dã nói: ” Ghi sổ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui