Thương Tiến Tửu

Giờ dậu Lý Kiếm Đình đang ở tản bộ ở trong vườn, đây là thời gian rảnh trong này của cô. Phong Tuyền bồi ở bên cạnh, Trữ Quân bước chầm chậm trên những viên sỏi, còn nghĩ đến chính vụ trên nội đường.

“Mấy ngày sau phải cùng thần cầu mưa,” Lý Kiếm Đình nâng tay đẩy cành hoa bên má mình, “Chuyện ngày càng gấp rút, ngày hôm ấy vạn nhất không thể xảy ra sự cố.”

Phong Tuyền giúp Lý Kiếm Đình di chuyển cành hoa ra, kính cẩn nghe theo, nói: “ Nô tài nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Lý Kiếm Đình đứng ở bên hồ, thả mồi câu xuống dưới, nhìn đàn cá tranh nhau, nói: “ Trước kia ngươi đi theo Mộ Tần, tính tình tùy tiện không biết nhường nhịn, khiến cho không ít đại thần trong chiều khiến trách. Hiện giờ đã qua cửa chết một lần, thu liễm không ít!”

Khi Trữ Quân đang nói đến chính vụ thi đề cập đến chuyện này, cũng không phải nhất thời cao hứng, trong lời nói có cái gì đó. Ánh mắt Phong Tuyền khẽ nhúc nhích, khom người suy đoán ý tứ của Trữ Quân, ôn nhu nói: “Bầy tôi thuận theo tính chủ nhân, điện hạ đối xử với mọi người khoan dung độ lượng, nô ài được điện hạ giáo dưỡng, đương nhiên sẽ không dám như trước mà không biết đúng mực. Nói ra thật là xấu hổ, trước kia nô tài gặp các đại nhân nội các không hiểu quy củ, hiện giờ được hưởng quân ân, nên lấy chuyện xưa làm cảnh cáo.”

Lý kiếm Đình liếc nhìn Phong Tuyền một cái nói, “Ngươi rất tốt.”

Phong Tuyền từng phụng dưỡng Thiên Sâm Đế, Lý Kiến Hằng tâm tư đơn giản, hỉ nộ ái ố đều hiện hết trên mặt, nhưng từ lúc Lý Kiếm Đình vào cung, thấp thoáng có quân uy, thật sự rất khó đoán. Cô ở trong này dùng bữa, số lần dùng sơn hào hải vị gì đó không vượt quá ba lần, khó đoán được hỉ giận trong lời nói.

“Lúc trước ngươi ở trong ngục, ta nghe Phúc Mãn chỉ trích ngươi rất nhiều, hiện giờ các ngươi làm việc với nhau trong tiền đường,” Lý Kiếm Đình nói, “Trong lòng có phải không vui?”


Phong Tuyền vén bào quỳ xuống, nói: “ Nô tài là thuộc hạ của điện hạ, biết rõ sự sắp xếp của điện hạ nhất định có thâm ý. Nô tài tuy từng cùng Phúc Mãn trở mặt, nhưng hắn lần này cũng là theo lẽ ban sai công bằng, nô tài không dám căm phẫn trong lòng.”

“Hắn suýt nữa đánh gãy chân ngươi,” Lý Kiếm Đình nhìn về phía cá chép đang tranh giành thức ăn.

Phong Tuyền dập đầu nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “ Công công cầm gậy đánh đều là lão nhân Đông Hán, hiểu được chừng mực.”

Lý Kiếm Đình chuyên tâm nhìn cá, lơ đãng nói: “ Phúc Mãn tuy là lão thái giám của thời tiên đế, nhưng sau khi Đông Hán bỏ không thì bắt đầu đến ngự tiền,” cô cười cười, “Không có nghe tiên đế để hắn quản việc Đông Hán, không nghĩ cũng quan thuộc với người Đông Hán cũ như vậy, đến miêu miêu cẩu cẩu trong cung của ta, hắn cũng quen thuộc.”

Phong Tuyền lau mồ hôi, trong khoảng khắc này liền hiểu được ý tứ của Trữ Quân. Lý Kiếm Đình bị trúng độc trong điện, người trong cung của cô được Tiết Tu Trác chọn lựa, nhưng vẫn không ngăn được Thái hậu, trong này chắc hẳn là có người rất thân thuộc trợ giúp. Khi Lý Kiếm Đình giết Hàn Thừa trong yến tiệc đã dùng Phúc Mãn, hiện giờ tâm phúc họa lớn Hàn Thừa đã bị tiêu diệt, cô nên truy hỏi tính toán món nợ này.

Phong Tuyền nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh, nói: “ Phúc Mãn là người của tiên đế, ở trong cung khác với người ngoài. Lý lịch của hắn vững chắc, lại được các quan đại nhân coi trọng, người quen biết đương nhiên sẽ nhiều hơn nô tỳ nhiều. Con cháu của hắn nhiều, lại cùng người ngoài thân thích, ban sai vừa cẩn thận, thận trọng vâng lời.

“Lời này của ngơi chưa nói hết, thận trọng vâng lời? ta thấy hắn tâm cao ngất, là lão tổ tông nha.” Lý Kiếm Đình lấy khắn lau tay, “Một tên hoạn quan như hắn, không có công ổn định xã tắc, cũng không có can đảm khuyên răn quân vương, đơn giản chỉ là làm ở ngự tiền lâu năm, mà có thể làm “ lão tổ tông”, tổ tông của ai?” Cô liếc mắt nhìn Phong Tuyền, “của ta sao?”

Phong Tuyền chỉ cảm thấy ba chữ nhẹ nhàng này như núi cao đồ sộ, đè lên hắn không dám ngẩng đầu, vội vàng dập dầu: “ Điện hạ là dòng dõi hoàng học, tông nghiệp huy hoàng của thái tổ được truyền cho điện hạ, điện là là thiên hạ chí tôn!”


“Hàm Đức gia khi dẹp đảng loạn chính, giết một tên lão tổ tông, không nghĩ đến Lý Kiếm Đình ta, vậy mà có thể giết một lần nữa. Cho thấy được lòng người tham lam vô đáy, ân của đại thiên khó có thể đổi lấy lòng trung thành, mù quáng quá mức ắt sẽ sinh họa.” Lý Kiếm Đình đưa khăn cho cung nữ bên cạnh, tự giễu nói, “Nhưng hắn quả thực có năng lực, không có lý do, mà vẫn có thể làm tổ tông của ta.”

Con cháu của Phúc Mãn ở khắp nơi, mượn cơ hội ban sai tiền đường, cùng quan viên trong triều qua lại, hắn ở trong này một mực so với Phan Như Quý càng thông minh, đổi với các quan đại thần không dám làm loạn quy củ, hận không thể mười bước dập đầu một cái. Khổng Tưu lúc trước bệnh nhẹ, cố gắng đến ban sai, Phúc Mãn hầu hạ ở minh lý đường đã tự mình thí thuốc, chăm sóc nguyên phụ rất chu đáo tỉ mỉ, làm nên tên tuổi cho Lý Kiếm Đình. Phúc Mãn vì ân sủng mà đến mức này, nhưng lại phạm vào tối kỵ, hắn tự mình nịnh bợ quan viên—— hắn là một tên thái giám trong triều, lại ở ngoài triều lôi kéo quan viên làm gì? Muốn ở trong cung làm lão tổ tông, lại muốn ở ngoài cung làm thái giám tốt, trong ngoài mặt mũi cũng đủ cả, ngược lại với chức vụ của hắn.

Nội hoạn chính là nô tỳ của thiên tử, có bổn phận hầu hạ thiên tử. Nếu không có Phan Như Quý khơi nguồn loạn chính, quyền phê hồng cũng không thể là một thẻ thông hành mà thái dám dùng để kiếm lời. nhưng Phúc Mãn đối với trong và ngoài cung đều cung khính khiêm nhường, ở bên trong góp lợi thế, Lý Kiếm Đình muốn loạn bỏ Phúc Mãn, phải có lý do thích đáng đầy thuyết phục.

Lúc này trời đá tối, bên kia vườn người cầm đèn đi vào. Phúc Mãn gần đây sai sự làm rất tốt, sắc mặt hồng hào, xa xa nhìn thấy Lý Kiếm Đình đứng ở hồ nước, thái giám bên cạnh nói nhỏ vào tai hắn, “ Tổ tông, Phong Tuyền đang quỳ!”

Phúc Mãn phất cây phất trần, nói: “ Lúc trước hắn ở yên hội lập công, nếu chịu an phận thủ thường, điện hạ sẽ không tự nhiên làm khó hắn, nhưng hắn tức giận sẽ hiện hết lên mặt, làm chút việc vặt mà chọc giận điện hạ cũng là điều dễ hiểu.”

Dứt lời hừ nhẹ một cái, tươi cười đi đến, hành lễ với Lý Kiếm Đình.

“ Ngươi đến rồi,”Lý Kiếm Đình cười rộ lên, “Có chuyện gì quan trọng vậy?”


“Nô tài lúc nào cũng nghĩ đến điện hạ,” Phúc Mãn lướt qua Phong Tuyền, biết Lý Kiếm Đình không thích người chạm vào, liền hư hư mà che chở cho cô bước xuống, “ ở nội đường chờ lâu không có tin tức, trong lòng nôn nóng! Nô tài lại thấy trời mây đen chồng chất, sợ trời mưa, liền chạy vội đưa ô đến cho điện hạ.”

Lý Kiếm Đình nói: “Cũng là ngươi có lòng, mọi chuyện chu đáo.”

Phúc Mãn làm như mới nhìn thấy Phong Tuyền, “Ai gia” một tiếng, nói: “Đây là làm sao vậy?”

Sắc trời tịch mịch, Lý Kiếm Đình dưới ngọn đèn lay động bỗng nhiên tính kế trong lòng, cô lập tức lạnh mặt, nói: “Cái thứ kiêu căng ngạo mạn, nghe nói hắn ban sai trên tiền đường, đối chư vị đại nhân rất bất kính, ta phạt hắn quỳ ở đây.”

Phong Tuyền nghe thấy liền khóc nức nở, cúi rạp trên mặt đất, làm một bộ dạng vừa bị mắng, nói: “Nô tài không có mắt, va vào nhóm đại nhân, quả thực tội đáng chết vạn lần, điện hạ......”

“Ta biết ngươi ở thời tiên đế có cầm qua bút, nhưng hoạn quan sao lại có thể so được với viên quan trong triều? Đây là những quan viên địa phương, tiến cung báo cáo công chuyện về tình hình dân chúng, hết sức mệt nhọc, ngươi lại làm bộ mặt khó chịu với họ, ngươi định làm cái gì?”

Quan viên địa phương.

Phúc Mãn thỏa mái trong lòng, khó trách Lý Kiếm Đình tức giận như vậy. Mấy ngày nay chuyện Dung Thành hạn hán làm cho Trữ Quân trằn trọc khó ngủ, trong cung ngoài cung đều cắt giảm chi phí, ngay cả Trữ Quân cũng ăn gạo tẻ, nói là không quên dân chúng khổ, cô đối với quan địa phương rất là coi trọng.

“Điện hạ ở nội đường vì chính vụ mà vất vả, hiếm hoi mới có thời gian đi dạo vườn hoa để giải sầu, dù sao đi nữa cũng không cần bởi vậy mà làm hỏng hứng thú.” Phúc Mãn dẫn Lý Kiếm Đình đi, cười xòa nói, “Tiết đại nhân cũng đã đến nội đường rổi, đang chờ điện hạ.”


Phúc Mãn liếc Phong Tuyền vài lần, cũng không lên tiếng cầu xin. Lý Kiếm Đình không nhìn Phong Tuyền, lập tức đi về. Đợi Lý Kiếm Đình về Minh Lý Đường, hắn phụng trà rồi lui xuống, khi đợi ở dưới mái hiên, thấp giọng hỏi tiểu thái giám: “Còn quỳ?”

Tiểu thái giám cười trộm: “Còn đang quỳ.”

“Gọi hắn đứng lên đi.”

“Tổ tông, ” tiểu thái giám thấy kỳ lạ, nói, “Xưa nay hắn xưa nay không phải làm bộ dạng thanh cao, miệng còn đê tiện thật sự, tổ tông giúp hắn làm cái gì? Làm cho hắn quỳ đến lúc điện hạ nghị chính xong không phải là tốt ư.”

“Làm nô tỳ, sẽ nghĩ chuyện quân vương muốn gì, vì quân mà tháo gỡ sầu lo.” Phúc Mãn nói, “Hắn cùng điện hạ là tình nghĩa sâu sắc, điện hạ còn để cho hắn quỳ, cũng không phạt hắn gì, chính là đợi hắn biết sai. Điện hạ nhất thời nửa khắc liền quên ngay, chờ muộn chút nữa nhớ đến, hắn lại khóc lóc một hồi, điện hạ niệm cũ tình, nhất định sẽ mềm lòng. Ta khi nãy không thay hắn cầu xin, lại để hắn quỳ lâu, điện hạ sẽ trách chúng ta không hiểu chuyện.”

“Vẫn là tổ tông suy nghĩ chu đáo, ” tiểu thái giám bội phục nói, “Chung quy vẫn nghĩ cho chủ tử, cao! Ta sẽ bảo hắn đứng lên.”

Phúc Mãn quay đầu nhìn ánh sáng nhạt của đèn lồng lộ ra trong Minh Lý Đường, bất giác tự cười đắc ý.

Đã không có lão cẩu tặc Hàn Thừa, hắn ở bên ngoài sẽ không có nhược điểm. Chỉ cần hầu hạ Trữ Quân tốt, sẽ được nội các tiến cử, một bước lên mây ngay trước mắt. Phan Như Quý có thể làm, hắn cũng có thể làm, chẳng qua phải làm tốt hơn, làm xinh đẹp hơn mà thôi.

Phúc Mãn chuyển tầm mắt, chính là chỗ Thái hậu, khiến hắn không an lòng, vì muốn chặn hậu họa, hắn phải nhanh chóng xuống tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui