Chương 39: Hiếm khi hồ đồ.
Ngày kế, mọi người đều dậy thật sớm, không biết Liên Dụ kiếm đâu ra một cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn có đính mũ.
Phương Uyển Chi nhìn hắn giống như đang đưa tang, nàng nhíu lông mày lắc đầu.
“Cái này đâu ra thế? ”
Liên Dụ nghiêng đầu cười một tiếng, cà lơ phất phơ nói.
“Ta đoạt.”
Phương Uyển Chi nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh của hắn, thiếu chút nữa đã nhéo tai người kia trách, đoạt cũng phải đoạt cái gì đẹp chứ.
Nhìn một lúc mới biết là y phục hộ pháp của Thiết Thiêu các ở Hoa Quả thôn. Nàng thấy Liên Dụ mang một chiếc mặt nạ xấu xí thì cắn hạt dưa hỏi:
“Đêm qua ngài đi Hoa Quả Thôn à? ”
Hắn liền gật đầu, cổ áo của bộ y phục này không kéo được. Phương Uyển Chi liền ném hạt dưa trên tay đến sửa lại cho hắn. Vừa sửa vừa hỏi:
“Hôm nay còn muốn lên núi à? ”
Nàng đoán hắn chuẩn bị để đến căn nhà gỗ kia, nói chuyện với La Bàn Nhi thử.
Liên Dụ gật đầu, cúi đầu thấy vết cắt trên đầu ngón tay nàng, hắn đưa tay nắm lại rồi nhíu mày nói.
“Hôm qua cô bị thương à? ”
Phương Uyển Chi cảm giác được ngón tay kia hết sức dịu dàng, mặt cũng đỏ bừng, cười nói.
“Ta thấy phải hỏi ngài ấy, trên người có đau không? ”
Hôm qua lúc Liên Dụ xông vào đám người cứu Lưu Lăng ra, khó tránh khỏi bị thôn dân Hoa Quả Thôn đánh trúng. Những người kia đều là dân chúng, đa số còn là trưởng giả, Liên Dụ không muốn đánh bọn họ, chỉ có thể lao thẳng đến kéo Phương Uyển Chi vào lòng mình, dù thôn dân không dùng gậy gộc nhưng tiếng gào thét và tiếng gió bên tai nàng cũng biết được, hắn bị đánh mạnh cỡ nào. Nàng không nghe tiếng hắn kêu rên, nhưng cũng đau lòng muốn chết. Nếu như Lưu Lăng không phải là vương gia, nàng đã xông lên cấu xé hắn rồi.
Liên Dụ còn không thèm nháy mắt, nhíu mày nhìn ngón tay nàng như cũ, sau đó lấy một bình thuốc trong ngực ra bôi lên vết thương trên tay nàng, rồi thổi thổi.
“Không đau, chờ ta trở về.”
Trong lòng Phương đại cô nương đã thích hắn từ lâu, nàng cắn môi không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên giang hai tay ra ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Đầu tựa vào ngực hắn, cả khuôn mặt cũng hồng như muốn nổ tung, cả người không chỗ nào không nóng rực.
Nàng biết rõ như thế không đoan trang, nhưng trước mặt nam nhân nhà mình cần gì phải đoan trang chứ. Tận đáy lòng, nàng đã sớm nhất định Liên Dụ là của nàng, hắn không cần nàng cũng không được.
Nhưng mà nói cho cùng, Phương Uyển Chi muốn tự mình bày tỏ, cũng muốn mình can đảm hơn một chút, nàng ôm như vậy có vẻ rất ngốc, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Tiếng nhịp tim thình thịch khiến nàng an tâm hơn một chút, hắn hồi hộp, hồi hộp nhưng ít nhất cũng không đẩy nàng ra.
Nàng cảm nhận được hắn ôm lại mình, từ từ, ôm chặt, hai người không ai nói gì, nhưng đều đỏ bừng cả mặt, như chồi non đâm lên giữa nắng sớm, theo gió đung đưa, vui thích. Lại giống như giữa biển lớn mênh mông, con thuyền dập dềnh qua lại, nghe được hai trái tim cùng rung động.
Liên Dụ khẽ nói: “A Đào, ta phải đi.”
Giọng nói rất trầm, còn có phần nói lắp. A Đào chôn trong lòng hắn ừ một tiếng, đột nhiên lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Liên Dụ cũng không muốn đi, cánh tay thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ôm lấy vòng eo thon nhỏ, hắn thấy Phương Uyển Chi quá gầy, gầy không đầy nắm tay, gầy đến mức như thể hắn không quan tâm chăm sóc nàng thật tốt.
Thật lâu sau, Phương Uyển Chi nói: “Chàng, đi sớm về sớm.”
Cuối cùng mới tách khỏi người hắn.
Liên Dụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng một mảnh, ánh mắt dừng lại nơi cánh môi mịn màng của nàng, dư vị của đôi môi đó khiến hắn động lòng.
“Ta muốn hôn nàng.”
Hắn nhẹ giọng nỉ non, không đợi nàng đáp lại đã cúi người hôn xuống đôi môi ấy.
Không chỉ là lướt qua rồi ngừng lại như hai lần kia, nụ hôn lần này hắn rất nghiêm túc, thậm chí có một chút vội vàng, ngón tay luồn qua mái tóc dài giữ lấy gáy nàng, khiến cho hai người gần sát nhau hơn, như muốn say mình trong ôn hương nhuyễn ngọc.
Phương Uyển Chi chạy thẳng một mạch về phòng, đóng cửa lại rồi cười khúc khích, thực sự rất phấn khích.
Nàng lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân, thấy Liên Dụ vẫn còn đứng ngơ ngác trong viện, bóng lưng cứng đờ mê man, nàng bật cười, thẹn thùng hắng giọng: “Còn không đi đi, muốn đợi mặt trời xuống núi à.”
Liên Dụ liền qua đầu lại, nhìn nàng một hồi lâu rồi chỉ vào cửa sân.
“Ta đi bây giờ.”
Nhưng mà không phải đi tới cửa, hắn nhún chân một cái khinh công bay ra ngoài.
Sao lại không đi qua cửa lớn…
Cả ngày hôm nay Liên Dụ luôn mất hồn mất vía.
Lúc đi đến tòa trúc lâu ở Thiết Thiêu các, hắn thấy rất nhiền người người đi vấn an giáo chúng. Hắn nghĩ mình cũng phải như bọn họ đến nói hai ba câu, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói gì, trong đầu đều là hình ảnh của Phương Uyển Chi, khuôn mặt thẹn thùng và đôi môi sưng đỏ.
Lúc La Bàn Nhi khom lưng gù đi tới, nhìn thấy tên hộ pháp đang ngồi ngẩn người trên giường. Hắn bước tới bên cạnh, đẩy đẩy tên kia:
“Người làm gì thế hả?”
Giọng đậm chất địa phương, toàn khẩu âm của vùng.
Liên Dụ biết hắn bước vào, gật gật đầu ý bảo mình nghe được.
La Bàn Nhi có tứ đại hộ pháp, hắn lựa chọn người này, nguyên nhân quan trọng nhất, vì A Tu là người câm.
La Bàn Nhi vốn cũng quen với việc A Tu trầm mặc ít nói, hắn thấy người kia cứ ngồi trên giường hồi lâu, vóc dáng không đủ cao, nên phải mang một băng ghế tới, bò lên rồi nói:
“Ở Cung gia có quỷ náo loạn, họ tới mời ta mấy lần nhưng ta cũng không ứng, ngươi lưu ý thấy họ tới lần thứ ba, nhận một trăm lượng thì thông báo với ta.”
Liên Dụ tiếp tục gật đầu.
Thấy tên lưng gù này đúng là biết cách mua bán.
Quỷ náo loạn ở Cung gia.
Hắn nắm một ít bột gì đó, ném vào trong chén cổ độc, bên trong đó tự giết lẫn nhau. Thứ náo loạn ở Cung gia, không phải là quỷ, mà là người.
La Bàn Nhi có vẻ cũng không thích nói chuyện phiếm với người khác, tự càu nhàu một lúc rồi chống chằm ngẫm nghĩ: “Mấy ngày trước nghe nói người triều đình đến, ngươi bớt chút thời gian đi qua thông báo với Thiên tôn một tiếng, chuyện đó ta quản không được”.
Hai tay lại đặt đầu gối.
“Nghe nói người đến là một vương gia, có câu nói trời thì cao mà hoàng đế thì xa, lão tử ở xa như vậy mà hắn cũng biết tin. Có thể thấy không phải cứ xa là ít rủi ro”.
Liên Dụ liên tục im lặng nghe hắn nói, có thể thấy người này học thức không cao, hắn cũng không vội giải quyết, nhưng Thiên tôn vừa nhắc đến lại khiến hắn hào hứng.
Hắn vừa mới xem tay của La Bàn Nhi, gầy gò, vô cùng tiều tụy, làn da thô ráp, nhưng đó là do hắn gầy. Hàng năm vì độc trùng và bột thuốc thấm vào người, phần lớn những người dưỡng cổ độc có làn da chuyển thành màu đen.
Tay của La Bàn Nhi lại không thế.
Điều này cho thấy, người nuôi cổ độc là người khác, sau lưng hắn còn có người lợi hại hơn.
Sư phụ của Liên Dụ Nhiễu Tiêm Trần là chưởng môn đời thứ mười sáu của Điểm hoa các, ít người biết được Nhiễu Tiêm Trần lại có một nửa dòng máu là người Miêu Cương, bởi vậy phương pháp nuôi cổ cũng biết được ba phần. Nhưng mà với chuyện này Nhiễu Tiêm Trần lại quá gà mờ, nuôi hơi phân nửa đều chết hết, cho nên cũng ngại quảng cáo kỳ môn dị thuật của mình.
Từ nhỏ Liên Dụ đã lăn lộn với ông, cho nên cũng hiểu biết chút ít.
Thanh danh của Điểm hoa các vốn không có gì đặc sắc, lại thêm chuyện đối xử với trần thế không phân biệt chính tà, có phần tam quan bất chính, làm loạn trên giang hồ một thời gian nên thanh danh cũng ngày một xấu đi, ông ta lại vui vẻ khi trở thành chưởng môn ma giáo, còn thường xuyên tuyên bố đệ tử của mình là Lan Khanh công tử.
Liên Dụ lại không chịu thừa nhận người sư phụ bất chính này, chỉ những lúc ông không có bạc mới đưa tay cứu tế một ít.
Còn về chuyện của La Bàn Nhi, càu nhàu đủ rồi hắn liền bò xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Cứ ngồi một chỗ lại thấy trong lòng không yên được.
Bởi vì hắn thấy A Tu nhìn mình lắc đầu, mặt mày ủ rũ. Tự nhiên mình cũng buồn theo.
La Bàn Nhi vốn không có việc gì làm, đi tới Hoa Quả Thôn này nhờ vào lừa đảo mà có thêm chút bạc, giờ chuyện bậy bạ còn kinh động tới vương gia, hắn đương nhiên sẽ hoảng hốt. Đi qua đi lại trong phòng hai lượt, hắn nói với Liên Dụ.
“Ôi chao, ngươi nói ta có nên tự mình đi đến chỗ Thiên tôn không, lần trước có vẻ hắn không muốn ta qua. Nhưng giờ nếu cứ chờ tin thì biết đến khi nào.”
A Tu ôm trùng cổ độc đi về giường, nhíu mày, bày tỏ mình cũng rất thất vọng.
Theo tính tình của La Bàn Nhi, nếu chuyện như vậy mà bị người khác giật dây, có khi nửa đường lại bỏ cuộc, giờ nhìn bộ dạng của A Tu hắn lại thấy phiền.
“Đi thôi, tìm Thiên tôn.”
Đây đương nhiên là chuyện vô cùng tốt.
Trên mặt Liên Dụ không biến sắc, từ từ đi theo sau lưng La Bàn Nhi.
Hai người ra khỏi cửa, đi theo hướng chợ của Hoa Quả thôn, mấy người dân thấy La Bàn Nhi đi ra thì cúi người quỳ bái, thái độ với Liên Dụ cũng cung kính lạ thường.
Hôm qua Liên đại nhân mới bị đánh, hôm nay lại được ủng hộ, nhân sinh quan của bản thân cũng trở nên vặn vẹo, hắn thuận tay nhận mấy đồ ăn vặt người ta đưa tới.
Nhưng mà còn chưa kịp lấy, tâm tình đã lạnh hơn phân nửa.
Bởi vì hắn thấy trong đám người, có hai bóng dáng lén la lén lút, một người là Lưu Lăng, một người là Trương Lương.
Có lẽ là sợ người ta nhận ra, cả hai người này đều bôi một lớp bụi đen lên mặt. Giống như vừa chui từ mộ lên. Lần này Liên Dụ thực sự không muốn quen biết họ, nhưng cũng không thể để mặc họ làm chuyện bậy bạ, nói cả đêm rồi mà giờ hai tên ngốc này vẫn chạy đến đây.
Hắn trợn ngược cả mắt, đột nhiên lại thấy Lưu Lăng nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.
La Bàn Nhi đi đứng không thuận tiện, đi vài bước lại muốn người khác dìu, Liên Dụ duỗi tay ra, trên cổ tay là chuỗi vòng hạt ngọc. Thực ra Liên Dụ làm việc rất ít khi bất cẩn như vậy, nhưng hôm nay hắn lại quên chuỗi hạt này, cũng là vì chuyện lúc sáng sớm, làm rối loạn tâm tư của hắn.
Lưu Lăng bên cạnh thì đâu biết chuyện gì, hắn biết vật này chẳng qua là vì thích, lại hỏi Liên Dụ mấy lần mà hắn vẫn không cho.
Bây giờ thấy lại, nhìn vóc người kia, trong lòng lại bừng lên cơn tức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...