Bích ảnh xanh xanh, gió thổi phất phơ,
Tà dương ẩn hiện chân trời xa xôi.
Lúc này, gã râu rậm đang ngồi trên dãy đá ngầm bên cạnh bờ biển, ngắm nhìn triều lên triều xuống, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cảm thụ ánh nắng khi chiều tà.
Hắn hưởng thụ loại thời gian tĩnh mịch này, yêu thích loại sinh hoạt tĩnh mịch này. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm thụ được sự tồn tại của mình, tồn tại khác với ý nghĩa là còn thở.
Kỳ thực, không có ai biết trong lòng gã râu rậm có bao nhiêu sự cô độc, Một người mà ngay cả lai lịch của mình cũng không rõ ràng, không có thân nhân, không có bằng hữu, thậm chí ngay cả người để hận cũng không có, chẳng lẽ cả đời này hắn chỉ là một kẻ cô đơn thôi sao?
"Có lẽ, hiện tại cũng là lúc nên rời đi!"
Gió biển rét lạnh lướt qua đầu, gã râu rậm dần dần phục hồi lại tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn lại, đúng là một mảnh tinh không mông lung, phảng phất như cái ảnh ngược của nội tâm sâu thẳm của mình.
Trở lại phòng nhỏ, gã râu rậm gỡ tấm ván giường lên, từ trong hốc tối lấy ra một một hộp sắt màu đen. Vật này đúng là vật duy nhất bên người khi thôn dân cứu hắn lên. Mười năm, cứ một đoạn thời gian hắn lại đêm nó mở ra, hi vọng mình có thể nhớ tới chút gì.
Mở ra tầng thứ nhất, cũng không có vật gì. Gã râu rậm nhớ rõ nơi này từng dùng để chứa một thanh đao đỏ như máu, cũng không biết có phải là hắn đánh mất nó khi gặp tai nạn hay không.
Mở ra tầng thứ hai, nơi này có đủ thứ đồ linh tán, vài cuốn sách, mấy bình đan dược tên, một thanh đoản kiếm mang phong cách cổ xưa, một khối hoàn bội hình rồng, còn có thật nhiều châu báu và ngân phiếu bị mốc.
Kim Sang Dược, Bách Hoa Ngọc Lộ Hoàn, Thanh Phong Đan, Thất Tâm Hải Đường, Tam Trùng Tam Thi Tán... Những bình thuốc có loại mùi thơm nồng nặc, có loại thoang thoảng bên mũi, có loại vô sắc vô vị, gã râu rậm đã sớm quên mất dược tính, cũng không biết xử lý chúng như thế nào cho thỏa đáng.
Vuốt vuốt mày trán, hắn đem đống tài vật này bỏ qua một bên, sau đó cầm lấy đoản kiếm tùy ý huy động vài cái, một loại cảm giác huyết mạch tương liên sinh ra, đáng tiếc đối với ký ức cũng không có bạo nhiêu trợ giúp.
Tiếp theo, hắn lại cầm hoàn bội lên, linh ngọc cầm trong tay có vẻ ấm áp, tinh xảo đặc sắc, lưu quang chớp lóe, không một chút tỳ vết. Đối với khối hoàn bội này, hắn vẫn có chút ấn tượng, đây là một vật đối với mình tương đối trọng yếu.
"Kỳ Kinh", "Quỳ Hoa Tâm Kinh", "Hỏa Vân Thần Công".
Gã râu rậm tùy ý lướt qua vài bản thư sách, cuối cùng cầm cuốn "Vu Đạo" vào trong tay.
Đây là cuốn sách duy nhất đem lại cho hắn cảm giác xa lại, phía trên ghi lại rất nhiều thứ kì kì quái quái. Chú ngữ quỷ dị, phù văn hoa cả mắt, thuật bói toán thần bí, kỳ hoa dị thảo chưa từng nghe qua, phương pháp nuôi cổ trùng ngoan độc. Những thứ dị thường này chỉ giống nhau ở một chỗ duy nhất, đó là đều được ghi lại bằng một loại văn tự cổ đại ngoằn ngoèo. Mỗi lần đọc kỹ, gã râu rậm lại càng cảm thấy khó khăn trúc trắc thêm gấp bội.
"Hô!"
Khép lại trang sách, gã râu rậm thở dài một hơi, trong lòng thực đã có điều quyết định. Hiện tại thiên hạ đại loạn, học thêm chút thứ để phòng thân cũng tốt, thuật không phân biệt tốt xấu, đều chỉ do lòng người mà phân biệt thôi.
- Đại thúc, người ngủ chưa?
Ở ngoài cửa truyền tới thanh âm của Tiểu Vũ, ngữ khí tựa hồ mang theo vẻ do dự.
Gã râu rậm thu hồi suy nghĩ, thản nhiên mở miệng nói:
- Nếu ngủ không được, các ngươi liền vào đi.
Cửa phòng đẩy ra, hai hài tử choai choai đi tới trước mặt, lặng yên không lên tiếng.
Thấy hai đứa hài tử có chút trầm trầm, gã râu rậm hỏi:
- Có phải muốn nói gì mới đại thúc hay không?
Nữu Nữu lặng lẽ kéo vạt áo của Tiểu Vũ, lúc này hắn mới khanh khách nói:
- Đại thúc, chúng ta không muốn đi, lúc này chúng ta còn chưa muốn rời đi.
- Không muốn đi?
Gã râu rậm cau mày, nói tiếp:
- Chẳng lẽ, các ngươi không muốn nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao?
"..."
- Đại thúc...
- Ta biết, kỳ thực các ngươi cũng muốn đi xem một chút, chẳng qua là đối với tương lai cảm thấy có chút do dự luống cuống.
Gã râu rậm nói tuy ôn hòa nhưng lại đánh vào trong lòng người thật nặng.
Nữu Nữu rưng rưng nước mắt, Tiểu Vũ cuối thấp đầu xuống. Mặc dù hai người không phải là kẻ vô tri, nhưng bọn họ dù sao cũng chưa có chân chính trải qua cuộc sống tàn khốc, như thế nào có thể tình nguyện sống cuộc sống bình thản. Đi ra khỏi vùng biển này, có thể nhìn thấy được nhiều thứ tốt đẹp, đây là giấc mộng của bọn hắn từ nhỏ.
Hôm nay, lựa chọn bày ra trước mắt, một là lưu lại làm một thôn dân đánh cá bình thường, một là đi ra thế giới đặc sắc ở bên ngoài.
Có những thứ, gã râu rậm không muốn nói, cũng khó mà nói, hắn chỉ hi vọng hai người có thể tự lý giải, kiên cường đối mặt với khó khăn sau này.
- Các ngươi tới đây ngồi...
Gã râu rậm bảo hai đứa hài tử ngồi xuống, sau đó xoa xoa đỉnh đầu của bọn hắn nói:
- Mấy năm rèn luyện này, các ngươi đã có trụ cột vững chắc, ta sẽ truyền cho các ngươi một chút đồ phòng thân, để các ngươi sau này có năng lực tự bảo vệ.
Nữu Nữu bỉu môi nói:
- Có đại thúc bảo hộ, chúng ta còn sự gì nữa.
- Các ngươi rồi cũng sẽ lớn lên, con đường của các ngươi sau này chỉ có các ngươi mới có thể tự mình đi.
Dứt lời, gã râu rậm khép kín hai mắt, đem tay đặt ở mi tâm của hai đứa hài tử:
- Tập trung tinh thần lại ngón tay của ta, ta hiện tại sẽ truyền cảm ngộ về tu luyện của ta cho các ngươi, có thể nhớ kỹ bao nhiêu là tùy thuộc vào chính các ngươi.
Từ sự tín nhiệm đối với đại thúc, hai đứa hài tử không có chút e ngại, mở rộng ý thức hải.
"Ông!"
Não hải khẽ rung lên, hai người cảm thấy một cỗ ý niệm truyền vào bên trong, phảng phất như đang cùng mình trao đổi, cung cấp vô số tin tức.
Tái ông mất ngựa, là phúc hay là họa?
Mười năm, cơn đau đầu giày vò lấy thần kinh của gã râu rậm, dần dần lâu ngày, linh hồn được ma luyện, tinh thần lực của hắn đã cường đại tới mức khó tưởng tượng, thậm chí có thể đem ý chí của mình áp đặt vào tư tưởng của người khác.
Lấy thần làm niệm, lấy tâm làm dẫn, truyền thừa ký ức, cộng hưởng cảm giác, đây cũng là phương pháp "Thần Niệm Quán Đỉnh" do gã râu rậm sáng tạ ra.
Thanh đao đỏ như máu, thân ảnh hoa mỹ, kỳ thuật quỷ dị.
Tiểu Vũ cùng với Nữu Nữu giống như đang ở trong một thế giới tranh đấu, không ngừng có bóng người hiện ra trước mắt.
Đao thế như núi, thẳng hướng trời cao.
Quyền pháp như trời, ào ạt hùng tráng!
Người như bóng gió, biến hóa vạn ngàn!
Vô tận trời đêm, ngôi sao chớp động, phát thảo ra vài cảnh tượng thần bí. Hoặc là núi đá đảo điên, hoặc là rừng cây không đều, hoặc là các pho tượng tụ đỉnh, hoặc là ngọc thạch hoa châu.
Quang minh, hắc ám, một phiến hỗn độn.
Tinh vân lưu chuyển, tạo thành quỹ tích kỳ diệu mê người.
Thời gian trôi qua, phảng phất như một cái chớp mắt, lại như rất nhiều năm.
Một lúc lâu, ba người đồng thời mở mắt, hai người Tiểu Vũ thể hội những thêm những thứ khó có thể nói bằng miệng.
Thu hồi hai tay, gã râu rậm có chút mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi nhớ được những thứ gì?
Tiểu Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Có quá nhiều thứ, ta chỉ nhớ rõ bộ đao pháp tương đối đơn giản kia cùng với một số thứ tương tự như đại thúc đã dạy cho chúng ta.
Gã râu rậm gật gật đầu, hứng thú nhìn về phía Nữu Nữu.
Tiểu cô nương lại càng hổ thẹn nói:
- Ta chỉ lo mãi nhìn, cũng không có nhớ kỹ. Nên không trả lời đại thúc được.
- Thích hợp với mình mới là tốt nhất.
Gã râu rậm cũng không có tức giận, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ:
- Tiểu Vũ ngươi là đứa hài tử tốt bụng, vô cùng thích hợp tu luyện với phương pháp mà ta đã dạy cho ngươi. Mới vừa rồi chính là đao pháp "Đao Chiến", chỉ có bảy thức, tuy rằng đơn giản dễ học, nhưng phải trải qua sự tẩy rửa của sinh tử mới có thể chân chính lĩnh ngộ được tinh túy. Về phần Nữu Nữu...
Dừng một chút, gã râu rậm lấy ra "Kỳ Kinh" cùng với "Vu Đạo":
- Nữu Nữu, ngươi mới vừa rồi lĩnh ngộ gọi là kỳ môn thuật "Tinh Thần Huyền", ở những thời điểm đặt thù, có thể phát huy ra uy lực vô cùng vô tận. Ta ở đây có một cuốn "Kỳ Kinh" và một cuốn "Vu Đạo", hẳn là thích hợp với ngươi. Ngươi cứ cầm xem trước, có gì không hiểu có thể hỏi ta.
- Ân, tạ ơn đại thúc.
Tiểu cô nương vui mừng hớn hở đón nhận hai cuốn sách, hướng về phía Tiểu Vũ le lưỡi, giống như là thị uy, khiến cho hắn lập tức ủy khuất nhìn về phía đại thúc.
- Tiểu tử này, không có thiếu phần ngươi đâu...
Gã râu rậm tiện tay đem "Hỏa Vân Thần Công" đưa cho Tiểu Vũ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mấy thứ này lai lịch ta đã quên, chắc hẳn giá trị bất phàm. Hai người các ngươi nghe cho kỹ, tiền tài không thể để lộ ra, không được cả tin người lạ, các ngươi học được những thứ ta dạy cũng không thể tùy tiện sử dụng, rêu rao khắp nơi, nhớ rõ chưa?
- Chúng ta nhớ kỹ.
Thu liễm tâm tình kích động, hai đứa hài tử gật đầu thật mạnh.
Gã râu rậm phất tay nói:
- Các ngươi đi thu thập chút đồ đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường.
- Ân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...