Nếu có ai hỏi ta, ở cái cõi Cửu Trùng Thiên này, kẻ nào làm ta mệt tâm nhất thì chắc chắn không còn ai khác đâu, chỉ có thể là hắn, kẻ làm Thượng Thần được chúng tiên kính ngưỡng như ta cũng có lắm phiền não. Ta nhớ khi đó, hắn đã từng đứng trước mắt cao ngạo nói rằng hắn không có lấy Thiên sơn Tuyết liên của ta, nhưng buồn cười là cây kim trong bọc cũng có ngày được phơi bày ra ánh sáng. Một ngàn năm sau đó hắn đã mời ta uống một vò rượu mà theo hắn nói là đã mất công chưng cất cả ngàn năm rồi, rất quý, ta uống vào thì mới biết hóa ra rượu đó chẳng phải là ngâm bằng Thiên sơn Tuyết Liên sao, còn là thiên sơn tuyết liên hai ngàn năm tuổi, vùa đúng như cái ta đã mất.
Thử hỏi trên thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến lạ lùng như vậy, bên này ta mất một cây thiên sơn tuyết liên 2000 năm, bên kia hắn lại vừa vặn ngâm bình rượu từ cây tuyết liên cũng 2000 năm. Ta đã nghĩ, có khi qua 1000 năm hắn đã quên mất năm đó đã khẳng định với ta như thế nào. Hôm nay lại vô tình lấy ra mời ta thưởng thức nữa chứ, thật là… Khi ấy ta đã phản ứng thế nào nhỉ, thật ra ta cũng lười đôi co với hắn, ta chỉ tiếc công sức cả trăm năm chờ đợi trên đỉnh Tuyết Sơn, nhìn hết bình mình rồi lại hoàng hôn cả trăm năm trời để chờ đến ngày hoa nở. Thế mà vừa khi hái đem về thì ngày hôm sau đã bị hắn trộm mất.
Thiên Đạo chắc tạo ra hắn để khắc với ta mà, vừa vặn trong tên của ta và hắn đều có một chữ Thanh và cũng vừa vặn cung của hắn ở sát cạnh cung ta, hắn lại là chiến thần mạnh nhất cõi Cữu Trùng Thiên này, trong khi ta lại là vị thần tiên chỉ thích hoa hoa cỏ cỏ. Cung của hắn thì chỉ toàn một màu đen tối ảm đạm, trong khi cung của ta thì sáng sủa và được trồng rất nhiều kì hoa dị thảo. Cung nhân của ta chỉ toàn là nữ tiên xinh đẹp trong khi bên cung của hắn thì toàn tiên quân thử hỏi có phải là hắn cố ý đối nghịch với ta không hả.
Còn chưa hết, có những ngày hắn không biết uống nhầm thuốc gì, cứ chạy sang cung của ta ăn dằm nằm dề hết ngày này sang ngày khác. Ta hỏi hắn bộ không có chuyện gì làm hay sao mà cứ sang chỗ ta ăn ké uống ké, hắn đã trả lời thế nào nhỉ, à, hắn nói rằng vì hắn rất mệt mỏi nên sang đây ăn chùa uống chùa coi như bù đắp công hắn khổ cực dạo gần đây. Hắn mệt mỏi thì có liên quan gì đến ta đâu, sao tự nhiên ta lại phải cưu mang hắn thế này, rõ ràng cung của hắn chỉ ở cách vách thôi, rồi còn nói nào là tại vì chỗ ta quá thoải mái làm hắn không muốn trở về. Thôi đi, lí do như vậy mà cũng nói cho được. Nếu không vì khi còn bé ta cũng ăn dằm nằm dề trên đỉnh Côn Lôn của hắn cả vạn năm thì ta đã đuổi hắn ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Nhìu khi ta muốn dọn quách cung mình đi nơi khác cho xong, nhưng khi ta lục tục chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, các loại tiên thảo thì hắn lại xuất hiện, rồi cứ ở lì không chịu đi, sai cung nhân ta làm cái này làm cái nọ, hại ta không thể tiếp tục dọn dẹp được, đến khi lười quá quên khuấy đi chuyện phải dọn đi thì hắn lại về cung của hắn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cả ngàn năm đến cuối cùng ta cũng lười dọn đi nữa rồi. Thử hỏi hắn như vậy có đáng ghét không cơ chứ.
Chưa hết, cái gì hắn cũng giành với ta, trước đây khi chọn vị trí để xây dựng cung điện này, thiên đế bảo ta còn một khu đất nằm ở phía Nam Thiên Môn khá đẹp, ta chưa kịp trả lời thì hắn đã giành với ta khu đất đó, và vì trên Cửu Trùng Thiên này cũng không còn khu đất nào hợp ý như vậy nữa nên ta và hắn cứ phải chen chúc nhau cùng nơi này. Càng quá đáng hơn, lúc tiến hành xây dựng cung, hắn cũng lại giành trước ta chọn vị trí có dòng thác nhỏ, tuy kế bên là một vách núi hơi lồi lõm nhưng dù sao thì nơi này tiên khí cũng dày đặc thích hợp để tu luyện, mà ta thì lại thích dòng thác đó, nhưng cuối cùng lại bị hắn đoạt lấy, chừa lại cho ta khu đất bằng phẳng ở bên cạnh, tuy bên này có nhiều cây cổ thụ lâu năm và tiên thảo hoang, cũng rất hợp tâm ý ta, nhưng ta vẫn cứ không thích hắn tranh giành như vậy.Giờ thì hay rồi, khu đất hắn giành vừa vặn bây giờ càng trở nên tối tăm, lồi lõm hơn
Quen biết hắn cũng vài vạn năm, ta quả thật cũng đã quên mất hắn tên là gì, ta cứ hay gọi hắn là Tiểu Thanh, nghe cũng hơi kì lạ, nhưng biết sao được, đã là thói quen qua mấy vạn năm rồi, từ khi ta còn là một tiểu cô nương thường hay được đại ca gửi ở chỗ hắn mỗi khi huynh ấy bế quan. Lúc ấy hắn ở trên đỉnh Côn Lôn kia, nơi ấy rất náo nhiệt. Sau này ta lịch kiếp thành công trở thành thượng thần thì hắn cũng lên đây, không biết tại sao lại muốn ở luôn trên Cữu Trùng Thiên này, ta vẩn thích nơi cũ kia của hắn hơn, giờ thì còn làm hàng xóm của ta nữa.
Mỗi lần nghe ta gọi hắn trước mặt chúng tiên khác hắn chỉ biết mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẩn trả lời ta. Hắn như vậy là làm sao, thật sự là ta không nhớ nỗi tên của hắn mà. Chúng tiên hữu gọi hắn là Thượng Thần Mặc Thanh gì đó, nhưng ta cũng là một thượng thần, có khác chăng thì hắn chỉ già hơn ta có mấy vạn tuổi thôi. Ta gọi hắn Tiểu Thanh, hắn cũng gọi ta là Tiểu Yên, vừa văn tên ta có một chữ Yên, ừ, ta là Thanh Yên Thượng Thần. Ta thật rất không thích hắn cứ đi nói chuyện với các tiên hữu khác Tiểu Yên của ta thế này, Tiểu Yên của ta thế kia, ai là Tiểu Yên của hắn cơ chứ, làm ta ngại với họ muốn chết. Những người đó cứ mỗi lần thấy ta lại cười cười tỏ vẻ như đã hiểu, nhưng thật sự thì họ hiểu cái gì, cái gì họ cũng chưa kịp hiểu thì đã bị hắn dùng cặp mắt hồ ly kia uy hiếp không thể tiếp tục nghe ta giải thích nữa. Thật là không biết nói sao, cứ như vậy làm ta cũng ngại mở miệng, lâu dần cũng mặc kệ họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, hắn muốn nói sao thì nói, ta cũng lười phản ứng lại.
Tính ta khá là lười, ta cũng biết điều đó, nên chỉ thường hay quanh quẩn trong cung của mình ít khi đi ra ngoài. Hắn thì ngược lại, rất hay xuống trần gian, mỗi lần như thế lại đem về cho ta ít quà vặt của phàm nhân, trang sức và thảo mộc. Nhưng nếu hắn chỉ đơn thuần tốt bụng đem đồ này đó về cho ta thì đã hay, đằng này, mỗi lần đem được cái gì về là cứ y như rằng hắn sẽ lấy cớ đó mà lại ăn dằm nằm dề ở đây vài ngày, đến khi chán thì lại về bên chỗ hắn.Ta đã nói với hắn là không cần đem đồ về cho ta nữa, đồ đem về đã muốn không còn chỗ để chứa nữa rồi, nhưng hắn vẩn không nghe cứ kiên quyết làm theo ý mình, mà thật ra thì ta chỉ là không thích hắn cứ ở cung của ta thôi chứ đồ hắn đem về cũng không có ý kiến gì mấy, dù sao thì chúng khá đẹp và lại hợp mắt ta.
Đại ca ta thì lại ở Thiên Ngoại Thiên, một mình huynh ấy trông coi cả một vùng trời tâm tối, ta cũng lười đến nơi đó, xa xôi lại không có gì thú vị, thỉnh thoảng huynh ấy lại đến thăm ta, nhưng phần nhiều thì sang thăm hắn để đàm đạo hơn. Chính vì vậy dựa vào giao tình giữa hắn và đại ca nên cứ luôn dùng thái độ của trưởng bối để nói chuyện với ta, thật là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...