Hình như trong cõi mộng ……..
“Chủ nhân, bên kia rất đông người đấy, có cần chúng tôi qua do thám thử?”
Thiên Hồi và Mộc Thông hai người họ theo cạnh Duyệt Nhi, vô cùng tận
trách nhắc nhở chủ nhân ham thích náo nhiệt.
Duyệt Nhi quả nhiên vô cùng cao hứng. Dáng người nhỏ nhắn, chưa kịp trả lời Thiên Hồi thì đã phi thân vào giữa đám người đó.
Thiên Hồi lập tức cười khổ bám theo. Làm ơn đi mà, chủ nhân nhà y cái gì cũng không biết, y phải một tấc không rời, phòng sói phòng trộm phòng tiểu
nhân.
Quả nhiên, Thiên Hồi vừa qua thì đã bắt gặp một lão già trung niên mắt him
híp sáp lại gần Duyệt Nhi. Đôi mắt dâm tà từ trên xuống dưới đánh giá
nàng, phát ra ánh sáng ghê tởm khiến người buồn nôn.
Kẻ này là con chuột trong nồi canh (tương tự: con sâu làm rầu nồi canh) ở Thánh giới, ngay cả người của hợp hoan lâu cũng biết tiếng xấu rành
rành của y. Gã này cực kỳ háo sắc, hơn nữa vô cùng ham mê mỹ nữ dễ
thương dáng vẻ nhỏ nhắn, tục truyền bất kể mặc y phục thế nào, đều bị gã ta nhìn thấu vóc người qua lớp y phục, nhưng kẻ đang khinh thế này lại
là kẻ thuộc nhà cự phú, thế nên….
Gã là ung nhọt đầu tiên ở Thánh giới, không có cường đoạt dân nữ, chỉ là
dùng tiền giao dịch mà thôi. Người thế này, muốn tìm nhược điểm để loại
trừ cũng không dễ gì, nhờ thế, y vẫn có thể sống an ổn cho đến bây giờ.
Cho nên, y mới có thể trắng trợn như vậy mà nhìn trên dưới Duyệt Nhi.
Thiên Hồi xông tới, trực tiếp ngũ chỉ thành trảo, hướng thẳng tới đôi mắt gã
mà cào qua, không ngờ kẻ này thế nhưng cũng có chút công phu, khó khăn
né tránh, thấy Thiên Hồi xuất thủ bất phàm, lại nhìn Mộc Thông theo sát
bên cạnh thì lập tức biết tiểu cô nương vừa rồi y nhìn là ai.
Dưới trướng Ma thánh có hai đại tướng. Một người bộ dạng thư sinh yếu đuối,
một người là hán tử vóc người cường tráng. Hai người này ở Thánh giới
đều được xem là những người có tiếng tăm, có thể tấn công cũng có thể
phòng thủ. Hơn nữa dưới trướng còn có một đám Thánh thú đi theo Ma
thánh, quả thực không thể trêu vào. Mà Ma Thánh cực kỳ xinh đẹp, dáng
người yêu kiều, lại không hiểu thế sự, luôn là do hai người này ra tay
giúp nàng ngăn lại hoa đào.
Vì vậy, kẻ này biết người vừa rồi y dùng ánh mắt dâm tà mà nhìn chính là
Ma thánh, lập tức dùng chiêu thức chạy trốn cao siêu, lẩn mất.
Thiên Hồi và Mộc Thông bất đắc dĩ nhìn Duyệt Nhi hãy còn đang ngẩng đầu nhìn
về nơi mà cả đám người đang ngóng tới. Mộc Thông thấy nàng thực có chút
vất vả, đành đưa tay dùng pháp thuật để nâng nàng đứng lên đám mây.
Duyệt Nhi hoàn toàn không phát hiện, cưỡi lên mây rồi vẫn hướng về phía đám người bước theo.
Đợi đến khi người muốn gặp không thấy đâu, Duyệt Nhi mới dừng lại, ngồi
trên mây ngẩn người một hồi lâu, mãi đến khi Thiên Hồi cho rằng nàng bị
trúng tà thì mới hoàn hồn, thở dài nói: “Chỉ là một bóng lưng thôi đã
khiến người ta cảm thấy đẹp mắt khó quên đến thế. Có vẻ rất lợi hại a.”
Thiên Hồi nhìn gương mặt nàng phơn phớt hồng, nhất thời không chú ý mặt nàng
vì sao lại đỏ, chỉ nói: “Chủ nhân, chúng ta tìm chỗ tốt nghỉ ngơi một
chút. Người xem người kìa, mới rồi đông người như vậy, mặt người đỏ bừng cả rồi.”
Mộc Thông cũng ở bên cạnh nói phải.
Duyệt Nhi không khỏi sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta có đỏ mặt à?”
“Chủ nhân, đỏ còn hơn đít khỉ nữa ấy!” Hai người trăm miệng một lời, Duyệt
Nhi trừng mắt: “Các ngươi đúng là đáng ghét, lại nói như thế, ta không
cần các ngươi theo nữa.”
Đến khi bao một tầng lầu, Duyệt Nhi lại ngồi trên hành lang mà ngẩn người.
Thiên Hồi đưa chung trà cho nàng, Duyệt Nhi nghĩ nghĩ, hỏi: “Người vừa rồi
ngang qua là ai? Nhiều người nhìn như thế?” Gần như có thể nói là núi
người biển người.
“Nghe đâu là Thánh tôn. Bóng người cực nhanh, đông người như vậy nên chúng
tôi cũng nhìn không rõ. Lại nói, Thánh giới cũng tìm không ra mấy người
biết Thánh tôn, ai biết vóc dáng ngài ấy thế nào chứ? Có điều nhìn dáng
dấp và hình dạng đó, thì cũng cực kỳ phù hợp.”
Duyệt Nhi đặt chung trà tinh xảo xuống: “Thánh tôn? Ta sao lại chưa bao giờ nghe qua?”
Thiên Hồi cực muốn đưa tay véo véo gương mặt bầu bĩnh trắng mịn của nàng,
nhưng lại ngại chủ tớ khác biệt, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống, nghe
Duyệt Nhi nói thế thì gần như lập tức bật cười: “Chủ nhân, đừng nói
Thánh tôn là ai, khi người tới đây thì ngay cả mình là ai còn không biết nữa là. Nếu không phải hai người chúng tôi ngay từ sớm đi tìm người thì một Ma thánh cái gì cũng không biết như ngài ra thế giới bên ngoài, còn không phải sẽ bị lừa gạt à.”
Duyệt Nhi “à” một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Đúng thực là ta cũng không
biết Ma thánh là gì. Thiên Hồi, ngươi còn chưa nói với ta, Ma thánh là
gì?”
Thiên Hồi cười đáp: “Tôn thượng, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất của thiên địa.
Bên dưới Thánh giới có vô số lục giới, người mạnh nhất trong lục giới,
thường sau khi lịch kiếp thượng cổ chí thần mà biến mất thì sẽ trọng
sinh ở Thánh giới. Thánh giới thông qua Thiên đạo chế ngự và thống trị
mỗi một lục giới. Tôn thượng là Thánh giới chí tôn, cũng chính là nói,
ngài ấy đã là người thống trị tối cao của tất cả sinh linh, bất luận là
gì đi nữa.”
Duyệt Nhi đượcThiên Hồi giảng giải mà mơ mơ hồ hồ, chỉ lẩm bẩm nói: “Y lợi hại thế à?”
“Ha ha, chủ nhân, đừng có hỏi vấn đề dễ thương thế được không? Trước giờ
chưa có ai bàn tán về tu vi của Tôn thượng, vấn đề này đã không có người dám tưởng tượng nữa là.”
Duyệt Nhi có chút bất mãn với cách nói mơ hồ như vậy của Thiên Hồi, đôi mắt to láo liên, chỉ nói: “Y đánh thắng ta à?”
Thiên Hồi (vuốt mồ hôi): ……………..
Mộc Thông (khóe miệng co giật): ……………
Duyệt Nhi nhìn qua nhìn lại nét mặt kỳ quái của hai người họ, ngờ vực nói: “Hai người các ngươi sao không nói gì?”
Thiên Hồi cân nhắc: “Chủ nhân, năng lực của người còn có thể đấu được với Cấp Quỳnh Thánh quân và Việt Hoa Thánh quân, nhưng giao đấu với Tôn thượng
thì, hì hì, ta cũng chưa bao giờ nghe người ta nói qua như vậy.”
Duyệt Nhi nhíu hàng mày xinh đẹp, thập phần nghiêm túc trầm ngâm suy nghĩ,
một canh giờ sau, đầu óc nàng cũng hoàn thành logic, vô cùng hứng khởi.
“Thiên Hồi, Mộc Thông. Ta hiện giờ đã rất mạnh, có phải không? Các ngươi nói
ta là Ma thánh đấy thôi. Tiếp đó, Cấp Quỳnh Thánh quân kia là nữ, đúng
không hả? Nàng ấy nhất định không lợi hại bằng ta rồi. Vậy ta chính là
người mạnh thứ hai ở Thánh giới, ta đánh thắng Thánh tôn, ta sẽ chính là người đứng đầu Thánh giới rồi. Các ngươi dạo này chẳng phải nói mục
đích của ta chính là trở nên lớn mạnh sao? Vậy ta tìm y đấu một trận,
thế là có thể chứng minh được rồi. Các ngươi nói có đúng không?”
Thiên Hồi và Mộc Thông hai mắt nhìn tinh tú trên trời, một chút cũng không
theo kịp cái logic được gọi là logic của nàng. Đến rất nhiều năm sau đó
họ mới biết, thì ra chủ nhân đơn giản dùng một cánh giờ nghĩ ra logic kỳ quái như vậy, chẳng qua là vì muốn gặp Thánh tôn một lần, cùng y xuất
hiện mà thôi.
Từ sau đó, Thiên Hồi và Mộc Thông bắt đầu theo Duyệt Nhi bước lên con
đường gian khổ tìm Thánh tôn thách đấu, hơn nữa Duyệt Nhi càng lúc càng
cố gắng, gần như là không thời khắc nào không nâng cao tu vi của mình.
Nàng mặc dù ngờ nghệch, bộ dạng dường như cái gì cũng không hiểu, nhưng
chuyện tu hành thì lại nhanh đến độ Thiên Hồi và Mộc Thông cũng phải
kinh ngạc không thôi, sau đó nghĩ thấy nàng là Ma thánh thì cũng thấy
bình thường, chung quy vẫn là có điểm khác biệt mà.
Cứ thế không ngừng lang thang khắp Thánh giới, Duyệt Nhi chán nản phát
hiện, nàng không tìm được bất cứ tin tức gì liên quan đến Thánh tôn.
Hôm ấy, nàng cùng Thiên Hồi và Mộc Thông xông vào một kết giới, thế nhưng phát hiện đây là núi tuyết mênh mông vô bờ.
Ở Thánh giới vậy mà lại có ngọn núi tuyết bao la rộng lớn đến độ khiến
người ta kinh ngạc đến vậy? Là ai đem dãy núi kéo dài mấy vạn dặm này
dùng kết giới phong ấn ở đây?
Kinh ngạc chỉ có Thiên Hồi và Mộc Thông, vì lúc hai người họ đang nhíu mày
trầm tư suy nghĩ về dãy núi chẳng thấy điểm cuối này thì tiểu chủ nhân
đáng yêu của họ đã hớn hở cầm một cây côn nhỏ, vóc dáng nhỏ bé chạy đến
đục lỗ trên mặt băng, sau đó bắt cá.
Thấy bên cạnh cá càng lúc càng nhiều, Duyệt Nhi mặt mày hớn hở, nháy mắt
thấy đói bụng cực kỳ, vội quay đầu nói với Thiên Hồi và Mộc Thông đầu
đầy hắc tuyến đang nhìn nàng: “Thiên Hồi, Mộc Thông, tối nay chúng ta
nướng cá ăn.”
Tối, Duyệt Nhi ăn uống no đủ, cuối cùng thở dài mãn nguyện: “Núi tuyết to
thật, không biết là ai sống ở nơi đẹp thế này, còn không để người ta
thấy nữa, thật đáng ghét mà.”
Thiên Hồi và Mộc Thông bình tĩnh tiếp nhận lời cảm thán muộn màng của chủ
nhân, dù gì phản ứng của nàng chung quy vẫn là chậm hơn vài nhịp, đáng
tha thứ.
Duyệt Nhi cảm thán một lúc, đứng dậy bay vào trong núi tuyết, thế nhưng phát
hiện sâu trong ngọn núi vậy mà lại có một dòng suối nước nóng khói bốc
mịt mù. Nói là suối nước nóng, còn không bằng nói là hồ nước nóng, rộng
đến dọa người.
Hai mắt Duyệt Nhi nhìn đăm đăm, thấy chính giữa hồ có một hoa sen cực lớn
thì hận không thể ngay lập tức bay sang ngồi lên đấy, ngâm mình vào hồ
nước ấm.
“Thiên Hồi, Mộc Thông. Ta muốn tắm.”
Thiên Hồi và Mộc Thông mặt đỏ bừng, vội quay người đi, hốt ha hốt hoảng chạy
đến một chỗ cách xa nơi đó đứng canh. Kỳ thực núi tuyết này xem ra cũng
không có ai vào đây, càng huống chi là lớn như vậy, cũng sẽ không trùng
hợp đến độ tới chỗ này chứ nhỉ.
Duyệt Nhi thoải mái thư thái ngâm mình tắm rửa, sau đó đứng dậy mặc y phục,
vốn định đi tìm Thiên Hồi và Mộc Thông nhưng khi bay lên không trung thì lại phát hiện không xa ẩn hiện đình đài lầu các ở góc tối, lập lòe ánh
sáng.
Ế, chỗ này vậy mà có người ở à?
Duyệt Nhi tức thì quên mất hai người còn đang đứng đợi bên ngoài, tự mình bay đến chỗ đình đài lầu các đó.
Đúng là lầu các tinh xảo, nhưng chỉ treo một viên Dạ Minh châu. Duyệt Nhi có chút thất vọng, chỗ này sao không có người chứ.
Bên trong kia có thể có người không nhỉ? Duyệt Nhi vội vàng lại bay vào sâu hơn.
Suốt cả đoạn đường chỉ thấy nơi đây phong cảnh đẹp đẽ, quỳnh lầu điện ngọc
tinh xảo, chỉ dùng Dạ Minh châu thắp sáng, không có lấy một bóng người.
Duyệt Nhi đương nhiên không chịu từ bỏ, dùng tốc độ nhanh nhất bay gần
hai canh giờ thì mới đến được nơi sâu nhất trong dãy núi tuyết.
“Woa, rất biết hưởng thụ nha. Bên ngoài tuyết phủ dày, vậy mà trong này lại có cảm giác xuân ấm hoa nở.”
Duyệt Nhi dọc đường nhìn ngắm, tất cả đều là cây cỏ hoa lá cực kỳ tươi đẹp,
có mấy loại nàng thậm chí còn chưa từng thấy qua. Khi gần quá nửa canh
giờ thì Duyệt Nhi mới phát hiện bên trong mỗi một đại điện lầu các trước mặt đều phát ra ánh sáng của Dạ minh châu.
Đẹp quá đi, Duyệt Nhi đứng trên nền tuyết, không nhịn được mà khụ khụ hai
tiếng, sao cảm thấy hơi lạnh nhỉ? Nhưng cả người lại nóng hầm hập.
Bước chân nàng loạng choạng đi đến gần đại điện trước mặt, cất tiếng gọi: “Có người không!”
Không ai trả lời. Duyệt Nhi lảo đảo bước vào trong, đập vào mắt không chỗ nào là không tinh xảo đẹp đẽ, ngay cả Duyệt Nhi cũng nhìn đến hơi ngẩn
người. Xuyên qua lớp lớp bình phong, Duyệt Nhi xốc màn trướng trên chiếc giường lớn, nhào lên đấy, mí mắt nặng trịch, chẳng mấy chốc thì ngủ
mất.
Không biết qua bao lâu, sau bức bình phong bên cạnh giường chợt truyền đến
tiếng nước, sau đấy, một nam tử trẻ tuổi mặc áo ngủ trắng bằng gấm bước
ra.
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị dung mạo khí chất của y ‘mỹ sát’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...