Duyệt Nhi không ngờ Tây Tiêu thần quân có thể trở lại nhanh đến thế,
vốn nàng cho rằng, nhanh thì vài tháng, chậm thì đến mấy năm,
không ngờ, Tây Tiêu vẻn vẹn mới hơn năm ngày đã về rồi.
Thần sắc y ảm đạm, trông có vẻ phong trần mỏi mệt, nhưng giữa gian
mày đều là vẻ an tâm cùng vui mừng, cho thấy đã có được đáp
án.
Y trả lại Đế Vương châu cho Duyệt Nhi, Duyệt Nhi cười hì hì nhận lấy, cũng không hỏi chuyến đi lần này của y, chỉ cười bảo:
“Nếu ngày nào đó ông thấy tịch mịch nhàm chán thì cứ đến tìm chúng ta.”
Tây Tiêu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Duyệt Nhi lại nói như vậy,
hơn nữa còn dẫn cả Lạc Thủy Thần đế bước vào, trong giọng
nói có chút cảm kích cùng thoải mái: “Nhất định.” Dứt lời
nhướng mắt nhìn, trông thấy một con hỏa phượng phiên bản thu
nhỏ đang âm thầm đứng ở một cây cổ thụ cách đấy không xa, vội
vàng tiến tới, kính cẩn hành đại lễ, cười nói: “Sở Từ Ma
quân.”
Sở Từ đứng ở nơi ấy, chỉ phật phật cánh hai cái, cũng không
biết là nghe có hiểu hay không. Trên thực tế, Duyệt Nhi thường
cùng y trò chuyện, nhưng cũng không biết là y nghe hiểu hay không hiểu.
Tây Tiêu xếp bằng ngồi xuống, hai tay đặt trước người, một luồng
ánh sáng xanh liền dần dần ngưng tụ giữa hai bàn tay. Hai tay
từ từ hợp lại, luồng sáng cũng ngưng tụ thành một vật gì đó tựa như một viên ngọc xanh, chậm rãi trôi đến giữa gian mày Sở Từ. Luồng sáng cũng dần dần bao quanh Sở Từ, khiến lông vũ đỏ rực càng trở nên đẹp đẽ. Tây Tiêu thở phào một hơi, cười nói:
“Vật này vốn là phụ thần của người để lại cho người. Người
nhận nó, trọng sinh trở về làm Sở Từ Ma quân, được chứ?”
Nhưng hoàn toàn không ngờ Sở Từ lại run lên dữ dội, nháy mắt liền
hóa về nguyên hình cực lớn, vừa giương cánh thì tạo nên một
trận kình phong. Y không ngừng phì phì đập cánh, ngửa đầu lên
trời liên tục kêu dài, vang vọng khắp trời xanh, như thể một con chim sắp chết đang kịch liệt giãy giụa.
Duyệt Nhi vốn đang đứng bên cạnh im lặng quan sát, hiện giờ trông
thấy Sở Từ như vậy, bay người lên liền xông tới ôm lấy cổ Sở
Từ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve đầu Sở Từ hòng trấn an
y, vừa lo lắng nói với Tây Tiêu: “Ông muốn làm gì?!”
Tây Tiêu nhìn Sở Từ giãy giụa một hồi, lắc lắc đầu, thở dài,
chỉ nói: “Ta đem truyền thừa của phụ thần ngài ấy giao cho
ngài ấy, ngài ấy ngay lập tức liền có được cơ thể của thần.
Thế nhưng…”
Sở Từ lại ngẩng cổ kêu dài, khiến Tây Tiêu nhíu mày.
Duyệt Nhi vừa nghe có thể để Sở Từ ngay lập tức có được cơ thể
của thần, như vậy y sẽ giống như trước đây, thậm chí càng lợi
hại hơn? Tức thì liền tiếp lời: “Thế nhưng sao?”
Tây Tiêu lại liếc nhìn Sở Từ lần nữa, cười bảo: “Thần lực ngài
ấy đã hoàn toàn biến mất, thể xác này đã chẳng thể nào
tiếp nhận được truyền thừa này.”
Duyệt Nhi trong lòng lặng đi, ngây ngốc nhìn Tây Tiêu, thật đáng ghét
khi y cho nàng hi vọng rồi lại khiến nàng thất vọng.
“Cho nên kế sách hiện giờ là đưa truyền thừa này giao cho cô nương,
đợi một ngày nào đó ngài ấy có thể tiếp nhận truyền thừa
này thì giao cho ngài ấy.” Tây Tiêu nói rồi nhìn Duyệt Nhi vẫn
đang ngây người, lập tức không nói thêm lời nào liền đem truyền
thừa nhập vào từ mi tâm Duyệt Nhi, đến khi Duyệt Nhi phát hiện
ra thì đã trễ rồi….
“Ông…”
“Duyệt Nhi cô nương, ngoan ngoãn đợi ngài ấy. Ta cáo từ trước, tìm
một nơi non xanh nước biếc an hưởng tuổi già đây, há há.”Tây
Tiêu nói đến cuối thì phát hiện mình cười rất chi vui vẻ phấn khích, thấy Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến, lại nhìn Sở Từ đã
không còn run rẩy thì xoay người liền rời đi.
Chỉ có cô hổ ngốc nghếch này không biết, vừa rồi Sở Từ rõ ràng
là kháng cự a. Y vốn là nhi tử của Hạo Thiên thần đế, có lý
nào lại không tiếp nhận được chứ?
Chẳng qua là cứ muốn dùng thân phận này mãi luôn ở bên cạnh nàng,
chẳng qua là muốn con đường sau này của Duyệt Nhi cô nương càng
thuận lợi hơn một chút mà thôi.
Bất chợt lại nhớ tới Lam Cẩm, mấy vạn năm đã trôi qua, cuối cùng chỉ là buông tay.
Tây Tiêu vừa rời đi thì Đông Khải đã tới trước cửa. Duyệt Nhi
hiện giờ ôm Sở Từ ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly mấy
bận muốn đem Sở Từ quẳng đi đều bị Duyệt Nhi nước mắt lưng
tròng ngăn lại, đành phải dời lực chú ý đến quyển cổ tịch
trong tay, tay kia xoa nắn lỗ tai Duyệt Nhi, mặc cho nàng ôm.
Đông Khải vừa đến cửa thì đã ra sức dùng lực lấy tay áo chà chà mắt, xây dựng hình tượng điềm đạng đáng yêu yếu ớt không chịu nổi một đòn, bước thẳng đến trước mặt Duyệt Nhi khóc lóc kể lể: “Cô nương, cảm tạ ơn cứu mạng ngày ấy của cô, Đông Khải
Thần quân ta chẳng có gì hồi báo, đành phải lấy…”
Từ còn chưa nói ra khỏi miệng đã có chút lo lắng không yên liếc
nhìn Tức Mặc Ly đang chuyên tâm xem cổ tịch, lại thấp thỏm liếc nhìn đôi mắt to tròn đang chăm chú nhìn y tràn đầy mong mỏi
của Duyệt Nhi, lập tức hận rèn sắt không thành thép, quả nhiên vẫn là không nên trông đợi tiểu cô nương này biết diễn kịch,
nháy mắt liền lật bài ngửa: “Lấy thân báo đáp…”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, bởi vì lắc đầu như vậy nên tai nàng trong tay Tức Mặc Ly liền bị kéo khẽ, tức thì cười thành tiếng, dứt
khoát nói: “Không cần.”
Đông Khải lã chã chực khóc, ngẫm y đường đường là đệ tam mỹ nam
của Thần giới, vậy mà lại bị một tiểu cô nương ruồng bỏ dứt
khoát đến thế, lại nói: “Vì sao? Ta có điều gì làm không tốt? Chỗ nào không tốt? Nói cho ta biết, ta có thể thay đổi!”
“Ha ha, ông diễn rất hay, nói đi, ông liệu có phải tới vì muốn Đế vương châu hay không?” Cô hổ nhỏ vậy mà đã hiểu ngay, hoàn toàn không bị dáng vẻ y dụ dỗ.
Đông Khải nghẹn lời, đứng thẳng người dậy, nói: “Lần này không phải đến vì Đế vương châu.”
“Vậy là?” Lẽ nào trên người nàng hãy còn có bảo vật gì không thể nói?
Đông Khải hơi do dự, nhíu nhíu mày. Gương mặt tuấn tú đều là vẻ
rối rắm, cuối cùng như thể không đếm xỉa đến hết thảy, cao
giọng nói: “Ta cho rằng truyền thừa của chủ thượng ở trên
người Tử Dao, bởi vì Tử Dao và Lạc Thủy Thần đế năm đó đều
là đồ nhi của chủ thượng. Lạc Thủy Thần đế không giữ truyền
thừa, vậy chính là Tử Dao giữ rồi. Vì vậy ta mấy vạn năm qua
đã nghe lời Tử Dao mà làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc
phái người ám sát cô, giúp Sư gia vây giết Lạc Thủy Thần đế,
chỉ vì Tử Dao nói chuyện thành sẽ giao truyền thừa cho ta. Mãi đến vừa rồi ta mới biết truyền thừa cũng không ở trong tay Tử Dao, mà là được chủ thượng giao cho Tây Tiêu để y truyền lại
cho Sở Từ…Ta, ta muốn truyền thừa.”
Duyệt Nhi nhíu nhíu mày, quên mất trọng điểm, chính nghĩa nói: “Ông
và Tử Dao cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một ổ!”
Đông Khải sợ giật thót, vội vàng cười cười: “Đều đã là quá khứ
rồi, càng huống chi tình cảnh hiện giờ càng tăng thêm tình cảm của hai người, chẳng phải sao?”
Duyệt Nhi lắc đầu: “Không cho ông.”
“Vì sao?” Theo như Đông Khải thấy, Duyệt Nhi cũng không phải kẻ nhỏ
mọn, nàng muốn gì, đương nhiên sẽ có người từ sớm đã dâng lên, cho nên hẳn là không cần những thứ như vậy.
Duyệt Nhi cười đến là đáng yêu: “Sở Từ hiện tại không dùng, đây là
của ta. Chẳng lẽ ông cho rằng, những tháng ngày sau này của ta
và Mặc Ly sẽ là cuộc sống dưới một người trên vạn người?”
Đông Khải lắc đầu, tỏ ý không hiểu: “Duyệt Nhi cô nương, đây là ý
gì? Lạc Thủy Thần đế tu vi cao thâm, lục giới đã không có đối
thủ, Tức Mặc gia có quyền có thế, cô nương lại là vương của
Hổ tộc, khống chế lục giới, trong tay nắm nghìn vạn binh
quyền, thu hết tiền bạc dưới gầm trời, hai người còn chưa mãn
nguyện? Lẽ nào vì giữa ta và cô là sự khác biệt của hơn hai
mươi vạn năm? Ta hoàn toàn không hiểu cô nghĩ gì.”
Duyệt Nhi dùng ánh mắt ‘ôngi đúng là chẳng hiểu gì cả’ lẳng lặng
nhìn Đông Khải từ đầu tới chân rồi mới thập phần đoan trang nở
nụ cười: “Con người đều có điểm yếu, ông biết điểm yếu của
Tức Mặc Ly là gì không?”
“Cô.” Đông Khải nghĩ cũng chả cần phải nghĩ.
Duyệt Nhi yên lặng quay đầu, phát hiện bàn tay trên tai mình vẫn như
có như không xoa nắn, lập tức ngừng ngọ nguậy, nhẹ buông tay,
nhìn Sở Từ bay ra ngoài điện, trên mặt nháy mắt hào quang vạn
trượng, suýt nữa thì làm lòa đôi mắt sáng rực suốt hơn hai mươi vạn năm của Đông Khải, cười nói: “Mặc dù là điểm yếu của
chàng, ta cũng muốn làm điểm yếu mạnh nhất.”
Khóe môi Đông Khải giật giật, tiểu cô nương này nói ra lời như vậy
rõ ràng là không hiểu biết, không hổ thẹn cùng cố tình gây
sự, vậy mà vì sao y lại có vài phần tin phục, vì sao bỗng
dưng lại sinh ra cảm giác tình cảm như vậy giữa nàng và Lạc
Thủy Thần đế rất đáng ngưỡng mộ cùng cảm khái.
Tức Mặc Ly từ trong trang sách ngẩng đầu lên. Kỳ thực Duyệt Nhi và Đông Khải trao đổi, y một chữ cũng không bỏ sót. Nghe thấy lời này cũng không khỏi mỉm cười: “Ngoan…”
Duyệt Nhi giống một chú chó con được khích lệ, tức thì cao hứng
bừng bừng vung vung tay, nói với Đông Khải: “Thời cơ chưa tới mà thôi. ông cứ đợi đi. Lui xuống đi.”
Không nói một lời liếc mắt nhìn cặp vợ chồng son, Đông Khải ăn vạ
không chịu cất bước: “Gấp gáp đuổi ta đi như vậy làm gì?”
Đôi mắt to tròn tựa hổ phách của Duyệt Nhi tràn ngập ý cười: “Ta và Mặc Ly muốn sinh hổ con rồi.”
Đông Khải mặt dày, khóc lóc nói: “Người ta xa xôi vạn lý đến đây
ôn chuyện cũ với cô, giữ người ta dùng bữa tối đi, ta nghe nói
trù nghệ của Lạc Thủy Thần đế…” *Tiếng nuốt nước miếng*
Tức Mặc Ly: “Dính dáng gì đến ông?”
Duyệt Nhi trực tiếp từ trong ngực Tức Mặc Ly nhảy xuống, đến trước mặt Đông Khải, chống hông, ngẩng đầu nhìn y.
Đông Khải bị nhìn đến mất tự nhiên, nhất là từ hướng nhìn ở trên
của Lạc Thủy Thần đế, khiến y lạnh toát cả người, cuối cùng, lập tức buông một câu phong lưu phóng khoáng chả biết xấu hổ:
“Đứng gần sát chằm chằm nhìn ta, liệu có phải có cảm giác
khác lạ không? Liệu có yêu ta, muốn sà vào vòng ôm ấm áp của
ta…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Duyệt Nhi một cước đá văng: “Ông đã
vất vả tới đây như vậy, ta liền tiễn ông một đoạn. Sau này
không hẹn gặp…”
Xa xa hãy còn truyền đến giọng nói của Đông Khải: “Vòng tay của ta vĩnh viễn mở rộng vì cô…”
Duyệt Nhi cả người rét run, nhịn không được run rẩy từ đầu đến chân, ngay cả hai lỗ tai cũng theo đó mà run rẩy từ trên xuống dưới.
Tức Mặc Ly đăm đăm nhìn, đáy mắt đều là ý cười: “Bé ngoan…”
Đưa tay cách không đem nàng ôm trở lại vào lòng, sau cùng vẫn
nhịn không được: “Đáng yêu quá.”
Duyệt Nhi trừng mắt nhìn y một cái: “Cửu Kiếm nói, đáng yêu là dùng để hình dung một cô nương không quá đẹp.”
Tức Mặc Ly:…
Dứt khoát đổi đề tài, giở thủ đoạn:”Nàng vừa rồi chẳng phải nói muốn sinh hổ con sao?”
Duyệt Nhi nhảy vọt đến cây cột trụ bên cạnh cửa, ôm chặt cây cột:
“Thiếp mới không cần! Mười mấy ngày đó, chàng ngày ngày đều
nói với thiếp rất nhanh sẽ có hổ con, nhưng mà đến bây giờ,
dãy núi Lạc Thủy này một con hổ cũng không có, chàng gạt
thiếp!”
Tức Mặc Ly:….
Y bước đến trước cây cột, cúi đầu nhìn cô hổ nhỏ: “Nàng biết vì sao không có hổ con không?”
“Vì sao?”
“Nếu như có một ngày ta giống như Hạo Thiên Thần đế, bị giam ở
Phục Thần tháp chịu mấy trăm năm thiên kiếp mới ra đi, liệu có
phải rất kinh khủng?”
“Ừm!” Cô hổ nhỏ gật đầu, thử nghĩ thôi đôi mắt đã chua xót, thì ra Mặc Ly nghĩ tới băn khoăn này.
“Ta hồn phi phách tán cũng không sao…”
“Không được!” Cô hổ nhỏ liền nhảy vào lòng y, ôm chặt lấy y: “Nếu
như phải chịu đau khổ như vậy, vậy thiếp không muốn sinh hổ con, thiếp muốn ở cùng chàng mãi.”
Tức Mặc Ly xoa xoa đầu nàng, tỏ vẻ hài lòng: “Điều ta sợ chính
là để lại một mình nàng ở thế gian này, ta sao có thể chịu
nổi? Ta sợ người khác thay thế ta. Dù sao, ta…”
“Ừm? Chàng thế nào?”
“Không, không có gì…Hiện giờ chờ thời cơ, có được không?”
“Thời cơ gì?” Cô hổ nhỏ chợt phát hiện Tức Mặc Ly rất lợi hại.
“Đêm lịch kiếp của Đạp Vũ.”
Duyệt Nhi cả kinh: “Đạp Vũ sư phụ?! Người thế nào rồi?”
“Thiên thần tu vi đỉnh cao có thể áp chế không phi thăng, sau khi thành thần quân thì không thể ngăn cản được. Bất cứ lúc nào cũng
sẽ phải độ kiếp.”
“Vậy Đạp Vũ sư phụ có liên quan gì?” Lại nói nàng đã lâu rồi không gặp sư phụ.
Tức Mặc Ly lại xoa xoa đầu nàng: “Nàng không hiểu, cũng không cần hiểu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...