Thế Ân cũng cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Thánh Tôn có lẽ vì quan tâm quá nên bị loạn. Có Thánh Tôn ở đây, chắc hẳn sẽ không có gì nguy hiểm." Hắn chần chờ nói.
"Khó nói." Lục Áp nhíu mày, "Linh lực của nàng một mực đến Đông Côn Luân mới phá tan phong ấn, ta không nghĩ ra được mối liên hệ giữa nàng và Đông Côn Luân. Không gạt ngươi, ta quả thật rất lo lắng. Ta sợ rằng, vạn nhất lúc nào đó linh lực của nàng lại bốc phát thì phải làm sao đây? Ta phải ngăn cản hay không ngăn cản? Ngăn cản thế nào?"
Thế Ân thở dài: "Những trường hợp như vậy không phải là trước kia không có, có thể cô nương có thể chất đặc thù, linh lực bộc phát chỉ là bất ngờ, sau này cả đời cũng không bộc phát nữa cũng không phải là không thể. Ví dụ như thần linh tái thế, linh lực trong cơ thể họ đều bị phong ấn, sau khi trở thành phàm nhân linh lực sẽ không bộc phát. Ta nghĩ, cô nương thiện tâm như vậy, Thiên Đạo ắt sẽ bảo hộ, Thánh Tôn không cần sầu lo."
"Có lúc ta cũng nghĩ như vậy." Lục Áp đáp lại, rồi bỗng nhiên nhếch môi cười với hắn, nụ cười như thể muốn làm cho tất cả các nguồn sáng trên thế gian này đều trở nên lu mờ ảm đạm, khiến hắn mặc dù là nam tử cũng không nhịn được mà cúi đầu.
"Ngươi không biết nàng ngốc thế nào đâu, ngốc đến mức ở Thiên Đình này phải chịu khinh bị, oan ức nhưng vẫn chưa từng làm điều gì lấy lệ."
Lục Áp lười biếng tựa vào ghế dựa, bình tĩnh nhìn ra rặng hoa tử vi ngoài cửa sổ: "Có lúc ta cảm thấy nàng quá mềm lòng, chỉ mong lòng dạ nàng ác độc thêm một chút, nhưng cho dù nàng tốt như thế, các vụ án nàng phụ trách đều đi đến kết cục viên mãn. Nhưng, cho dù thiện duyên của nàng ngày càng nhiều, cũng không chê lấp được thực tế rằng thiện duyên đã tích được của nàng ít đến đáng thương."
Thế Ân nhất thời mơ hồ không rõ: "Cô nương không đủ thiện duyên?"
Mấy ngày nay, hắn đã biết một vài chuyện tình liên quan đến Mộ Cửu, cũng như tận mắt chứng kiến, nàng theo lời Lục Áp chính là loại người tốt đến tận xương tuỷ, lẽ ra phải có nhiều thiện duyện, tại sao lại có khả năng không đủ thiện duyên đây?
"Ngươi cũng cảm thấy kì quái đúng không?" Lục Áp hơi híp mắt, "Nhưng đây đúng là sự thật. Ngươi nói xem, thiện duyên của nàng đi đâu được nhỉ?"
Thế Ân choáng váng.
"Nhưng gần đây ta còn phát hiện một chuyện nữa." Lục Áp hình như cũng không để ý việc hắn có trả lời hay không, nói tiếp.
"Chuyện gì?" Thế Ân không khỏi tò mò.
Lục Áp nói: "Cùng nàng gia nhập Thiên Binh Doanh còn có một đồng liêu sinh tà niệm. Quái tượng của hắn vốn ở trạng thái vô cùng xấu, thế nhưng, ngoài quẻ hung đó, hắn còn có một sinh quẻ, sinh ra từ A Cửu. Thiện niệm của A Cửu có thể tẩm bổ vạn vật, cũng không kỳ quái, thế nhưng người này, hung quẻ của hắn, trái lại lại có lợi với nàng."
Thế Ân càng nghe, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Một hung que có lợi với nàng...
Mộ Cửu là tiên tu, thứ nàng tu luyện chính là tiên đạo thuần khiết, theo lý thuyết chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như thế. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu một hung quẻ vô cùng xấu có lợi với nàng, vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là hai người đều là thiện linh, hai là hai người đều là ác linh...
Mộ Cửu là ác linh?
Lòng hắn nặng nề chìm xuống, vội vàng liếc nhìn Lục Áp, cúi đầu.
"Ta cũng không tin bên trong nàng chính là ác linh." Lục Áp như nhìn thấu tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói, "Thế nhưng Lâm Kiến Nho cũng không phải hiền lành gì, đây là một điểm kì lạ ta phát hiện ngoài việc trong cơ thể nàng có chứa linh lực manh mẽ. Khi trước ở Thái Sơn nàng cũng đã gặp phải chuyện kì lạ, chỉ tiếc ta không trực tiếp nhìn thấy, không thể nào nói được gì.
Nói chung, ta có dự cảm, từ lần linh lực của nàng phá tan phong ấn tại Đông Côn Luân đó, hẳn là nó sẽ không thể bị phong ấn lại một cách triệt để, chỉ có thể xem cơ duyên và tâm trạng của nàng mà thôi. Mà ta thì chỉ có thể liên tục quan sát tạo ngộ biến hoá, thân thế của nàng. Nhưng hiển nhiên, hiện tại ta gấp cũng không có cách nào."
Hắn nói xong liền đứng dậy, đưa tay chắp sau lưng.
Thế Ân gật đầu: "Dục tốc bất đạt, Thánh Tôn nói phải."
Hắn trầm ngâm một lúc, lại nói: "Không biết Thánh Tôn muốn dặn dò Thế Ân làm gì?"
Lục Áp gật gù, nhàn nhạt lên tiếng: "Ngoài ra, sư phụ của A Cửu có vẻ như khá đáng gờm, ta nghi ngờ hắn là một cao nhân lánh đời. Lương Cơ ta sẽ giúp ngươi tìm, hai ngày tới, trước tiên ngươi hãy giúp ta đến Hồng Thương thăm dò xem thân phận hắn là gì đi. Linh lực của ta quá mạnh, nếu như hắn thực sự là người thâm tàng bất lộ, đi đến Hồng Thương chắc chắn ta sẽ bị phát hiện."
Tuy lần trước cũng không biết hắn có phát hiện được không, nhưng nếu muốn đi điều tra hắn đương nhiên phải làm cẩn thận một chút.
Thế Ân thắc mắc: "Lẽ nào Thánh Tôn hoài nghi sư phụ của Quách cô nương?"
Lục Áp nhướn mày: "Có gì quái lạ thì tốt nhất đều nên điều tra một chút."
Dù sao, Mộ Cửu khi nhắc đến Lưu Dương đều bằng giọng điệu vô cùng sùng bái...
Thế Ân yên lặng một chút, lại nói: "Thánh Tôn có từng để Quách cô nương biết chuyện này?"
"Chưa từng." Lục Áp lại nhíu mày, "Nàng vô cùng áy náy chuyện lần trước suýt nữa thì ngộ thương ta, cũng luôn lo lắng rằng mình là yêu ma, càng lo lắng không biết trong tương lai còn có thể không khống chế được mà ngộ thương ta hay không... Nếu quả thật có một ngày như vậy, liệu nàng có lựa chọn để linh lực phản phệ, mặc cho bản thân biến thành tro bụi không? Vì thế chuyện này tạm thời không thể để nàng biết, ngàn vạn lần không thể để nàng biết."
Nếu nàng biết hắn phái người đi điều tra tên sư phụ yêu kính của mình thì...
Thế Ân linh hội, chắp tay nói vâng.
Tuyhawns cũng có chút lo nghĩ về kết cục của hắn nếu sự tình bại lộ, nhưng những việc này không nên do hắn nghĩ, nhiệm vụ mà thượng thần dặn dò, tốt nhất hắn vẫn nên làm một cái bia đỡ đạn im lặng thì hơn.
Thế Ân quả nhiên từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm thái tử, nhận lệnh của Lục Áp xong, trên mặt cũng hoàn toàn không có biến hoá gì. Biết được rằng giữa Mộ Cửu và Lục Áp còn có một tầng quan hệ thế này, hắn liền có một chút cảm giác thương tiếc... Vốn phần thương tiếc này nên thuộc về Lục Áp mới đúng, nhưng người ta là thượng thần, hắn tiếc không nổi, tuy Mộ Cửu là nữ tử, nhưng đối với chữ tình thì cũng đều giống nhau cả, nên hắn đành chuyển sang thương tiếc cho Mộ Cửu.
Mấy ngày này, vụ án Lương Cơ cũng không có tiến triển gì.
Thế nhưng Lục Áp một mực nghiên cứu chuyện này, có lúc bận bịu rải quẻ, có lúc thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài đi dạo.
Thế Ân vẫn yên lòng, Lương Cơ còn sống, Lục Áp đã ra tay, tìm được nàng hay không chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mấy ngày sau đó, hắn thả lỏng tâm tình, ngoài thời gian tu luyện, luyện khí của mình cũng sẽ đốc thúc A Phục luyện công. Hắn bỏ lỡ nhiều năm làm cha như vậy, vì thế không nhẫn tâm ép buộc nó, cũng may ngộ tính của nó tốt, không lo lắng việc tương lai nó sẽ trở thành một tên công tử bột.
Qua mấy ngày, nhận lệnh Lục Áp xong, Thế Ân liền lấy cớ rời đi tìm manh mối, đi tới Hồng Thương.
Mộ Cửu bận bịu công vụ, đương nhiên không biết Lục Áp và Thế Ân đã âm thành đánh chủ ý lên Lưu Dương.
Ngọc Đế mấy ngày hôm nay không đi đâu cả, sau khi dẫn đoàn khách Phật Tổ đi tham quan xong liền cả ngày ở trong cung nuôi chim. Mộ Cửu mượn cớ tiến cung mấy lần, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, không giống như dáng vẻ thần hồn điên đảo nhớ nhung tình nhân. Thế nhưng Vương Mẫu không từ bỏ, vẫn yêu cầu nàng theo dõi sát sao, bộ dạng không tìm ra được "tiểu tiện nhân" đó thì sẽ không bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...