Thượng Thần Đến Rồi - Thanh Đồng Tuệ [quyển 2]

Thế Ân không dám chậm trễ, cũng vội vàng bắt đầu từ cây Phượng Hoàng xem xét xung quanh.

Mộ Cửu bắt đầu quan sát địa thế của khu thạch mộ.

Thạch mộ có diện tích khoảng hai mẫu đất, trước mộ đặt hai con Thần Thú điêu khắc bằng đá, hoa văn nửa bên dưới Thần Thú sắp bị rêu xanh lấp kín. Phía sau đó là tế đàn làm bằng Trương Bạch ngọc, phía sau là ngôi mộ hình bán cầu. Trên mộ cũng khắc vô số hoa văn, mặc dù đã bị rêu xanh che phủ một phần. Xung quanh khu mộ, cỏ đã bao phủ hết mặt đất và khe đá.

Từ sự kiên cố và độ tinh tế của khu mộ, có thể kết luận rằng Hữu Khương Vương và Vương Hậu quả thật đã dùng quy cách của Dĩ Nam Tương Vương Hậu quy chế để an táng cho Vũ Chân.

Nhìn vào độ dày của rêu và cỏ tạp cùng với việc cây Phượng Hoàng không bị phát hiện, có thể nói rõ nơi đây đã rất lâu rồi không có người đến chăm sóc.

Mặc dù thế cũng không thể nói là Hữu Khương Vương vô tình. Là vua một nước, có thể đem đứa con mồ côi của thần tử chăm sóc đến mức như thế thì đã là rất tốt rồi. Hắn cũng không thể ra lệnh cho hoàng tử công chúa của mình đến viếng mộ con của thần tử, lại càng không thể sai cung nhân lấy danh nghĩa của mình đi tảo mộ, dù có muốn thì cũng chỉ là chăm sóc mộ của cha nàng ấy mà thôi.

Mà 500 năm này, Thế Ân bận bịu tìm kiếm Lương Cơ, đương nhiên hắn cũng sẽ không để tâm đến đây.

Việc mà Mộ Cửu muốn biết không phải là những ai đã tới thăm mộ Vũ Chân, mà là Lương Cơ có tới nơi này hay không mà thôi.

Thế nhưng với mật độ cỏ mọc dày xung quanh mộ, có thể nói rằng Lương Cơ cũng không có ghé qua nơi này.

Cây Phượng Hoàng trước mộ đủ có thể chứng minh là Lương Cơ sau khi bỏ đi nhất định đã ghé qua đây. Điều đó có nghĩ là Lương Cơ không bị bắt đi, mà là nàng ấy tự rời đi.


Mặc dù chỉ là một cái cây, nhưng nó có thể chứng minh việc Lương Cơ mất tích không phải là bị bắt đi, mà là do nàng chủ động biến mất.

Nếu như vậy thì những gì Lục Áp suy đoán là không sai. Việc nàng ấy mất tích rất có thể vì nàng ấy cần làm một chuyện gì đó. Mà chuyện đó lại có quan hệ đến cái chết của Vũ Chân.

"Có phát hiện gì không?"

Mộ Cửu nhìn Thế Ân rồi hỏi.

Hắn nhíu lông mày rồi lắc đầu, Mộ Cửu buông tay, nói: "Ta cũng không phát hiện được gì."

Nàng nói xong liền đi qua chỗ Lục Áp. Lục Áp nâng la bàn suy nghĩ một chốc lát, đột nhiên lại di chuyển nhanh về hướng Tây Bắc.

"Chúng ta đi xem sao!"

Mộ Cửu cùng Thế Ân đuổi theo, tuy rằng không theo kịp Lục Áp nhưng cũng biết rõ hắn đi về hướng nào.

Lục Áp đi rất nhanh, chỉ một lát đã rời khỏi sơn giới Lôi Linh Sơn. Vốn toàn bộ Lôi Linh Sơn cũng chẳng có bao nhiêu đá nham thạch, thế nhưng, bên ngoài dãy núi, địa hình đột nhiên lại cao lên, những ngọn núi cao nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, toàn bộ đều là đá Nham Thạch, san sát nhau mọc lên từ dưới mặt đấy. Những cột đá mọc lên giữa một khu rừng rậm rạp, mây mù lơ lửng bao quanh, chim hạc bay lượn, linh lực di động làm tinh thần thoải mái, hoá ra lại đúng là một mảnh đất lành tiên thiên!.


Lục Áp suy đoán nơi Lương Cơ ẩn náu chính là một nơi có linh lực dồi dào, không nói đến Thế Ân, chính Mộ Cửu khi nhìn thấy cảnh này cũng có chút nhiệt huyết sôi trào.

Với địa thế như vậy, khả năng Lương Cơ ẩn thân ở nơi này là rất lớn.

A Phục chính là sinh ra ở đây?

Lục Áp dừng lại trên đỉnh ngọn núi đầu tiên, dùng linh lực biến ra một chiếc la bàn. Hắn đợi Mộ Cửu và Thế Ân đến, sau đó từ từ bay xuống dưới, đi trước tìm thấy một mảnh rừng trúc rậm rạp dưới những tầng mây.

Họ không lập tức đáp xuống mà dừng lại trên không trung, cách rừng trúc một khoảng nhỏ. Mộ Cửu liền quan sát địa thế xung quanh. Rừng trúc mọc hoang, chiếm toàn bộ thung lung, giữa rừng lại có một con suối nhỏ hẹp, không biết nước nguồn đến từ nơi nào, toả ra từng tia khí lạnh như không muốn cho kẻ nào chạm đến.

Trên mặt đất mọc đầy cây khô, dưới những gốc cây khô là những viên đá cuội. Những viên đá này sáng long lanh, thần kì hơn là chúng còn toả những tia sáng sắc màu chói mắt.

"Thất dục thạch!"

Mộ Cửu còn chưa đánh giá xong cảnh vật xung quanh thì Thế Ân đã kêu lên, hắn nhìn chằm chằm viên đá màu sắc rực rỡ, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt không chỉ kinh ngạc mà còn có nghi hoặc thật sâu.

"Thất dục thạch là gì?" Mộ Cửu thắc mắc.


Lục Áp giải thích: "Thất dục thạch chính là những viên đá vô dụng mà năm xưa khi sư tỷ ta vá trời đã ném đi, mất đi linh khí liền trở thành linh thạch luyện âm linh. Chúng chuyên lấy hồn phách người làm thức ăn, càng hấp thụ được nhiều hồn phách thì hào quang càng diễm lệ. Vì vậy, chúng chỉ có thể tồn tại được ở nơi âm hàn như U Minh Cửu Cảnh. Thất dục thạch ở nơi này lại chói mắt như vậy, nước suối cũng lạnh lẽo, đây chắc hẳn là nước của sông Tam Đồ không thể nghi ngờ."

Sông Tam Đồ?

Sông Tam Đồ trong U Minh Cảnh?

"Nhưng nó ở tận quỷ thành Phong Đô, nơi này tại sao lại có nước sông Tam Đồ được?"

"Nơi này cách Phong Đô mấy vạn dặm, hẳn là có người dùng linh lực mang nước sông Tam Đồ tới đây để nuôi những viên đá này." Lục Áp lạnh nhạt nói.

Mộ Cửu nhìn những viên đá Ngũ Thải Ban Lan* đẹp mắt trước mặt, thật khó có thể nhận ra chúng lại là linh thạch luyện âm linh.

(Ngũ Thải Ban Lan: 5 màu vàng, xanh, đỏ, trắng, đen)

"Những viên đá này là pháp khí tốt nhất để luyện Quỷ Linh, bởi vì chúng không chỉ chứa oán khí Huyền Không, mà còn giỏi hấp thụ quỷ hồn. Như vậy, chỉ cần lấy những viên đã này quăng vào lò liền có thể luyện ra được linh khí hết sức lợi hại. Linh khí đó chẳng những có khả năng câu hồn nhiếp phách mà còn có linh lực vô cùng thuần tuý, mà linh lực càng thuần tuý thì càng cứng rắn, không thể phá vỡ được."

Mộ Cửu nghe đến đó cũng không nhịn được, nói: "Vậy là kẻ nào làm? Hắn muốn làm gì?"

Lục Áp nhặt lên một viên đá lên, đặt vào bàn tay, híp mắt nói: "Nếu ta đoán không nhầm, hắn chính là kẻ đã dùng Phệ Linh Châu bố trí lưới tơ nhện hại Ngao gia và Vân gia."


Lục Áp vừa dứt tiếng, từ viên đá đang toả sáng trong tay hắn bỗng nhiên thoát ra vô số nguyên hồn, trôi bồng bềnh trên không trung như yêu vụ, một hồi lâu sau mới tan hết.

"Nhìn những cây trúc này đi."

Nói xong, Lục Áp bấm quyết, đẩy linh lực ra ngoài. Quầng sáng linh lực của hắn chậm rãi bao trùm một khoảng rừng, ngay lập tức, mảnh rừng trúc vừa mới rồi còn um tùm, xanh biếc, đẹp không sao tả xiết đã biến thành một đám khô lâu dựng thẳng đứng! Những bộ xương trắng đó lại từng bộ từng bộ dựng thẳng đứng như những cây trúc, còn những sợi tóc rối bời trên đỉnh đầu chính làtừng đám lá trúc xanh biếc.

Tuy Mộ Cửu có khả năng bắt quỷ nhưng cũng không thể không kinh ngạc.

"Tại sao chàng lại nghĩ đến hắn?" Nàng hỏi.

"Năm đó khi hắn đả thương Ngao Sâm cũng là khi hắn ở Hắc Thuỷ Đàm luyện linh. Chỉ có điều, lần đó hắn luyện Thần Linh." Lục Áp thổi một hơi vào rừng trúc, những phiến khô lâu trước mặt lại khôi phục lại nguyên dạng vẻ xanh um tươi tốt của khu rừng.

"Vậy hiện tại chẳng lẽ hắn muốn luyện Quỷ Linh?" Thế Ân cũng không kìm được nghi hoặc.

"Có thể." Hòn đá mà Lục Áp cầm trong tay đã mất đi ánh sáng lộng lẫy. Hắn ném lại vào trong nước rồi nói, "Dù sao với một con sông dài như vậy, bao nhiêu đá đó cũng đủ để luyện ra được Quỷ Linh rồi."

"Đây là chàng đang nói tới Thần Linh và Quỷ Linh trong lục giới chi linh?" Mộ Cửu nhíu mày hỏi lại.

"Không sai." Lục Áp dừng nửa khắc mới nói tiếp, "Chỉ là, ta tạm thời không biết hắn muốn luyện ra để làm gì. Lục giới chi linh tuy rằng đều có thể dùng để chế thành pháp khí lợi hại, nhưng Quỷ Linh chỉ có thể câu hồn nhiếp phách, còn thần linh, mặc dù có sức mạnh lớn, nhưng nếu như hắn muốn xưng bá một phương thì nên luyện Ma Linh cùng Thần Linh mới phải, còn có Tiên Linh, đây mới thật sự là pháp linh.

Chúng ta tuy rằng đã phát hiện không ít những điểm đáng ngờ, nhưng lại chưa phát hiện ra Tiên Linh bị động vào. Từ Thanh Khâu đến Ngọc Lĩnh, lại tới Lôi Linh Sơn, những gì hắn động vào cũng chỉ có Thần Linh, bây giờ cùng lắm cũng chỉ có Quỷ Linh mà thôi. Nếu như mục đích của hắn chỉ vẻn vẹn là hai linh này thì chẳng làm được trò trống gì cả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận