"Chỉ là ngủ với nhau, chắc chắn nàng chỉ muốn giải quyết nhu cầu, cậu lại còn động tâm trước. Sao trước đây tôi không nhận ra là cậu ngây thơ như vậy?" Khâu Lam nghĩ nếu mối quan hệ chỉ là vui vẻ qua đường thì điều cấm kỵ nhất là tình cảm thật.
Khương Niệm bị sặc soda. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Khâu Lam nói đúng, dường như Diêu Nhiễm chỉ muốn giải tỏa... Sự thân mật giữa bọn họ chỉ giới hạn ở thú vui xác thịt. Những lúc bình thường, họ thậm chí không phải bạn bè.
"Cậu nghiêm túc đấy à?" Khâu Lam nhìn phản ứng của Khương Niệm liền thấy có gì đó không đúng. "Có phải do cậu độc thân quá lâu nên thích cùng nàng lên giường? Bản thân cậu không phải thích nàng."
Khương Niệm liếc nhìn Khâu Lam, trả lời cô rõ ràng: "Tôi thích hết."
Khâu Lam: "..."
Tao Bao đột nhiên thâm tình như vậy, có chút không quen.
Trước đây, mấy lời nói thích hay rung động của Khương Niệm, Khâu Lam đều không để trong lòng. Dù sao sự cảm nắng của Khương Niệm đến rồi đi rất nhanh, chẳng bao lâu cô ấy lại thấy chán. Nhưng điều cô chắc chắn là lần này Khương Niệm rất khác, tối hôm qua cô ấy vội vàng như vậy, cô tưởng có chuyện gì gấp, nhưng cuối cùng là đi lăn tình?
"Chỉ là chuyện hẹn hò thôi mà, tôi nghĩ cậu không nên để tâm nhiều quá..." Khâu Lam suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở bạn mình.
Bởi vì hôm nay Diêu Nhiễm lạnh lùng rời đi, Khương Niệm cả ngày nay bơ phờ. Khi nghe Khâu Lam nói ra lời này, trái tim càng trở nên trống rỗng.
Thấy tâm trạng cô không tốt, Khâu Lam cười an ủi nói: "Có lẽ sau một thời gian nữa Cậu có thể buông bỏ. Dù sao nhiệt huyết của cậu luôn dễ dàng bị dập tắt."
Khương Niệm nghiêng đầu liếc Khâu Lam một cái, phàn nàn: "Cậu thật đúng là giỏi an ủi người khác."
Khâu Lam còn muốn nói thêm gì đó.
Khương Niệm đã đứng dậy, ném lon soda rỗng vào thùng rác rồi bước ra ngoài.
Khâu Lam sợ cô em gái này lại đột nhiên biến mất nên căng thẳng: "Cậu lại đi đâu nữa?"
Khương Niệm quay lưng về phía cô, uể oải nói: "Đi chăm chỉ làm việc."
Khâu Lam cảnh cáo: "Tốt nhất nên như cậu nói. Gần đây có nhiều khách hàng quá, một số người không chờ được đã bỏ đi."
"Biết rồi."
Hè đến, cũng là thời điểm nhiều người muốn khoe làn da, khách hàng đặt hẹn ngày càng nhiều.
Màn đêm lại buông xuống.
Diêu Nhiễm về nhà sau khi tăng ca, đầu tiên nàng xả nước nóng vào bồn tắm, hi vọng việc ngâm nước nóng sẽ khiến nàng thoải mái.
Lần này, cảm giác mệt mỏi sau khi làm tình quá độ còn tệ hơn lần trước, thắt lưng và cánh tay nàng đều đau nhức. Đại khái bởi vì so với lần trước đã quen thuộc hơn rất nhiều. Vừa nhớ tới đêm hôm qua nàng liền cảm thấy choáng váng, cũng không nhớ rõ họ đã làm bao nhiêu lần.
Diêu Nhiễm cởi áo ra, dấu hôn lốm đốm trên ngực, phải một thời gian mới biến mất.
Ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng làm cơ thể bớt mệt mỏi, Diêu Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, có lẽ tối qua quá mệt nên vừa tựa người vào bồn tắm một lúc đã thiếp đi.
Nàng có một giấc mơ ngắn, nóng bỏng như dòng nước nóng đang thấm vào cơ thể.
Nàng mơ thấy mình bước vào phòng tắm, Khương Niệm bất ngờ ôm nàng từ phía sau, nàng quay người, còn chưa kịp nói gì thì đã bị hôn say đắm và sâu sắc.
Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm. Khương Niệm vẫn ngang ngược như ngày nào, hai người hôn nhau mãnh liệt, khiến nước trong bồn tràn ra, ướt đẫm.
Diêu Nhiễm tỉnh dậy thấy khát nước, hai má đỏ bừng, toàn thân nóng rực. Nàng cau mày rồi lại nhắm mắt lại, tại sao nàng lại trở nên như thế này?
Nó giống như việc không thể thỏa mãn những ham muốn của mình và những điều đó cứ lần lượt hiện lên trong đầu.
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, nước ấm cũng đã nguội. Nàng đứng dậy khỏi bồn tắm, cảm thấy thân dưới có chút nhớp nháp, đành phải tắm thêm lần nữa.
Khi con người có nhiều suy nghĩ thì khó có thể ngủ yên. Suốt cả đêm, Diêu Nhiễm có nhiều giấc mơ, chúng không có chút logic, đều là những mảnh vụn rời rạc.
Một giây trước nàng mơ thấy Khương Niệm ôm mình trên giường ngủ thoải mái, một giây sau nàng đã ở quán bar.
Khương Niệm đang uống rượu ở đó, ngồi bên cạnh mỹ nữ khác, họ ôm nhau ở một góc khuất, mơ hồ tán tỉnh: "Đêm nay có muốn tôi đi cùng em không?"
Cô ấy dùng nụ cười quyến rũ toả nắng của mình để quyến rũ người phụ nữ đó một cách dễ dàng, một sự dụ dỗ ngọt ngào, khiến người ta không thể cưỡng lại...
Ngày hôm sau, tỉnh lại sau giấc mơ, Diêu Nhiễm vẫn chưa hồi phục, may mắn hôm nay là chủ nhật, nàng có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Ngày chủ nhật của Khương Niệm không được thoải mái như vậy, khách đến studio từ sáng sớm. Vào cuối tuần cô thường bận rộn đến tận khuya.
Sau cái đêm điên cuồng đó, họ đã không liên lạc trong một thời gian dài. Khương Niệm suy nghĩ một chút, phát hiện bọn họ ngay từ đầu đã không có liên lạc. Nhưng cô chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, có nút thắt ở đó.
Có lẽ vì Diêu Nhiễm đã mỉm cười và hôn cô đêm đó, cô mới ảo tưởng rằng giữa họ có điều gì...
Nói tóm lại, nó khiến cô rất bối rối.
Sau đó Khương Niệm lại đi đến Thời Gian, nhưng đương nhiên không phải ngẫu nhiên mà gặp được Diêu Nhiễm.
Khi Diêu Nhiễm tan làm về, nàng luôn đi ngang qua studio, nàng phát hiện Khương Niệm thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, hóng gió trên đường hoặc chơi với chó hoang.
Cho nên ban đêm, khi đi ngang qua khu Xuân Phong, nàng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Khương Niệm. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, không có lời chào hỏi.
Mùa hè thực sự đã đến rồi, người đi bộ trên phố đã khoác lên mình những chiếc áo phông và váy mát mẻ.
Khi Diêu Nhiễm trên đường trở về nhà sau khi tăng ca tối hôm đó, nàng thoáng thấy Khương Niệm đang hóng gió bên ngoài studio. Cô chỉ mặc một chiếc áo croptop bó sát để lộ vòng eo.
Bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, Diêu Nhiễm đậu xe bên đường với tiếng nhạc trong trẻo trong xe. Nàng lại nhìn về hướng studio và cảm thấy bối rối. Tại sao nàng dừng lại ở đây?
Làn gió chiều thổi nhẹ nhàng, mái tóc xoăn dài gần ngang lưng tung bay, cô quay người lại với nụ cười rạng rỡ.
Diêu Nhiễm có chút giật mình.
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo và nóng bỏng đang đi về phía studio. Khương Niệm vừa nhìn thấy, cô đã nồng nhiệt vẫy tay chào người phụ nữ đó.
Từ một khoảng cách nhất định, Diêu Nhiễm đương nhiên không thể nghe thấy họ nói gì. Nàng chỉ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy mỉm cười tiến lại gần và chạm vào eo Khương Niệm, sau đó họ đi vào studio.
Hóa ra cô ấy đang đợi ai đó...
Diêu Nhiễm quay mặt đi, lại cúi đầu, trầm mặc một lát rồi tiếp tục lái xe về phía trước, màn đêm mù mịt dần dần rút đi.
Cô ấy đã có một mục tiêu mới?
Lái xe được một lúc, Diêu Nhiễm hạ hết cửa sổ xe xuống, tóc nàng hơi rối, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.
Nếu cô ấy có một mục tiêu mới, cũng chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Sau khi về nhà, Diêu Nhiễm theo thói quen liếc nhìn chú chó con bằng gỗ ở cửa ra vào, nhàn nhạt liếc nhìn nó một cái, sau đó thay dép lê đi vào phòng.
Về đến nhà, nàng vẫn như vậy, sau khi tắm xong, nàng đọc sách một lúc như thường lệ, nhưng tốc độ đọc chậm hơn bình thường, nàng đọc lẫn lộn nhiều lần.
Hôm nay cô ấy có thể dỗ dành mình thì ngày mai cô ấy cũng có thể dỗ dành người khác. Điều đó không có gì bất thường cả.
Cô ấy vẫn luôn là người thích thu hút ong bướm phải không? Chưa kể vẫn còn độc thân, ngay cả khi đã có người yêu cũng có thể như thế này, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Diêu Nhiễm xoa xoa trán, nhìn thời gian, thấy đã gần mười một giờ, liền đặt sách xuống, chuẩn bị đi ngủ như thường lệ.
Lúc này, điện thoại nhận được tin nhắn WeChat.
Khi Diêu Nhiễm đứng dậy, nàng cầm lên và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
[Khương Niệm] Tối mai chị có rảnh không?
Diêu Nhiễm trầm ngâm một lúc rồi bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
Cô Khương thực sự rất hấp tấp!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Chậc, chậc, chậc, sự lúng túng giữa đôi tình nhân trẻ đã bắt đầu. Boss Diêu căng thẳng vì ghen tuông, chú chó quyến rũ lại quá thông minh và có năng lực, khiến tỷ tỷ bất an ( bushi).
Boss Diêu lạnh lùng đang dần ấm lên. Sau mấy chục năm, đột nhiên gặp được trải nghiệm thú vị như vậy với chú chó con, nàng cần thời gian để thích ứng. Khi hai người ở bên nhau, ngày nào cũng phải ngọt ngào, không hề ngượng ngùng hay xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...