Cấp Quỳnh thầm hướng về phía Việt Hoa đưa mắt ra hiệu, tiếc là đôi mắt Việt Hoa gần như dán chặt trên người Duyệt Nhi, dù thế nào cũng không thấy
dấu hiệu của nàng ta.
Vậy bây giờ là tình huống gì?
Cấp Quỳnh nhìn Tức Mặc Ly ôm một người, dắt một người. Đương nhiên, người y dắt tay chính là con trai nhà y, người y ôm là cô hổ nhỏ.
Dường như toàn bộ mưu sâu kế hiểm ở trước mặt người mạnh mẽ như Tức Mặc Ly
thì đều tiêu tán, Cấp Quỳnh sớm đã đoán được ngày này nên mới vội vã bắt Hốt Hốt và mọi người ở Tiên giới đến, thế nhưng không ngờ lại dường như chả có tác dụng gì?
“Tôn thượng, ta……..”Cấp Quỳnh bước lên trước một bước, có chút thiết tha nhìn Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly ngước mắt lên, lần đầu tiên nhìn thẳng nàng ta: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta…….Tôn thượng……..”Cấp Quỳnh thì thào hai tiếng như vậy, cuối cùng đành chán nản ngừng lại.
Một lúc lâu sau lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Duyệt Nhi cô nương, người Tiên giới còn trong tay ta, nếu muốn bọn họ còn sống…………..”
Duyệt Nhi cười hắc hắc: “Tái Sách từ lúc ngươi dẫn người đi đến nơi nào đó
thì đã báo cho Mặc Ly rồi. Ngươi đường đường là Thánh quân của Thánh
giới, nhưng lại tự mình chạy đến Tiên giới đối phó với mấy người họ, ta
rất khâm phục sự nhiệt tình của ngươi.”
Gương mặt Cấp Quỳnh thoắt trắng thoắt đỏ, nhưng ở trước mặt Tức Mặc Ly, phần
lớn là căng thẳng. Trước khi tiến hành những việc này, nàng đã mơ hồ có
dự cảm, nhưng thất bại thảm hại như vậy, thậm chí là hoang đường, vẫn
khiến nàng hơi không cam lòng.
Đưa tay sờ đầu Hốt Hốt, Duyệt Nhi rốt cuộc nhớ ra phải hỏi một vấn đề, liền ngẩng đầu nói: “Mặc Ly, chàng vì sao không thể giết nàng ta?”
Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Duyệt Nhi, chờ thêm chút nữa được không?”
Trái tim Duyệt Nhi chợt trầm xuống, chàng nói chờ một chút, vì sao chứ? Lẽ
nào bởi vì không nỡ giết nàng ta? Cô hổ nhỏ trừng mắt nhìn y, tỏ ý rất
không vui.
Cấp Quỳnh thấy hai người không coi ai ra gì bàn bạc về việc sống chết của
nàng, bi thương từ trong lòng mà ra, bất ngờ cười lớn: “Tôn thượng, ngài không dám giết ta. Ha ha ha, sợ sao? Ngài xuống tay không được sao? Nếu ngài xuống tay được thì từ sớm lúc ở Thần giới, hẳn là đã đem ta băm
vằm rồi.” Nàng vẫn cứ cười, trên gương mặt tuyệt mỹ có chút điên cuồng.
“Ngươi là Tử Dao Thần quân?” Tai Duyệt Nhi run rẩy dựng lên. Nguy rồi, thì ra hai người nữ nhân mà nàng ghét nhất thế nhưng lại là một.
Ồ, thì ra khi ghét một người, cảm giác chán ghét này cũng sẽ không thay đổi à?
“Thì sao? Năm đó ta theo Tôn thượng đến Thần giới, đáng tiếc không thể bóp
chết ngươi từ sớm. Ha ha, ngươi cho rằng tộc Cửu Vĩ Hồ vì sao lại vô
duyên vô cớ chạy đi diệt trừ cả tộc Tử hổ ngươi? Cứ cho là đố kị thì
cũng sẽ không phải là thâm thù đại hận như vậy. Đáng tiếc, ta dùng hết
mọi phương cách cũng không thể giết được ngươi, mới để ngươi có ngày hôm nay!”
Duyệt Nhi thông cảm nhìn nàng, nói với ngữ khí ‘tức chết người cũng không đền mạng’: “Tiếc là ngươi có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô dụng, Mặc Ly
vẫn là của ta.”
“Ngươi! Ha ha, ngươi hiện giờ đắc ý lắm hả? Ngươi biết ngươi năm đó nhảy xuống
Thánh hải nhập vào lục giới luân hồi thế nào không? Không biết chứ gì.
Ha ha ha, vì sao không thử hỏi Tôn thượng đang ôm ngươi đi? Thử hỏi
chàng, rốt cuộc có biết hay không!”
Duyệt Nhi ngước mắt nhìn Tức Mặc Ly, nhưng thấy Tức Mặc Ly dời mắt sang hướng khác.
“Biết chàng vì sao không giết ta không? Năm đó tử tẫn ấn của ngươi khi bị ta
phong ấn, ta cũng thuận tiện lấy đi toàn bộ ký ức của ngươi, nằm trong
hồn phách của ta. Chàng giết ta, ngươi có thể sẽ khôi phục ký ức khi
ngươi là Ma Thánh!”
Thân phận Ma thánh này, Duyệt Nhi không hề xa lạ, cũng không biết đã nghe
Thiên Hồi và Mộc Thông nhắc bao nhiêu lần, nhưng với cô hổ nhỏ, dù thế
nào cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Sát ý trong mắt Tức Mặc Ly hiện lên rồi lặn đi,lặn đi rồi lại hiện lên, vẫn là một mảnh sâu thẳm tĩnh mịch không thể nhìn ra. Dắt tay Hốt Hốt, ôm
Duyệt Nhi, quay người định rời đi.
“Tôn thượng! Tôn thượng!” Cấp Quỳnh vội vàng lao tới. Nàng biết, nếu Tức Mặc Ly bây giờ bước đi, vậy cả đời nàng cũng chẳng thể nào gặp lại y nữa!
Hàng mày của Tức Mặc Ly nhíu lại, lập tức dựng kết giới ở bên cạnh ngăn lại. Cấp Quỳnh không cách nào tới gần, rốt cuộc gần như mất đi lý trí.
Việt Hoa bước tới trước, nhẹ nhàng dùng pháp thuật cố định Cấp Quỳnh, nghiêm túc nói: “Cấp Quỳnh, nên buông tay thì phải buông tay thôi.”
Nhìn đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đang ở trong lòng Tức Mặc Ly chăm chú
nhìn nàng, trong lòng Cấp Quỳnh chỉ thấy có một sợi dây gọi là không cam lòng không ngừng siết lấy nàng. Dựa vào cái gì, nàng ta dựa vào cái gì?
Cấp Quỳnh liên tục lùi về sau, trong bóng dáng có chút hiu quạnh ấy hiện
lên vẻ cô đơn vô vàn, nhưng nàng từng bước từng bước chậm rãi lùi về,
tựa như nàng mới là người chiến thắng ngày hôm nay, tựa như, nàng mới là người thiếu nữ có thể có được mọi thứ đó.
Nhưng rốt cuộc cũng lùi tới điểm cuối,phát hiện từ cái ngày đầu tiên gặp Tôn
thượng ấy, nàng chẳng thể nào quay trở về thời điểm ban đầu nữa rồi.
Cấp Quỳnh bình tĩnh bất ngờ phất tay triệu đến tư liệu mà nàng vất vả thu
thập, để đến trước mặt Tức Mặc Ly, bên môi là ý cười châm chọc: “Tôn
thượng, nàng ta và bao nhiêu người dây dưa không dứt, hơn nữa với Đạp Vũ sư phụ của nàng ta còn cực kỳ mờ ám như vậy, ta nghĩ chàng hẳn cũng
biết, xem thử những thứ này đi. Ha ha, tôn thượng, ta không rõ một người khiết phích như ngài, sao dễ dàng tha thứ cho một tiểu thê tử như vậy.”
Duyệt Nhi ngây ngốc nhìn xấp giấy ấy bay qua, trên đó còn có mấy viên Họa Ký
thạch, có chút nghĩ không thông, nàng có nhiều điều quá đáng như nàng ta nói vậy ư?
Nhưng nnhững vật này cuối cùng không đến được trước mặt Tức Mặc Ly, tới nửa
đường thì Việt Hoa đã đưa tay ra thu lấy, nhìn trang giấy bên trên, bất
chợt có chút ngạc nhiên.
Thì ra mối quan hệ sư đồ của họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Việt Hoa mang theo kinh ngạc, chỉ lướt nhìn qua trang giấy trên cùng đó rồi
lập tức thu vào nội đỉnh, không nghĩ tới cử chỉ như vậy trước mặt Tức
Mặc Ly thì có phần nào càn rỡ.
Cấp Quỳnh căm hận nhìn Việt Hoa, không ngờ người trước mắt nàng cùng với
Việt Hoa đáng thương này lại làm như vậy. Nàng cắn cắn môi, phẫn nộ nói: “Việt Hoa, ngài chấp mê bất ngộ, đến bây giờ còn nhớ thương tiểu tiện
nhân này.”
Lời vừa dứt thì đã bị Tức Mặc Ly phất tay đánh văng trên đất.
“Cấp Quỳnh, ta đã cho ngươi cơ hội.”
Trước đây khi nàng ta là Tử Dao cũng từng nói như vậy. Khi Tức Mặc đả thương
nàng ta cũng đã cảnh cáo, Cấp Quỳnh hiện tại thế nhưng vẫn nhục mạ Duyệt Nhi như vậy, đối với Tức Mặc Ly mà nói, đã là nhẫn nhịn cực điểm rồi.
Cấp Quỳnh nhếch nhác ngã vật trên đất, bộ y phục tuyết trắng có chút xộc
xệch, nét mặt càng trở nên cuồng loạn, hoàn toàn không nhìn ra được nàng ta vẫn là thiếu nữ cao ngạo cưỡi trên lưng bạch lộc nhìn xuống lúc ban
đầu.
“Tôn thượng, đến đây, ngài đến giết ta à? Hahahaha, Cấp Quỳnh ta có thể chết trong tay chàng thì đã chẳng còn cầu mong gì hơn nữa, càng huống chi,
còn có thể khiến tiểu tiện nhân này nhớ lại trước đây, vậy ta cũng chết
không hối tiếc……….”
Tức Mặc Ly thả Duyệt Nhi xuống, chậm rãi bước đến gần Cấp Quỳnh, tay vung lên triệu Cửu Diệu.
“Chỉ dựa vào điểm ngươi lăng mạ Duyệt Nhi như vậy, ta sớm nên giết ngươi vô
số lần rồi.” Tức Mặc Ly lạnh nhạt nhìn nàng, không chút biểu cảm, Cửu
Diệu trong tay đã siết chặt hơn chút.
Cấp Quỳnh nhắm mắt, chờ đợi kết liễu của y. Dù gì điều mà đời này nàng mong ước đã định sẵn dù thế nào cũng không có được, vậy thì còn có ý nghĩa
gì?
Nàng làm nhiều việc như vậy, sớm đã đoán trước được rằng, nàng nếu như không thể đứng bên cạnh y, vậy chỉ có thể cầu mong được chết trong tay y.
Nàng đợi một lúc lâu, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh cơ thể mình run rẩy không cam, cũng có thể nghe thấy âm thanh lưỡi đao của Cửu Diệu run rẩy không ngừng, rõ ràng như chính nỗi đau của nàng lúc này. Thế nhưng, đau đớn trong dự đoán cũng không đến.
Cấp Quỳnh mở mắt, kinh ngạc nhìn Tức Mặc Ly.
Không biết từ khi nào y đã quay đi, nhìn Duyệt Nhi đang dắt Hốt Hốt cách đó không xa.
Trái tim Cấp Quỳnh từ trên xuống dưới đều lạnh lẽo, thì ra đến thời khắc
cuối cùng này, y cũng chưa bao giờ có lấy một chút cảm tình nào đối với
sinh mệnh của nàng, mà là đang lo lắng từng li từng tí, nghĩ đến cảm
nhận của tiểu thê tử của y.
Tôn thượng, đến đây đi. Haha, nếu như hồn phách ta có thể giữ được, ta thật muốn xem thử, tiểu tiện nhân kia sẽ rời bỏ chàng như thế nào!
Duyệt Nhi cũng ngơ ngác nhìn Tức Mặc Ly, tình cảm trong mắt chàng quá sâu
lắng, quá tĩnh mịch, nàng chợt có chút không hiểu, chỉ là cảm thấy, Tức
Mặc Ly đang sợ hãi.
Cô hổ nhỏ sờ tai, nở nụ cười ngọt ngào với Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly chợt có
có chút căng thẳng, quay mặt sang. Khoảnh khắc đó, giơ tay chém xuống,
mộng ảo của Cấp Quỳnh liền sụp đổ, Tức Mặc Ly thậm chí còn không để nàng ta hồn phách được vẹn toàn.
Mà thời khắc Cấp Quỳnh hóa thành cát bụi ấy, đầu Duyệt Nhi như bị cái gì
bổ xuống, càng lúc càng đau, hình ảnh giao thoa trong đầu không ngừng
thay đổi. Nàng đau đến quỵ xuống, ngay sau đó, rồi bị ôm vào một vồng
ngực, tiếp đến, đôi mắt cô hổ nhỏ khép lại, hoàn toàn ngất đi.
“Mẫu thân, mẫu thân……Mẹ sao vậy?” Hốt Hốt đứng đấy không ngừng kéo tay áo
Duyệt Nhi, không rõ người phụ nữ xấu xa này chết rồi, vì sao mẫu thân
dường như lại đau đớn đến thế?
Một tay Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, tay kia dắt Hốt Hốt, quay người triệu mây đến, biến mất nơi chân trời.
Việt Hoa gấp gáp bước theo, được vài bước thì bỗng dưng phát hiện sự thất thố của mình, mím môi, hơi bất đắc dĩ cười gượng.
Đã không nhớ, cần gì phải chấp nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...