Thương Thiên

Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên cắm đầu tập trung ăn uống, căn bản không quản chung quanh xảy ra sự tình gì.
Lúc này, Dư Mộng Cầm đột nhiên đi lên nói: "tiểu tử, đem hai đứa trẻ kia giao cho ta, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Nhạc Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng rồi không thèm để ý đến nữa.
Dư Mộng Cầm từ khi hành tẩu giang hồ tới nay, mặc kệ là ở đâu đều được mọi người kính trọng. Nhưng bây giờ lại bị một bạch phát tiểu tử nhìn như thế, trong lòng nổi giận không nói nên lời, quát to: "Xú tiểu tử, xem chiêu!"
"Thương!" một thanh trường kiếm như tia chớp trực tiếp hướng Nhạc Phàm bay đến ……
"A -" Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên thét một tiếng kinh hãi, trường kiếm vừa đúng lúc dừng ở trước mặt Nhạc Phàm .
Không Dư Mộng Cầm nương tay, mà là mũi kiếm của nàng đã bị ngón tay Nhạc Phàm giữ lại, không thể tiến thêm phân nào.
"Hảo!" Tiêu Cần vừa nhìn thấy một màn này, nhịn không được âm thầm khen ngợi.
Mà Thanh Thành Tứ Tú cũng là dùng thần tình không thể tin được nhìn ngón tay Nhạc Phàm. Bọn họ đều biết, kiếm mà Dư Mộng Cầm sử dụng chính là Thanh Thành chi bảo - Thiên phong bảo kiếm trong Ngọc lộ thiên phong. Kiếm này chính là do ông nội nàng, cũng chính là Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải truyền lại, chém sắt như chém bùn,cơ bản là không để trong mắt.Nhưng lúc này lại bị Nhạc Phàm dụng ngón tay chặn lại, như thế nào làm bọn họ có thể tin tưởng.

Nhạc Phàm đang muốn buông tay, đột nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới cách vận dụng kình lực, ngón tay chấn động thân kiếm, thanh kiếm lại trọng trọng bắn ra ……
"Ông -", "Phanh!" hai tiếng, Dư Mộng Cầm chỉ cảm thấy một cổ cường đại lực lượng xâm nhập đến. Chẳng những người bị chấn lui hai bước, mà tay cũng bắt đầu run lên. Tay tê đi, "Ba!" một tiếng, Thiên phong kiếm rơi trên mặt đất.
Lúc này, Vũ Văn Cực ba người đi lên, quan tâm hỏi: "Mộng cầm, không có việc gì chứ?"
Dư Mộng Cầm lòng còn sợ hãi nói:"vừa rồi có một cổ lực lượng cường đại từ thân kiếm truyền đến, đúng vậy, không phải nội lực, chỉ thuần túy là lực lượng, chấn đến hai tay ta run lên, bất quá,không có gì đáng ngại." nói xong nhặt bảo kiếm từ mặt đất lên, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Phàm.
Tịch Yên Nhiên trào phúng nói: "các hạ thật sự là hảo công phu, bất quá, lại đi khi dễ nữ lưu như vậy, cũng tính không được cái gì."
Nhạc Phàm còn đang tự hỏi về cách vận dụng kình lực, nghe được Tịch Ninh nói, cũng không đáp lời nàng. Chỉ là liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "ngu ngốc!"
"Phốc - ha ha -" Tạ Tiểu Thanh nghe vậy liền cười to một trận, lập tức che miệng lại. bất quá,trong lòng cũng cũng đang cười như mở hoa: "Đại ca ca thật lợi hại, nữ nhân tài ba nổi danh trên giang hồ đích lại bị hắn chửi là ngu ngốc, nếu ông nội biết được, khẳng định mắt cũng phải mở to ra , hì hì!"
"ngươi ……" Tịch Yên Nhiên thiếu chút nữa mở miệng mắng to, lúc này thề sẽ trả mối thù của Dư Mộng Cầm vừa rồi, vũ nhục, quả thực đúng là xích lỏa lỏa vũ nhục, giống như từ trời cao bị rơi xuống tận đàm lầy. Bất quá, nàng so với Dư Mộng Cầm thì tĩnh táo hơn rất nhiều, âm thanh lạnh lùng nói: "nếu các hạ đã muốn xen vào việc của người khác thì bốn người chúng ta cũng xin lĩnh giáo công phu của các hạ." nói xong bốn người liền tiến đến những vị trí thích hợp, bắt đầu vây quanh ba người Nhạc Phàm, tập trung lực dồn trên người Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế nhướng mày, biết đây là một loại hợp kích trận pháp, hơn nữa phương vị thập phần xảo diệu, so với "Tam hợp trận" của ba người Vu Trọng thì chỉ có hơn chứ không kém.

Nhạc Phàm đoán không sai, này trận pháp chính là một trong những trận pháp tối nổi danh của phái Thanh Thành-"Tứ Tượng kiếm tuyệt trận". Trên giang hồ , cùng với Vũ Đương "Thất Tinh kiếm trận" đều là kiếm trận đứng đầu thiên hạ. Người bày trận công lực càng thâm hậu thì uy lực kiếm trận càng lớn, nhưng phải bảo trì công lực bình hành, nếu không không thể phát huy hết uy lực.
Bốn người Tịch Ninh là Chu Thiên kì nhất lưu cao thủ, trong chốn giang hồ cũng là không dễ đụng vào, bất quá chính là nhờ vào "Tứ Tượng kiếm tuyệt trận" mới có thể thành danh trên giang hồ, được mọi người công nhận là Thanh Thành Tứ Tú.
"Xem ra phải toàn lực đánh một trận mới được." niệm tưởng chợt lóe qua, Nhạc Phàm quay về hai đứa trẻ nói: "các ngươi tiếp tục ăn cơm."
Đứng dậy, chậm rãi…. rút trường đao bên hông ra ……
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà khi Nhạc Phàm rút đao, trong nháy mắt, cả khách điếm trùng trùng hơi thở đầy huyết tinh.
"Sát -" tiên phát chế nhân đúng là thói quen của Nhạc Phàm .
Thanh Thành Tứ Tú bị hét lớn chấn đến làm cho tâm thần run lên,trong nháy mắt xuất hiện sơ hở. Nhạc Phàm thừa cơ mà lên, một chiêu "Vô hồi thức" với tốc độ cực nhanh,dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy được, mạnh mẽ hướng Dư Mộng Cầm chém tới ……
"Đang!" đao kiếm tương giao tạo ra một tràng hỏa hoa. Dư Mộng Cầm không hề phản ứng, chỉ là theo bản năng giơ kiếm lên đỡ, cả người liền bị đánh bay ra ngoài …… "Bính!" lưng va vào cây trụ trong phòng, "Phốc!" một ngụm máu tươi phun ra.

"bất hảo!" Vũ Văn Cực thấy thế thét lên một tiếng kinh hãi.
Sau khi đánh lui Dư Mộng Cầm ,Nhạc Phàm liền hướng người thứ hai đánh tới, đúng là Tịch Yên Nhiên ……
Theo kinh nghiệm của Nhạc Phàm , để đối phó với quần công, biện pháp tốt nhất đúng là lấy loạn đánh loạn, mạnh mẽ kích phá. Mà phá giải trận pháp thì bất đồng, trừ phi ngươi biết phương pháp giải trận, nếu không chỉ là lãng phí khí lực.
Bất quá, Nhạc Phàm trải qua kinh nghiệm sát trận nhiều năm, tổng kết ra một phương pháp phá trận khác - "Dĩ lực phá trận". Bất quá, điều kiện tiên quyết là tự thân lực lượng phải cao hơn một người trong trận pháp, nếu không cũng chỉ là phí công. Trên phương diện lực lượng nữ nhân trời sanh yếu nhược hơn,nên tự nhiên là đối tượng mà hắn tuyển đến.
Khi Nhạc Phàm đả thương Dư Mộng Cầm là lúc bọn người Tịch Yên Nhiên đã phản ứng tới, ba người ba kiếm đồng thời hướng Nhạc Phàm chém đến ……
"hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, đao thế cấp biến - "Loạn kích thức".
"Đang!", "Đang!", "Đang!" sau ba cú đánh, ba thanh kiếm đồng thời bị văng ra.
Tịch Yên Nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe,xuất ra một kiếm, chỉ có điều một kiếm này không phải hướng vào Nhạc Phàm mà lại tiến đến hai người con trai.
Nhạc Phàm sắc mặt biến đổi, trong mắt sát ý đại thịnh. "Hát!" gầm lên một tiếng, xoay tay sử ra một kích, hậu phát tiên chí chấn khai chiêu kiếm này. Đao thế lại biến đổi, hướng Tịch Yên Nhiên đuổi theo ……
"A -" Tịch Yên Nhiên hai tay run lên, căn bản không thể tiếp tục ngăn cản, thét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một cổ nồng đặc đích hơi thở tiến nhập đại não. Thời khắc này, nàng phảng phất như ngửi thấy hơi thở đến từ địa ngục ;thời khắc này, nàng như cảm nhận được tử vong đang đến rất gần; thời khắc này, nàng như cảm nhận được sự nỗi sợ hãi vô tận ……

"Dừng tay!" Vũ Văn Cực hét lớn một tiếng, đang muốn liều mạng tiến lên thì cả người đột ngột dừng lại ,bởi vì….đao của Nhạc Phàm đang dừng lại trên cổ Tịch Yên Nhiên.
Tĩnh!!! Trong khách điếm không có gì một chút âm thanh,ngay cả đám người giang hồ kia cũng đứng tại chỗ, đình chỉ công kích đến Tiêu Cần.
Mọi người ở đây đều là thường xuyên hành tẩu trên giang hồ, cho dù không phải cao thủ đứng đầu, nhưng kiến thức cũng tuyệt không chịu thua kém ai.
"Tứ Tượng kiếm tuyệt trận" chính là kiếm trận nhất đẳng trong chốn giang hồ , cho dù Tiên Thiên cao thủ muốn phá trận cũng không phải là việc dễ dàng . Vậy mà hôm nay, phảng phất như một tiếu thoại, nháy mắt công phu liền bị người phá mất, mà từ thủy tới chung cũng chỉ dùng có ba đao. Sự kiện này nếu truyền vào chốn giang hồ , có lẽ không có bao nhiêu người tin thật a.
"Thật là lợi hại đích đao pháp!" trong lòng mọi người dấy lên một trận mồ hôi lạnh, âm thầm may mắn vừa rồi chính mình đã sáng suốt.
Bọn người Tạ Tiểu Thanh mặc dù đã biết đao pháp của Nhạc Phàm rất kinh khủng, nhưng tràng diện kinh tâm động phách vừa rồi lại bị chính nó làm rung động.
Vũ Văn Cực cùng Từ Sảng càng không dám vọng động.
"Tiếp cận vô hạn tử vong đích đao pháp!" - đây chính là đánh giá trong lòng bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui