Thời gian chẳng qua mới nửa nén hương đã đến một tòa Yêu sơn, trên yêu sơn có rất nhiều thủ hạ của Lục Bằng Hứa đang chờ, thấy Lục Bằng Hứa dắt
Duyệt Nhi thì nhanh chóng quay qua, nhất loạt hành lễ.
Lục Bằng Hứa hỏi luôn: “Có lấy được Thánh yêu chi hỏa?” Ai nấy vội vàng gật đầu, đem Thánh yêu chi hỏa lấy về từ Yêu giới bí cảnh tựa vào một gốc
liễu, Lục Bằng Hứa một chút cũng không do dự, bắt lấy Duyệt Nhi liền đem nàng ném lên cây, trói gô lại.
Mọi người thấy tiểu cô nương nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài như vậy nhưng lại
bị Lục Bằng Hứa dùng ma thừng trói suốt dọc đường, lại thấy y không chút xót thương thô lỗ như vậy, trực tiếp dùng Thánh yêu chi hỏa lấy tinh
hồn của nàng, nhìn thấy trong đôi mắt to tròn tựa lưu ly của tiểu cô
nương đã long lanh hai giọt lệ, nhất thời đều nảy sinh cảm giác tội lỗi. Bọn họ mặc dù là thủ hạ không có quyền lên tiếng, nhưng cũng không biết vì sao Vương nhà mình lại đối xử với một tiểu cô nương như vậy. Cuối
cùng có người nhịn không được nói: “Hoa vương điện hạ, tiểu cô nương này phạm phải tội gì? Thế nhưng phải dùng Thánh yêu chi hỏa?”
Lục Bằng Hứa nhìn Duyệt Nhi đang bị lửa thiêu phừng phừng, thần sắc đều là
vẻ hứng khởi, cười nói: “Lấy tinh hồn nàng ta thì Nghịch Viêm liền về
tay, ngày ta nhất thống Yêu giới cũng không còn xa nữa rồi!”
Mọi người nghe vậy nhất thời đều không phát ra âm thanh nào khác. Ai nấy
đều biết chấp niệm của Hoa Vương điện hạ đối với Nghịch Viêm. Y khổ cực
tìm kiếm hơn năm nghìn năm, hôm nay cuối cùng đã có được manh mối, mặc
dù tiểu cô nương này có chút tội nghiệp, nhưng cũng tuyệt đối không thể
tạo ra bất kỳ mâu thuẫn nào so với đại sự của Hoa vương.
Cận Thu Nguyên là một tinh linh dây leo tu tiên nhưng vì độ kiếp phi thăng
thành tiên thất bại nên trở thành yêu, mặc dù hóa yêu đã mấy chục năm
nhưng cũng biết chút chuyện tiên giới, cũng có chút ít nhân tâm. Tỷ mỷ
quan sát Duyệt Nhi đang bị giày vò trong lửa đến độ khóe môi đã rỉ máu,
bỗng dưng phát hiện trên tóc nàng thế nhưng có hai lỗ tai màu tím, dấu
hiệu đặc thù thế này, khiến y kinh hoảng.
Y vội vàng tiến lên hành lễ: “Hoa vương điện hạ, tiểu cô nương này là thú cưng của Lạc Thủy thượng thần, nghe nói cực kỳ thương yêu, hôm nay
chúng ta cứ thế lấy mạng nàng ta, ngày nào đó Lạc Thủy Thượng Thần nổi
giận…” Như vậy Yêu giới có lẽ sẽ khó mà tránh được một trận đại chiến
rồi a.
Lục Bằng Hứa buồn bực liếc mắt đánh giá y: “Hiện giờ ngươi đã là yêu, hơn
nữa còn đi theo ta, vậy nên dẹp hết ba cái tư tưởng độ lượng bác ái khi
muốn tu thành tiên kia đi. Theo như tin đồn thì tiểu cô nương này có khá nhiều nam nhân bảo vệ che chở, hiện giờ ta đưa nàng ta về Yêu giới, sao mà một người cũng không tới cứu. Ngươi nói cũng không sai, có điều vẫn
chỉ là thú cưng của Lạc Thủy thượng thần mà thôi. Ta lấy mạng nàng ta
rồi, còn lo lắng bọn họ dẫn người tới bứng gốc Yêu giới chúng ta hay
sao?”
Duyệt Nhi nghe thấy lời này, trong lòng vừa mất mát vừa đau đớn, thì ra vị
trí của mình đối với Tức Mặc Ly là như vậy? Khi Lục Bằng Hứa nói câu
này, đương nhiên không nghĩ tới về sau thật sự có người đến bứng gốc y. Chẳng qua chỉ là một vài nam nhân mà bọn họ đang nói tới lúc này, nhưng tất cả đều một lòng xem kẻ thù của cô hổ nhỏ chính là kẻ thù của chính
mình. Cho nên mới nói, ngàn vạn lần đừng đắc tội với cô hổ nhỏ giống như cái gì cũng không hiểu ấy, đặc biệt là khi nàng còn có mấy người chống
lưng đều là những anh tài thiên bẩm.
Tinh hồn của Duyệt Nhi bị Thánh yêu chi hỏa giày vò đến độ không còn hơi
sức, so với lúc bị Nhu Nhu công chúa cưỡng ép hoán đổi linh hồn còn đau
đớn hơn vạn lần. Nàng trước giờ luôn luôn vùi trong lồng ngực Tức Mặc
Ly, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, thế nhưng hôm nay lại bị đối xử như vậy, nếu không phải thân thể dường như có vật gì đang
mãnh liệt hấp thu thứ gì đó, nàng hiện tại đã đau đến ngất đi, tinh hồn
cũng sớm đã bị Lục Bằng Hứa thâu lấy.
Có được sức mạnh liều mạng với Tiên đế nhưng bị Ma thừng trói đến tay chân vô lực, trong lòng Duyệt Nhi sớm đã cực kỳ chán ghét cái thứ đồ này của Ma thần, có điều đau đớn hiện tại đã khiến những giọt nước mắt to như
hạt đậu của nàng từng giọt từng giọt lăn dài.
Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, cảm giác bản thân trước giờ chỉ biết khóc khóc
khóc, thật sự quá vô dụng! Hôm nay chết thì chết đi, dù gì cũng không ai lo lắng vấn vương nàng.
Lục Bằng Hứa chờ rất lâu, nhưng mãi không thấy dấu hiệu tinh hồn Duyệt Nhi
xuất ra thì có chút kinh hãi. Lúc y định đoạt lấy tinh hồn của nàng đã
bị Sát Na Phương Hoa ngăn cản, hiện giờ tiểu cô nương này bị Thánh yêu
chi hỏa thiêu đốt, linh hồn cũng không hề bị gì, chỉ có không ngừng giãy giụa, khi suýt nữa thành công thì giống như lại có một luồng sức mạnh
truyền vào linh hồn nàng ta. Đây, rốt cuộc là chuyện gì?
Cứ như thế thiêu đốt suốt một canh giờ(5), Duyệt Nhi đã không còn nửa phần sức lực, đầu rũ xuống, để mặc cho linh hồn mình vẫn đang không ngừng phản kháng.
(5): một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ
Ánh mắt Lục Bằng Hứa nhìn nàng càng lúc càng điên cuồng, chỉ thấy nơi xương quai xanh của Duyệt Nhi mơ hồ có một luồng hơi nước ngưng tụ lại thành
một vật gì đó, lúc này đang phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, y lớn tiếng
cười nói: “Đắc lai toàn bất phí công phu” (6), ha,
không ngờ nội đan của Yêu vương thế nhưng lại rơi vào tay ta. Hôm nay
lấy được đan của Yêu vương, lại giành lấy Nghịch Viêm, Yêu tộc không cần ta thống lĩnh cũng sẽ thần phục dưới chân ta rồi. Ha ha…”
(6)Giành được mà lại không phí chút công sức nào
Y bước tới trước mặt Duyệt Nhi, pháp lực trên tay áp chế Thánh yêu chi
hỏa nhỏ xuống một chút, một khi bị lửa này thiêu đốt, ba hồn sáu phách
đều sẽ bị tổn hại, nếu như không phải đan của Yêu Vương và Thánh yêu chi hỏa tương hỗ lẫn nhau, chỉ sợ Duyệt Nhi sớm đã mạng chầu tây thiên. Y
đương nhiên là kẻ luyến tiếc mạng sống mình. Thánh yêu chi hỏa bị áp
chế, hồn phách không phải giãy giụa nữa, Duyệt Nhi lập tức cảm thấy dễ
chịu hơn nhiều.
Lục Bằng Hứa liền đưa tay đến nơi xương quai xanh của Duyệt Nhi định đoạt
lấy nội đan Yêu vương, tiếc rằng còn chưa tới gần Duyệt Nhi thì đã bị
một luồng sức mạnh kỳ quái phản kích. Y nhịn không được bắt đầu nhíu
mày: “Ngươi tiểu cô nương kia vậy mà lại có chút bản lĩnh kỳ lạ, đã vậy? Ta đánh tan linh lực của ngươi, xem ngươi không còn linh lực làm cách
nào phản kháng ta!”
Duyệt Nhi hơi hoảng hốt, đành nói: “Ngươi dám đánh tan linh lực ta, một ngày
nào đó nếu như ta còn sống, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Linh
lực chính là căn nguyên để thi triển pháp thuật, nếu như không có thì
bất luận là gì cũng đều không thể thực hiện được. Lục Bằng Hứa sao lại
để tâm nhiều như vậy, nội đan Yêu vương và Nghịch Viêm chính là thứ mà y trong mơ cũng ao ước đang ở trước mắt, nghe thấy lời này của Duyệt Nhi
thì chỉ cười lạnh không thèm để ý, trên tay phóng ra vài luồng yêu lực
hướng những vị trí kinh mạch chính trên người Duyệt Nhi đánh tới, chỉ
trong nháy mắt, linh lực Duyệt Nhi liền từ từ biến mất. Duyệt Nhi mơ mơ
màng màng nghĩ, thì ra tiêu tán linh lực một chút cũng không hề đau đớn
a, hồi đó chẳng phải là lợi cho đám người Cửu Vỹ Hồ đáng ghét kia rồi
sao?
Lục Bằng Hứa mắt thấy linh lực nàng tiêu tán, đưa tay lần dò về phía Duyệt
Nhi, quả nhiên phát hiện sức lực phản kháng đã yếu đi rất nhiều, đợi một chút nữa, trong tay liền ngưng tụ yêu lực, đưa tay về phía nội đan yêu
vương đang lơ lửng trên xương quai xanh của Duyệt Nhi, từ từ đoạt lấy
nội đan Yêu Vương.
Nội đan yêu vương vừa mới đầu giống như không chịu, cuối cùng chống đỡ
không được yêu lực trong tay Lục Bằng Hứa, chỉ có thể bị y cướp lấy, Lục Bằng Hứa lúc này tâm tình rất tốt, mắt nhìn nội đan yêu vương từng chút từng chút dịch chuyển vào trong lòng bàn tay mình, cười nói: “Cũng
không biết kẻ nào dung hợp cho ngươi, thế nhưng lại khó lấy như vậy.”
Duyệt Nhi nghe mà trong lòng đau nhói, nhớ tới Tức Mặc Ly. Lúc đó nàng đang
ngồi trong lồng ngực lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa sen thanh khiết, khi ấy nàng còn nhìn thấy ánh mắt Tức Mặc Ly vẫn chăm chú nhìn nàng,
hàng mi cong hình quạt rũ một bóng râm bên dưới, trong ánh mắt đen thẳm
đó lộ ra ánh sáng xa xăm, rọi thẳng vào đáy lòng nàng, hỏi nàng nội đan
yêu vương dùng chưa? Sau đó liền đem nội đan yêu vương dung nhập vào cơ
thể nàng.
Biểu hiện sủng ái yêu chiều như thế, lời nói dịu dàng ôn nhu như thế, có đôi khi nàng sẽ trầm mê, chàng đối với thú cưng của mình đều có thể như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...