Thương Thiên

.
"Mãn tháng phi minh kính, quy tâm chiết đại đao ……" Nhạc Phàm nhìn ánh trăng sáng đang dần dần mọc lên ngoài cửa sổ , những tư niệm về thân nhân lại gia tăng vài phần ……
" vị bằng hữu này có thể nhường cái bàn này cho tại hạ hay không." một thanh âm thanh lãng cắt đứt tự tư của Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại thấy một khuôn mặt nam tử như ngọc, khí vũ hiên ngang đang nhìn hắn hỏi.
"Ta không nghĩ đổi!" Nhạc Phàm nhàn nhạt nói, sau đó lại nhìn ra lại ngoài cửa sổ.
Mọi người cụ đều sửng sốt, không nghĩ tới Nhạc Phàm lại chẳng nể mặt mũi như thế, trả lời trực tiếp rõ ràng như vậy.
Vẻ mặt bọn người tiêu sư càng thêm xấu hổ, chỉ có Tạ Tiểu Thanh tại một bên đang che miệng cười trộm.
Lúc này một nữ tử mỹ mạo đi lên, quát: "ngươi còn có phải là nam nhân hay không, chẳng phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao?"
Nhạc Phàm tư tự lại bị cắt đứt, trong lòng tức giận, nhíu mày nói: "ta như thế nào không có nghe nói qua nhường cho người khác ngồi thì mới được gọi là nam nhân?"
Nhạc Phàm trả lời là thật, nhưng nữ tử này lại tưởng là đang trêu chọc nàng. Vì vậy xuất lời châm chọc nói: "xem ra ngươi không phải là nam nhân a, một chút phong độ đều không có."
Nhạc Phàm trong lòng cười lạnh, không muốn so đo, nhẹ nhàng nâng chung trà lên uống hết một ngụm, nhàn nhạt nói: "ta không nghĩ đổi."

Nữ tử kia vẻ mặt giận như đang muốn phát bưu, lại một nữ tử tú lệ đi lên, chắp tay nói: "tại hạ Thanh Thành Tịch Yên Nhiên ……"
"Oa - nàng đúng là Tịch Yên Nhiên a, thật sự là trăm nghe không bằng mắt thấy a!" nghe Tịch Yên Nhiên báo tên, ánh mắt mọi người nhất thời sáng ngời.
"…… tại hạ Thanh Thành Tịch Yên Nhiên, các hạ có thể cùng chúng ta đổi bàn hay không, nơi này quá nóng bức." (a e có đổi ko???)
Nếu là một nam tử khác thấy Tịch Yên Nhiên khẩn cầu như thế, tất nhiên miệng sẽ liên tục mà nói đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là nhường một chỗ ngồi cũng không tính là cái gì to lớn đến mức bỏ không được, lại còn có thể có được hảo cảm của hồng nhan,chỉ có lợi mà vô hại.
Nhưng Nhạc Phàm hết lần này tới lần khác cảm thấy phiền phức, lạnh lùng nói: "các ngươi đừng phiền nữa, ta nói không nghĩ hoán."
Nộ, Tịch Yên Nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám không thèm để ý sự tồn tại của nàng như thế, trong mắt không khỏi lóe lên hàn quang, nói: "xin hỏi cao danh đại tánh cùng sư môn của các hạ , nói không chừng chúng ta cũng là người đồng đạo, không cần vì việc nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí." tới lúc này, tranh chấp của Thanh Thành Tứ Tú đã động đến vấn đề mặt mũi.
Nhìn thần sắc của Tịch Yên Nhiên,Nhạc Phàm cảm thấy không tự nhiên, nhàn nhạt nói: "Lý Nhạc Phàm, không phải người trong giang hồ."
"không phải người trong giang hồ!" điều này làm tất cả đều sửng sốt , kể cả Tạ Tiểu Thanh cùng bốn vị tiêu sư đều ngây ngốc nhìn Nhạc Phàm.
Vội ho một tiếng, Vũ Văn Cực đứng ở sau cùng liền tiến lên, mỉm cười nói: "nếu các hạ thích nơi này,chúng ta cũng không nên làm khó các hạ.Đi thôi, chúng ta đến bàn khác vậy." sau một câu cuối cùng liền quay về cùng ba người của hắn nói.
"nhưng ……" Dư Mộng Cầm thập phần tức giận, còn muốn tranh chấp, Vũ Văn Cực ngắt lời, nhỏ giọng nói: "đừng quên chúng ta lần này đến vì lí do gì."
Nghe được Vũ Văn Cực nói như vậy, ba người nhất thời trầm mặc. Vũ Văn Cực quay về Nhạc Phàm cùng bọn người tiêu sư chắp tay nói: "Đã quấy rầy rồi." nói xong liền hướng bàn trống ở xa xa đi đến, bọn người Tịch Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Phàm, rồi cũng xoay người rời đi.

"Đồ ăn đến rồi -" chỉ trong chốc lát, tiểu nhị liền nahnh chóng mang lên.
Khách điếm tuy nhỏ, nhưng thức ăn ở nơi này quả là không tồi, "đây là tùng tử ngư, đây là muộn ngưu nhục, đây là hồng thiêu bài cốt* ……" tiểu nhị nhất nhất nói hết một lượt.
Nhìn thức ăn bày trên bàn, Nhạc Phàm nhớ tới cuộc sống bốn năm trước, ngoại trừ giết chóc, không có có một ngày an bình, chứ đừng nói là ăn ngon……
"Đại ca ca, dùng bữa đi a." Tạ Tiểu Thanh kiến Nhạc Phàm còn đang trầm tư, không khỏi thúc giục nói.
"Ân." Nhạc Phàm động tác quả nhiên rất nhanh, trong chốc lát miệng như một cái thùng cơm lớn ……
Tĩnh! khách điếm tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng ăn cơm của Nhạc Phàm.
"hừ hừ! quả nhiên không giống ai, ăn cũng khó coi như vậy." nói chuyện đúng là Dư Mộng Cầm, chuyện vừa rồi nàng vẫn ghi tạc trong lòng, thấy Nhạc Phàm ăn cơm khoa trương như thế , nhịn không được một trận trào phúng.
Thấy Nhạc Phàm một chút tự giác tính đều không có, vẫn đang tập trung hết sức để ăn, khiến cho bọn người Tạ Tiểu Thanh vừa tức giận, vừa buồn cười.
"chưởng quầy, đem thêm đồ ăn cho ta."
"……" lúc này khách điếm chợt trở nên áp lực vô cùng.

Nhạc Phàm cũng cảm giác được không đúng, buông đũa,nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại. Ngoài cửa đi vào một vị lão giả râu dài khoảng sáu bảy mươi tuổi, thân thể tiêu sấu, trên mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt đi thẳng đến tai. Bên người có hai đứa nhỏ đi theo,một nam một nữ , nhìn hình dáng chỉ có mười ba bốn tuổi, chỉ là hai mắt sáng ngời , ẩn vẻ lạnh lùng không đúng với tuổi.
Lúc này, lão giả phảng phất chú ý tới Nhạc Phàm ,ánh mắt đang cẩn thận quan sát hắn.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, phảng phất như là đang trao đổi gì đó. Lập tức lão giả hướng Nhạc Phàm gật gật đầu ……
Lão giả đến một cái bàn bên cạnh Nhạc Phàm ngồi xuống , hai đứa nhỏ cũng ngồi xuống theo.
Lão giả cất cao giọng nói: "Các lộ anh hùng hôm nay có lẽ vì Tiêu mỗ cùng nhị tôn(hai cháu) ta mà tới ba."
"……" mọi người không nói.
Lão giả tiếp tục nói: "lão phu nói qua, chúng ta không có Tàng Bảo đồ, nếu có thì đã sớm đi tìm. hơn nữa người thiên hạ đều biết, bốn trương Tàng Bảo đồ đã bị tam đại thế gia cùng Giang Nam thủ phú đoạt được, chúng ta chỉ là muốn sống yên ổn , vì sao còn khó xử chúng ta."
"bọn họ là ai?"
Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm vấn hỏi, hưng phấn nói: "ta biết, ta biết. Bọn họ đúng là quản gia 'Bích Huyết sơn Trang' Tiêu Cần Hòa cùng với Lăng Tố Tâm, Lăng Thiên hai tỷ đệ. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được bọn họ."
Lúc này, một thanh âm thô đại nói: "mặc dù các ngươi không có Tàng Bảo đồ, nhưng ta nghe nói các ngươi đã nhìn qua bản đồ, biết Tàng Bảo địa phương. Chỉ cần ngươi dẫn chúng ta đi tìm bảo tàng, chúng ta cũng sẽ không khó xử các ngươi, ngược lại còn bảo vệ an toàn của các ngươi . Như vậy không phải rất tốt sao?"
"đúng vậy, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta đi tìm bảo tàng, chúng ta liền bảo vệ ngươi ra đi." mọi người phụ họa nói.
"ha ha -" Tiêu Cần cười to, châm chọc nói: "các ngươi như thế nào bảo vệ ta, các ngươi có cái gì tài mà bảo vệ được ta."

"hừ, ngươi không cần phải khoa trương như vậy!"
Tiêu Cần nói: "ta nói , ta không có Tàng Bảo đồ, cũng không biết địa phương Tàng Bảo, các ngươi tiếp tục hỏi cũng là uổng phí."
"hừ, ngươi muốn bức chúng ta ra tay?"
"……" khách điếm hào khí gia tăng, chưởng quầy thấy thế vội vàng đến khuyến trở nói: "các vị anh hùng hảo hán, đây là cái sinh ý nhỏ nhoi của ta, cầu các vị đừng đánh nhau tại đây a!"
Một gã hán tử huy đao quát: "con mẹ nó,ngươi đúng là tên ngu xuẩn, cẩn thận lão tử một đao bổ ngươi." chưởng quầy sợ tới mức co rụt người lại.
"Nhận lấy!" Tịch Ninh ném ra mấy đĩnh bạc cấp chưởng quầy,nói: "chỗ này cũng đủ cho ngươi tân trang ,trọng tu một lần."
Chưởng quầy nhất thời mặt mày hớn hở: "vâng vâng! cám ơn cô nương, cám ơn nữ hiệp." nói xong liền cùng tiểu nhị chạt vào trong hậu đường .
Tiêu Cần đạo: "không nghĩ tới Thanh Thành Tứ Tú cũng vì Tiêu mỗ mà đến,thật là vinh hạnh a."
Tịch Ninh nhàn nhạt nói: "chỉ là đi xem náo nhiệt thôi!"
Tiêu Cần cũng không hề khách khí, trực tiếphỏi: "các ngươi muốn như thế nào?"
*:toàn các món ăn,tại hạ ko dịch mong huynh đệ ko trách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui