Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Mà Tức Mặc Ly ở Thần giới xa xa,
cũng sớm nhận được tin từ Nam Hải truyền âm: “Lạc Thủy Thần
quân, ôm cô hổ nhỏ nhà ngài về, Nam Hải Long Vương kính bút.”

Thân người Tức Mặc Ly vốn định hướng Bồng Lai đi tìm nàng đột
ngột chuyển hướng sang Nam Hải. Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt,
nhưng giữa gian mày đã xuất hiện cảm giác được gọi là “sốt
ruột”. Cô hổ nhỏ này, đêm mai sắp phải đại hôn, sao lại bỗng
dưng muốn rời nhà đi? Nam Hải Long cung? Long Chỉ Thủy? Nghĩ tới đây, đôi đồng tử đen láy liền trầm xuống.

Duyệt Nhi đáng thương chuyên tâm giải quyết món ăn cuối cùng ngay trước mắt, hoàn toàn không ngườ Long di di của nàng sớm đã
bán đứng nàng.

Đợi đến khi nàng ăn no, co người trên long ỷ của Nam Hải Long
vương trịnh trọng cầm bút, trịnh trọng căn dặn hậu sự.

Trên trang giấy Tuyên Thành là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
Tiểu hầu, tiểu Long để cho Ninh Tê tỷ tỷ chăm sóc, Thất Mệnh
thúc thúc nhờ Khổng Tước tỷ tỷ chăm lo, Tiểu Mộ để Đông Hải
Thái tử chiếu cố, Cửu Kiếm thì nhờ Phất Dung Ngưng Không, Tiểu Hoa và Ôn Chi Hàn chiếu cố lẫn nhau…

— An bài ổn thỏa, Duyệt Nhi nhìn đám chữ viết xiêu vẹo, có
chút mơ hồ, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đúng rồi, Mặc Ly thì sao? Mặc Ly để ai chăm sóc?

Cô hổ nhỏ ném bút, ở trên bàn chống má, ngây người.

Nam Hải Long vương và Long Chỉ Thủy bất đắc dĩ nhìn Duyệt Nhi
vừa gà gật vừa ngẩn người, trong lòng thực sự vừa thương vừa
yêu…Quả thực không biết làm sao mới tốt.

Đợi đến khi vầng trăng đã treo trên mặt biển, Duyệt Nhi vẫn không nghĩ ra Duyệt Nhi phải để cho ai chăm sóc.

Nam Hải Long vương bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi, Lạc Thủy Thần quân sao lại không viết?”

Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ đưa mắt nhìn Nam Hải Long vương một cái,
lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc cảm thấy, ai cũng không xứng với
Mặc Ly.” Mặc Ly là tốt nhất trong số người nàng đã từng gặp,
ai cũng không xứng với chàng.

Nam Hải Long vương và Chỉ Thủy nhì dáng vẻ lơ mơ lờ mờ của
nàng, biết nàng đã rất rối trí, vội khuyên nàng quy về Thiên
điện ngày trước nghỉ ngơi, Duyệt Nhi thế nhưng lại không chịu,
không viết xong không yên tâm đi ngủ.

Kết quả là cô hổ nhỏ thề son sắt vẫn bò ra bàn ngủ thiếp đi, Nam Hải Long vương cách không nâng nàng, vừa định đem nàng quay
về nội điện ngủ thì trai nữ gác đêm bên ngoài cửa điện hấp
tấp vội vàng chạy vào, gò má đỏ ửng, đôi mắt càng dạt dào
xuân ý, bẩm báo nói: “Vương, Lạc…Lạc Thủy Thần quân đến rồi…”

Vừa dứt lời, cửa điện đã xuất hiện một bóng dáng bạch y,
rất nhanh đã bay tới, nháy mắt liền đến trước mặt Duyệt Nhi,
ôm lấy Duyệt Nhi đang say ngủ, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, cô nhóc này, lúc nào cũng thích lén lút chạy đi.

Nam Hải Long vương vội vàng bước lên hành lễ: “Lạc Thủy Thần quân đại giá quang lâm, không từ xa nghênh đón.”

Tức Mặc Ly thản nhiên đưa mắt nhìn bà một cái, gật đầu, lại nói: “Làm rất tốt.”

Khóe miệng Nam Hải Long vương co rút, đây là được khen ngợi ư?
Nếu không phải ngày mai Duyệt Nhi sẽ gả cho ngài, ta có thể
báo cho ngài sao? Ít nhất cũng phải chơi đùa lâu lâu rồi mới
báo cho ngài.


Ánh mắt Tức Mặc Ly lướt qua Long Chỉ Thủy, không chút biểu cảm, xoay người hướng bên ngoài điện mà đi.

Nam Hải Long vương suýt nữa thì bị đông cứng, nhìn nhi tử nhà
mình hãy còn chăm chăm nhìn họ rời đi, không đành lòng, nói:
“Nếu đã thế, chi bằng để Hành vân ca ca của con thay con đi đi.
Chuyện đau lòng không cần phải trải qua.”

Long Chỉ Thủy khôi phục tinh thần, nhìn mẫu vương mình, cười
nói: “Mẫu vương, con đương nhiên muốn di, người đã biết tâm tư con rồi đấy. Nên biết nhìn nàng gả cho người khác, con cũng rất
hạnh phúc, cảm thấy mỹ mãn.”

Nam Hải Long vương ngớ ra, không ngờ Chỉ Thủy lại có suy nghĩ
độ lượng như vậy, một lúc lâu mới thở dài, nói: “Đi đi. Mang
theo số lễ vật hôm nay đã nói.”

Có lẽ đôi chút cảm tình trước giờ chưa từng nói ra miệng,
cũng chưa từng có người biết, chỉ nảy mầm trong tim, nhìn thấy nàng trưởng thành, nhìn thấy nàng cười vui vẻ, nhìn thấy
nàng gả cho người, nhìn thấy nàng hạnh phúc, sau đó y cũng
cảm thấy viên mãn hạnh phúc.

Duyệt Nhi ở trong ngực Tức Mặc Ly tỉnh giấc, vừa thấy Tức Mặc Ly thì người đã run lên, ngước mắt lặng lẽ đánh giá y một
lúc, mới thấp thỏm nói: “Mặc Ly…”

“Ừ.”

“Mặc Ly…”

“Ừ.”

“Mặc Ly…..”

“Ừ.”

….

Duyệt Nhi xị mặt, làm sao bây giờ, Mặc Ly hình như giận rồi,
hiện giờ bắt nàng về ăn sạch sao? Nàng cầm chiếc túi càn khôn nơi hông, chợt nhớ tới di chúc hãy còn nằm trên bàn ở Nam Hải Long cung, nhất thời, hối hận đan xen, hiểu rõ không muốn đem
Mặc Ly cho ai chiếu cố mà!

Cửu Kiếm, Ninh Tê và Khổng Tước sớm đã ở Cẩm tú lầu thấp
thỏm đợi, Mão Nhật Tinh quân cũng tận chức kéo vầng dương lên
giữa không trung, phía trước người họ còn có Túc Tịch và Ngưng Không đang đứng, giờ phút này mặt mày căng thẳng.

Hôm nay là đại hôn đã chuẩn bị một thời gian dài, nếu không
tìm được Duyệt Nhi cô nương, chẳng phải thành công dã tràng
rồi?

Duyệt Nhi cô nương, cũng tùy hứng quá rồi, sao không nói không
rằng lại lén lút chạy đi cơ chứ? Để chủ thượng và cả đám
bọn họ sốt ruột quá đi! Cô nhóc này…

Chỉ thấy nơi chân trời xa xa xuất hiện một chấm đen, đến gần, mọi người đều thở phào, coi như tìm về được rồi.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi trực tiếp bước vào Cẩm Tú lầu.

Duyệt Nhi hơi lo âu: “Hôm này phải làm gì?” Sao ai nấy đều có dáng vẻ nghiêm trọng thế.

Tức Mặc Ly ôm nàng đến bên ngọc trì sau bình phong, mới nói:
“Thành thân.” Ngón tay thon dài cởi y phục nàng, mới ôm lấy
nàng đặt vào làn nước ấm trong hồ.


“Thành thân?”

Sau khi thành thân, chủ thượng sẽ ăn sạch Duyệt Nhi cô nương…

Cơ thể Duyệt Nhi run rẩy, Tức Mặc Ly giữ nàng lại, nhẹ nhàng
dùng khăn gấm lau cho nàng, hơi nghi hoặc: “Sao vậy?” Không đồng
ý? Cô hổ nhỏ ban đầu không phải là nói muốn cướp y về làm áp trại tướng công sao?

Gương mặt Duyệt Nhi dưới hơi nước thơm hoa đỏ bừng, vội lắc lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Tức Mặc Ly nghe thấy, ngón tay thon dài vẫn lặng lẽ giúp nàng
lau người. Đợi đén khi thật vất vả ôm nàng dậy, mặc y phục
vào cho nàng, mới đặt nàng trước bàn trang điểm tinh xảo bên
giường.

Bàn trang điểm dường như trước giờ chưa từng dùng qua, Duyệt Nhi vẫn luôn để mặt mộc, bình thường cũng không thích soi gương,
vì vậy vật dụng như bàn trang điểm không có mấy lực hấp dẫn
đối với Duyệt Nhi như giường.

Tức Mặc Ly để nàng ngoan ngoãn ngồi yên, mới phất tay giải bỏ
kết giới và mở cửa Cẩm Tú lầu, Cửu Kiếm, Khổng Tước cùng
Ninh Tê ba người hiểu ý, phi thân liền lên đến lầu hai, cung kính bước đến vị trí bên cạnh cách Duyệt Nhi không xa.

Tức Mặc Ly nhìn gương mặt khó mà che giấu sự hưng phấn, quả
thực không an tâm giao tiểu bảo bối cho nàng, thở dài, xoa xoa
tai Duyệt Nhi: “Ngoan, biết chưa?”

Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Tức Mặc Ly đích thực không nỡ
thả tay khỏi tai nàng, lại xoa nắn một lúc, mới dưới ánh mắt
mơ hồ của ba cô nàng kia phi thân hướng bên ngoài mà đi.

Bóng dáng y vừa biến mất nơi Phù Hoa lầu, ba cô nàng lập tức thở phào, hai mắt phát sáng nhìn Duyệt Nhi.

Trong lòng Duyệt Nhi hơi sờ sợ, không phải là Tức Mặc Ly tắm
rửa sạch sẽ cho nàng rồi, sau đó Cửu Kiếm các nàng đem nàng
đi nướng rồi gửi qua chứ? Có điều nếu nàng sớm đã suy nghĩ
thấu đáo, cũng sẽ không sợ nữa, bị Tức Mặc Ly ăn sạch, chung
quy sẽ tốt hơn là bị một lão yêu quái chén sạch, chẳng phải
sao? Bởi thế, nàng bình tĩnh ngồi đó, nghe lời Tức Mặc Ly,
ngoan ngoãn không ngọ nguậy.

Ba người bước tới trước, Cửu Kiếm trước chạm vào tóc Duyệt Nhi, cười nói: “Ta giỏi nhất là búi tóc.”

Duyệt Nhi cùng với Ninh Tê với Khổng Tước trầm mặc nhìn búi
tóc bình bình thường kia của nàng, đích thực không dám nghĩ
như Cửu Kiếm đã nói.

Lông mày Cửu Kiếm dựng lên: “Mọi người không tin? Đợi một lúc
sẽ biết.” Dứt lời tay cầm chiếc lược ngà voi, bắt đầu cẩn
thận chải tóc cho Duyệt Nhi.

Ninh Tê đứng phía trước Duyệt Nhi, trông thấy đôi mắt to tròn
của Duyệt Nhi yếu ớt nhìn mình, trong lòng thương yêu vô cùng,
cả gan sờ sờ tai nàng: “Duyệt Nhi đừng sợ, Ninh Tê tỷ tỷ sẽ
trang điểm cho muội thật lộng lẫy xinh đẹp.”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Muội bình thường không đẹp sao?”


Ba người cùng bật cười, nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của
muội, đương nhiên cần phải xinh đẹp hơn ngày thường.”

Duyệt Nhi rầu rĩ gật đầu, đúng ha, hôm nay là ngày nàng bị ăn, bị ăn sạch rồi, còn phải trang điểm cho thật lộng lẫy? Nàng
có cần trước khi chết kêu gọi những người hảo tâm, sau này
đừng ăn thịt hổ, thịt hổ không ngon?

Duyệt Nhi hít sâu một hơi, để mặc các nàng ở trên người mình hí hoáy.

Cửu Kiếm cẩn thận búi tóc cho Duyệt Nhi, mái tóc Duyệt Nhi từ sau khi ra khỏi Tây Tiêu chi cảnh đã biến thành màu tím, phát
ra ánh sáng nhàn nhạt, ây da, tóc Duyệt Nhi cô nương thật sự là vừa trơn vừa mảnh, giống như gấm vóc vậy, sờ thật thích.
Duyệt Nhi ủ rũ nhắc: “Cây trâm hổ, cùng với lông vũ đỏ đừng
quên cài lên nha.”

Cửu Kiếm xấu hổ: “Duyệt Nhi cô nương, thuộc hạ biết rồi.” Hai vật này chưa từng gỡ khỏi tóc Duyệt Nhi.

Khổng Tước yên lặng đứng bên cạnh nhìn Duyệt Nhi, vừa đưa các vật dụng cần qua.

Ninh Tê đưa trả chì kẻ mày lại cho Khổng Tước, cẩn thận quan
sát Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, miếng tử ngọc trên trán
này…”

Duyệt Nhi vội đưa tay lên sờ, Sát Na Phương Hoa tức thì liền ẩn
đi, Ninh Tê gật đầu: “Đợi lát nữa lại để nó hiện ra.”

Đến khi Cửu Kiếm thở phào một hơi, mái tóc Duyệt Nhi đã hoàn
toàn được búi lên, hơi giống kiểu vân hương lũ nguyệt kết, nhưng lọn tóc rũ phía sau cũng được phân thành hai bên trái phải,
trông dịu dàng đáng yêu, tạo cảm giác thư thái phiêu dật.

Ninh Tê lại dùng viết kẻ mày vẽ lần nữa, thật ra thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngũ quan Duyệt Nhi tinh xảo,
mặc dù cực kỳ đáng yêu là ưu điểm mà người khác có ấn tượng đối với Duyệt Nhi, thế nên không phát hiện ngũ quan và dung
nhan của nàng cũng hết sức tinh xảo, nếu như không phải hôm nay
đại hỷ, vốn cũng sẽ không cần trang điểm.

Khổng Tước vội vàng nâng Duyệt Nhi dậy, Duyệt Nhi vẫn cứ ngẩn
ngơ, giờ phút này vừa liếc nhìn vào gương, cũng có chút kinh
ngạc: “Đây…Đây là muội?”

Ba người gật đầu, nhìn dáng vẻ nàng bị chính mình dọa sợ,
liền biết nàng thường ngày rất ít soi gương, bên bàn trang điểm có chiếc hộp bằng gỗ trầm hương tinh xảo, Cửu Kiếm nhẹ nhàng đưa tay mở hộp, lấy bộ giá y bên trong, trải ra, nháy mắt cả
ba người đều có chút ngẩn ngơ.

Đẹp đẽ vô vàn! (Mỹ đoạt thiên công)

Lục giới có một không hai!

Ba người ngơ ngẩn nhìn bộ giá y lóa mắt kia, cảm xúc thật
tốt, so với y phục vân cẩm mà Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly mặc
thường ngày đẹp hơn rất nhiều, chất vải, hoa văn, từng đường
kim mũi chỉ, không gì là không cực kỳ tinh xảo, tinh tế vô
cùng.

Cho dù là Cửu Kiếm và Ninh Tê là những cô nương không còn ôm ấp tình cảm phong hoa tuyết nguyệt, Khổng Tước cũng là cô nương
tính tình tùy tiện, giờ phút này trông thấy giá y thì cảm
giác đầu tiên trong lòng cũng không khỏi có chút chua sót, đây
là giấc mộng của biết bao thiếu nữ a! Khắp lục giới, lại có
vị cô nương nào không hi vọng đời này được một lần có thể mặc lên người bộ giá y như vậy rồi gả cho nam tử mà mình thương
yêu?

Mà bộ giá y thế này, còn là do chính nam tử mà mình sẽ gả tự tay làm cho.

Sợ là hạnh phúc chết mất thôi.

Ba người nhìn bộ giá y hoa lệ này cảm thán một phen, nhìn sang Duyệt Nhi cũng đang ngây người, trong lòng vui vẻ thay nàng,
đồng thời cũng rất hâm mộ.

Lạc Thủy Thần quân đối với Duyệt Nhi, quả thực là cưng chiều cực độ.

Cửu Kiếm trước dời ánh mắt đang dán chặt trên bộ giá y, kéo
tay Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, mặc y phục rồi…” Duyệt Nhi cô

nương ngây người cũng rất đỗi bình thường, dù sao chỉ cần là
nữ tử, ai cũng sẽ ngẩn người thôi.

Duyệt Nhi bị Cửu Kiếm gọi khôi phục lại tinh thần, lúng túng
nói: “Bộ xiêm y đỏ này thật đẹp…” Nàng đột nhiên có cảm giác
Mặc Ly hôm nay không phải ăn nàng, nhưng lại không biết là gì.

Cửu Kiếm cởi ngoại y cho Duyệt Nhi, để lại trung y, tận lực
chăm chỉ đến không chớp mắt, nói: “Đâu chỉ là đẹp,thuộc hạ
sống mấy vạn năm, cũng chưa từng thấy qua bộ xiêm y nào quý
giá lộng lẫy như vậy.”

Khổng Tước và Ninh Tê cẩn thận cầm bộ giá y, dưới sự giúp đỡ của Cửu Kiếm, cẩn thận nhẹ nhàng khoác lên người Duyệt Nhi.

….

Sau khi vạt áo trước ngực không kéo lên được, ba người đều hơi xấu hổ…

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn bộ dạng muốn động nhưng lại không dám
của ba người: “Sao vậy? Là muội béo, kéo không lên sao?”

Cửu Kiếm cười gượng hai tiếng, nói: “Không phải béo, mà
là…ngực lớn quá…” Không ngờ Duyệt Nhi cô nương trông nhỏ nhắn
như vậy mà…Ây ya…

Mọi người:…

Cửu Kiếm cô là con gái sao?! Sao lời gì cũng dám nói.

Ba người đều không dám chạm lung tung Duyệt Nhi, cuối cùng đành
phải vừa hướng dẫn Duyệt Nhi vừa đem vạt áo phía trên eo nàng
nhích lên.

Đến lúc xong xuôi, Duyệt Nhi gần như mệt đến độ ngồi phịch
xuống ghế, Cửu Kiếm, Ninh Tê vội chỉnh lại vạt áo cho nàng
rồi mới để nàng ngồi xuống.

Ba người đều không tự chủ được mà nhìn Duyệt Nhi, nhất thời khó dời tầm mắt.

Những điểm mà cô nương trên thế gian cần có thì dường như đều tập trung hết trên người Duyệt Nhi cô nương.

Ngoại trừ có đôi khi phản ứng hơi chậm chạp, ngơ ngác, dáng vẻ mỹ mạo khả ái, eo thon, ngực đầy đặn, xinh đẹp, tính cách đơn thuần vô hại, vừa ngây thơ vừa thuần lương, nếu các nàng là
nam nhân, cũng muốn cười một cô nương đơn giản như vậy làm thê
tử.

Duyệt Nhi bị các nàng nhìn đến độ xấu hổ, các nàng đang nghĩ làm sao nướng nàng lên à? Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi
nghịch nghịch cửu liên hoàn, im lặng chờ đợi số mạng những
giây phút cuối.

Rất rất lâu sau…

Cô hổ nhỏ: “Muội muốn ăn gì đó…”

Ba người: “Hiện giờ còn chưa thể ăn, Duyệt Nhi cô nương, cố chịu nha.”

Cô hổ nhỏ: “Các tỷ còn nghĩ bao lâu nữa?”

Ba người: “Nhanh thôi nhanh thôi…”

Cô hổ nhỏ:…

Hoàng hôn đã buông xuống hoàn toàn, Tất Nhật Tinh quân kéo vầng thái dương xuống ngọn núi phía tây, cả bầu trời bao phủ trong
rặng mây đỏ kim quang, rực rỡ, mỹ lệ không thể tả.

Lúc Duyệt Nhi suýt nữa thì chống cằm ngủ gục thì nghe thấy
nơi chân trời vang lên một tiếng rồng ngâm, ba người Cửu Kiếm
vội vàng đỡ Duyệt Nhi dậy.

Không lâu sau, chân trời liền xuất hiện một chiếc kiệu đỏ cực
lớn, mà nâng cỗ kiệu đó, chính là tám con cự long!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui