Sáng sớm, thượng thần Huyền Khê đang ngồi ở trên tảng đá lớn Thanh Ngọc trong hồ sâu thần du cửu thiên.
(Thần du cửu thiên (神游九天): đi vào cõi thần tiên chín ngày)
Đột nhiên, một cái đầu heo từ giữa hồ sâu xanh biếc đi ra, chỉ thấy đầu heo kia ngập ngừng phát ra giọng nói êm tai rất không tương xứng: “Huyền… thượng thần Huyền Khê, có thể… Cứu tiểu tiên hay không?”
Huyền Khê nhấc mí mắt lên, sau khi nhìn chằm chằm đầu heo quan sát một lúc lâu, lộ ra vẻ mặt giật mình nói: “Thì ra là nữ tiên A Dung à! Ừ, thịt quả mận Trân Quỳnh đánh thành tương niêm phong cất vào kho, nhân mận mài thành phấn.”
Đầu heo cảm kích nở nụ cười xinh đẹp với Huyền Khê, Hổ Miêu bi thương lộ ra biểu tình không chịu nổi.
Vì thế, kế tiếp hơn mười ngày đêm, A Dung lại bắt đầu chiến đấu với nhân mận Trân Quỳnh, thịt quả đánh tương niêm phong cất vào kho rất dễ dàng, nhưng nhân mận lại cứng như bàn thạch. Tiểu A Dung sử dụng tiên lực toàn thân, gây ra tiếng vang người hận quỷ ghét thật lớn, chẳng qua một ngày cũng chỉ có thể đập vỡ một miếng nhân mận. Chính là A Dung lại phát huy một không sợ khổ, hai không sợ mệt, không có khó khăn tạo ra khó khăn cũng phải lên tinh thần, kiên trì đập bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Đêm ngày thứ bốn mươi chín, ánh trăng như nước, A Dung rớt nước miếng ngủ mê man, Hổ Miêu rón ra rón rén đi đến bên người A Dung, vuốt mèo mập mạp dẫn lực Thái Âm đem trên trăm miếng nhân mận còn lại hút ra giữa không trung. Chỉ thấy trong vô thanh vô tức, vỏ ngoài cứng rắn của nhân mận lại từng tầng một bị mài thành bụi phấn, vung lên trên mặt cùng toàn thân A Dung. Đợi đến khi toàn bộ nhân mận béo mập đều mất hết hình dáng, Hổ Miêu thu tiên lực, lau mồ hôi trên mặt một cái, sau khi hung tợn trừng mắt liếc nhìn A Dung, quyết định đi đem cảm giác thiếu ngủ của bốn mươi chín ngày qua bổ trở về.
Sáng sớm, lúc A Dung từ trong đống bột phấn của nhân mận ho khan đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng mắng, phát hiện thượng thần Huyền Khê vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia đang đứng ở trước mặt hướng về nàng… Ầy, nàng có chút suy nghĩ nhiều rồi, thượng thần Huyền Khê căn bản không cười, vẫn là mặt không chút thay đổi như cũ.
Một vạc cổ Hồng Ngọc toàn thân phát ra diễm quang xuất hiện từ không trung, ngón tay ngọc của thượng thần Huyền Khê khẽ điểm ấn đường A Dung, đem cách dùng vạc cổ cùng ủ pháp Quỳnh Chi Vân ấn vào Thức Hải của nàng.
A Dung ôm vạc cổ Hồng Ngọc hoa tay múa chân tỏ vẻ lòng biết ơn đối với Huyền Khê, đáng tiếc thượng thần như làn khói, lập tức đã không thấy tăm hơi.
Quá trình A Dung luyện tập ủ Quỳnh Chi Vân, chính là quá trình nổ vạc. Nàng siêng năng lấy việc nổ tung vạc cổ Hồng Ngọc làm nhiệm vụ của mình, không ngừng điều chế nguyên liệu vào vạc, không ngừng dùng tiên lực không quá nghe theo sai sử để khống chế lửa, sau đó không ngừng nổ vạc, nổ đến khi nàng ngoài cháy trong mềm, trơn giòn thơm xốp.
Tiếng nổ mạnh cùng tiếng chửi rủa không dứt hơn chục ngày đêm khiến cho Hổ Miêu rốt cuộc không nằm nổi nữa, vừa định động, nào biết thượng thần Huyền Khê lăng không đè trán nó lại: “Đừng động, công lực của nàng tiến triển rất nhanh, tiên kiếp để phi thăng chân tiên cũng sắp đến rồi, ngươi đừng phá hư đại sự của ta.”
Hổ Miêu méo miệng, cảm thấy Huyền Khê sớm muộn gì cũng bị người bắt cóc, trong lòng đau khổ.
Một ngày này, A Dung mèo mù đụng vào chuột chết, thế nhưng nàng lại thành công chế ra một đóa Quỳnh Chi Vân. Nàng vui vẻ xông lại ôm lấy thượng thần Huyền Khê làm một cái, ầy, là một cái hôn. Huyền Khê thế nhưng không né tránh!
Hổ Miêu ghen ghét, buổi tối trộm đi đóa Quỳnh Chi Vân có hương vị không tốt lắm kia ăn sạch trơn. Sáng ngày thứ hai, cả Đào Đô Sơn đều vang vọng thanh âm đuổi giết Hổ Miêu của A Dung.
Đang huyên náo, Thiến Chân mang theo vài nữ tiên đột nhiên tới mời A Dung. Sau khi A Dung đi gặp Vương Mẫu, cao hứng phấn chấn trở về báo cáo với Huyền Khê: “Thượng thần, thì ra phi thăng lên một bậc tiên, thì trừng phạt trước kia có thể xóa bỏ đó. Vương Mẫu nói tiên lực của ta tăng mạnh, sắp tới tiên kiếp, phải nhanh chóng hạ phàm lịch kiếp. Nếu như có thể lịch kiếp thành công, chẳng những không cần tiếp tục ủ Quỳnh Chi Vân mà còn có thể trở thành chân tiên nữa.”
Huyền Khê nhìn chằm chằm miệng cười của A Dung rất lâu, chậm rãi nói: “Đi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...