Chương 2
Edit: Rika
“Quỳ xuống!” Thiên binh thiên tướng hai bên Lăng Tiêu bảo điện hô to, A Dung đầu gối mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ xuống.
Nàng run run ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy mặt Ngọc Đế che sau rèm châu, chỉ nhìn thấy châu ngọc hoa mắt, còn lại chẳng thấy gì cả. Trái lại Vương Mẫu nương nương bên cạnh, mặt sáng như ngọc, mày tựa trăng non, thần quang sáng láng.
“Lớn mật!” Vương Mẫu nương nương thấy A Dung dám đưa mắt nhìn xung quanh, mày liễu không khỏi chổng ngược lên, tay vỗ vào tay vịn của bảo tọa, tức giận quát to : “A Dung, ngươi cả ngày không chịu tu hành thuật pháp tiên gia, cả ngày chơi bời lêu lổng, trộm gà bắt chó. Trên Cửu Trùng Thiên này có biết bao nhiêu tiên khanh, thấy ngươi là tiểu nữ nhi của Ngọc Đế nên nhân nhượng bỏ qua, không so đo cùng ngươi . Vốn thấy ngươi còn nhỏ tuổi, ở trên Cửu Trùng Thiên chưa đủ năm trăm năm, ta nghĩ, để ngươi bên người để giáo dục ngươi cho tốt. Vậy mà ngươi lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Thượng thần Huyền Khê ở Cửu Trùng Thiên tình tu năm vạn năm, mới tìm được cơ hội, hạ giới xuống phàm trần lịch kiếp, nhưng lại bị ngươi phá hủy vận mệnh, thân thể lịch kiếp đã tan thành mây khói. Ngươi có biết, quấy nhiều mệnh số phàm nhân đã là tội lớn, huống chi, ngươi còn quấy nhiễu thượng thần Huyền Khê độc nhất vô nhị trong lục hợp bát hoang.”
Tiểu A Dung hoảng sợ nhìn bạch y tiên đứng cách bảo tọa của Ngọc Đế vẫn yên tĩnh không nói, hắn chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm tĩnh tọa, tựa hồ chuyện trước mắt không quan hệ với hắn.
“Con không biết thư sinh con hù chết là thượng thần Huyền Khê”. Tiểu A Dung kêu oan, “Thiến Chân tỷ tỷ có nói chỉ cần con hù chết thư sinh kia, liền cho con một đóa ‘Quỳnh Chi Vân’, con nghe tỷ tỷ nói thế ta mới đi.”
“Nói bậy, ngươi lại đi đổ lỗi cho người khác? Ta hỏi ngươi, Thiến Chân tỷ tỷ vì sao lại bảo ngươi đi phá hoại thượng thần Huyền Khê lịch kiếp? Quấy rầy thượng thần lịch kiếp, đối với Thiến Chân có gì tốt? Lại nói, vì một đóa ‘Quỳnh Chi Vân’ liền làm ra chuyện lớn như thế, ngươi hỏi khắp tiên khanh trên bầu trời này, liệu có ai tin?” Vương Mẫu tức giận.
Phía sau có một tiên tử trang phục sắc đỏ đứng trong một đám tiên nữ, dung mạo mỹ lệ, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhìn Vương Mẫu nương nương, đợi Vương Mẫu nói xong, liền vội vàng tiến lên cúi người quỳ xuống, thấp giọng nức nở: “Đa tạ mẫu thân tin tưởng nữ nhi, mọi người trên Cửu Trung Thiên đều biết nữ nhi có tình nghĩa với thượng thần Huyền Khê, con làm sao có thể xúi giục muội muội đi quấy nhiễu thượng thần lịch kiếp? Lại nói, mặc dù ‘Quỳnh Chi Vân’ tuy không dễ có, nhưng nếu muội muội đến hỏi con, con lý nào lại không cho. Hức . . . hức . . . hức. . . Không biết A Dung muội muội vì sao phải hãm hại con . . . .”
Chỉ thấy Thiến Chân tiên nữ khóc như lê hoa đái vũ, tiên dung mềm mại, thoáng chốc chúng tiên trên Lăng Tiêu bảo điện đưa ánh mắt xem thường nhìn A Dung.
“A Dung, lần này vô luận thế nào cũng không để ngươi làm loạn được nữa. Ta phạt ngươi đánh vào lục đạo luân hồi của phàm nhân, vĩnh viễn không được nhập tiên tịch, ngươi phục chứ?”
A Dung sửng sốt, đánh vào phàm trần nàng cũng không sợ. Nhập vào lục đạo luân hồi, vậy thì thảm rồi. Vương Mẫu nếu để nàng vĩnh viễn thành súc sinh hay làm một con quỷ đói, nàng muốn sống cũng sống không nỗi.
Nàng mở miệng, bất cứ giá nào nàng vẫn gào khóc lớn “Ta không phục! Ta ở hạ giới làm người phàm, cùng nương của ta sống vui vui vẻ vẻ. Lúc ta không muốn đi, các người lại bắt ta đi, nói cái gì ta là nữ nhi của Ngọc Đế. Thế nhưng lại không cho ta ăn, không cho ta uống, cũng không có nơi ở cố định, cũng chẳng tìm sư phụ dạy cho ta. Ta chỉ là một bán tiên, không ăn sẽ chết. Các người nghĩ ta nguyện ý cho ta đi tới trước cửa Thái Thượng Lão Quân và Thanh Ngưu cướp đồ ăn vặt? Các người nghĩ ta nguyện ý mỗi ngày đi tới trù phòng trộm rượu uống sao? Các người nghĩ ta nguyện ý mỗi ngày trốn trong vườn hạnh của Huyền Nữ tỷ tỷ trộm ăn hạnh sao? Nếu không phải bởi vì ta đói, ta cũng không ăn ‘Quỳnh Chi Vân’ của Hổ Miêu nhà thượng thần Huyền Khê để nó bị rơi xuống mây. Chuyện thượng thần Huyền khê lịch kiếp, đâu thể đổ lỗi do ta. Nếu như Vương Mẫu nương nương người không bỏ đói ta, ta làm sao có thể cướp ‘Quỳnh Chi Vân’ ăn sao? Nếu như thượng thần Huyền Khê không bảo ta trả lại ‘Quỳnh Chi Vân’ cho Hổ Miêu , vậy ta làm sao lại đi cầu Thiến Chân tỷ tỷ? Nếu ta không tới gặp Thiến Chân, ta làm sao có thể hạ giới đi hù chết thư sinh kia sao? Ta không đi hù chết thư sinh, có thể quấy rầy thượng thần Huyền Khê lịch kiếp sao? Muốn trách, hắn là trách Vương Mẫu nương nương người ngược đãi nữ nhi . . .hu hu hu. . . “
Cuối cùng, nàng đặt mông ngồi bệt trên nền ngọc, kêu trời kêu đất “Nương ơi, nương ơi, mau tới cứu A Dung, có mẹ kế và cha dượng, nữ nhi thật đáng thương. . .”
Chúng tiên há mồm ngây ngốc nhìn A Dung, thưởng thức một màn nước mắt nước mũi của nàng, lăn trên Lăng Tiêu bảo điện khóc om sòm. Bao nhiêu vạn năm nay cũng không phát sinh chuyện gì, nay thượng thần Huyền Khê cũng không nhịn được liếc nhìn A Dung mấy lần.
Vương mẫu nương nương tức giận đến toàn thân phát run, đang định tiếp tục chỉ trích, Ngọc Đế trầm giọng lên tiếng: “A Dung, ngươi nói ngươi không ăn không ở không ai quản, là thật sao?”
A Dung quỳ bò mấy bước, khóc rống quỳ gối ở trước Ngọc Đế nói: “Phụ thân, phụ thân, cầu ngài cứu nữ nhi đi.”
Sắc mặt Ngọc Đế hơi trầm xuống, trầm ngâm liếc Vương Mẫu nương nương một cái, không nói gì.
Vương mẫu nương nương nghiêm nghị không sợ hãi, lạnh giọng nói: “Ngươi là nữ nhi ruột thịt của Ngọc Đế là thật, nhưng tiên gia ta, lại không thể bởi vì sao thân sinh cốt nhục đối đãi khác biệt. Ngươi phạm sai lầm, chính là phải phạt, nếu như bởi vì ngươi là nữ nhi của Ngọc Đế thì liền nằm ngoài vòng xử phạt, vậy Ngọc Đế như thế nào có thể thống lĩnh chúng tiên?”
Ngọc Đế bị nghẹn được nhất thời không nói chuyện, Vương Mẫu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cao giọng hô quát: “Người tới, đem A Dung lôi ra Nam Thiên môn, đánh vào phàm trần.” Lời còn chưa dứt, đã có hai thiên binh thiên tướng cao to uy mãnh tiến đến nhấc A Dung lên.
“Chậm đã! . . . nhân quả nhân quả, có nhân mới có quả. A Dung tiên nữ nói đúng, nếu như ttyrkhoong bảo nàng trả lại ‘Quỳnh Chi Vân’, nàng xác thực cũng sẽ không đi thế gian làm loạn. Ta thấy, A Dung tiên nữ đối với thức ăn tình hữu độc chung, nay phạt nàng bằng cách để nàng cất (ủ, nhưỡng) ‘Quỳnh Chi Vân’ để trả lại ta, hiểu rõ nhân quả”. Thượng thần Huyền Khê, lần này là người bị hại, rốt cuộc chậm rì rì mở miệng, thanh âm thanh phiêu, ngữ khí chậm nhuận, lại làm ỗi chúng tiên nghe được rất rõ. Con Hổ Miêu dưới chân hắn, hướng phía A Dung đang bị hai thiên binh thiên tướng giữ nhe răng.
Vương Mẫu nương nương nhìn thượng thần Huyền Khê một lát. Huyền Khê là do nguyên thần của phụ thần khai thiên tích địa biến thành, công kham tạo hóa, pháp lực ngập trời, bình thường không hỏi thế sự. Lúc này mở miệng, Vương Mẫu thực sự không dám phản bác lại.
Nuốt xuống một hơi, Vương Mẫu nói: “A Dung, thượng thần Huyền Khê đã nói hộ cho ngươi, vậy phạt ngươi học cách cất ‘Quỳnh Chi Vân’. Trong vòng trăm năm nếu không thể gây thành một vạn đóa, nợ cũ nợ mới, ngươi phải tự mình đến chỗ ta lĩnh phạt.”
Trăm năm gây thành vạn đóa?
Cả điện tiên gia âm thầm lắc đầu, Chức Nữ cất ‘Quỳnh Chi Vân’ không biết bao nhiêu vạn năm, một năm tối đa cũng chỉ có thể cất ra hai mươi bốn đóa. Trăm năm gây thành vạn đóa, còn không bằng trực tiếp đánh A Dung hạ phàm.
Đáng tiếc, tiểu A Dung nào biết trong này ý nghĩa sâu xa nào. Nàng mắt thấy phụ thân sợ vợ, đã tuyệt vọng cực độ. Lúc này thấy có chuyển biến, cuối cùng cũng không cần đi đạo luân hồi súc sinh, không khỏi khom lung nói “Vâng”, còn không quên len lén hướng thượng thần Huyền Khê đánh một ánh mắt cảm kích.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...