Mấy ngày nay, Thế Ân mặc nhiên trở thành thị đồng của Lục Áp, Lục Áp cũng không khách khi, thấy hắn bưng trà dâng nước, giúp đỡ mài mực đều nhận cả, đối xử không có gì khác biệt như hắn đối xử với Thượng Quan Duẩn. Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có gì khác biệt, nếu tổ tông của Thượng Quan Duẩn không rời tộc Đại Bàng, hắn và Thế Ân cũng có thể coi là đứng ngang hàng nhau rồi.
Khi Lục Áp đang rửa mặt, Mộ Cửu liền cùng Thế Ân dọn dẹp những thứ đồ linh tinh trên bàn, nói: "Ta đang nghĩ, liệu có phải khi đó Lương Cơ đã rơi vào hiểm cảnh không thể thoát thân, vì thế mới bất đắc dĩ để A Phục ở đó?"
Dù sao từ địa điểm xuất hiện của A Phục và y phục cùng chiếc trâm cài tóc chôn dưới gốc cây Hoa Phượng Hoàng cũng có thể nói rõ, trước khi A Phục gặp Thỏ Ngọc đã ở cùng Lương Cơ. Nếu việc để A Phục đi cùng mình là an toàn, tại sao nàng ấy lại phải làm như vậy? Hơn nữa, nếu nàng ấy còn tự do, tại sao không trực tiếp đưa A Phục về Hữu Khương Quốc?
"Ta cũng cảm thấy rằng, người xoá ký ức của A Phục cũng hẳn phải là chính Lương Cơ. Tuy ta không biết nàng ấy làm vậy vì mục đích gì, nhưng người có thể tiêu tốn tâm huyết hạ loại phép thuật này lên A Phục mà không hề làm hại nó, ngoại trừ mẹ nó vì muốn che chở nó mà làm vậy thì còn có ai vào đây nữa?"
Thế Ân hơi dừng động tác, yên lặng một chút mới xoay người lại: "Thật ra suy nghĩ của ta và ngươi khá tương đồng, ta cũng linh cảm rằng nàng đã gặp nguy hiểm. Thế nhưng ta cũng không hiểu, tại sao nàng lại có thể trong tình huống không thể thoát thân đưa A Phục và hộp y phục đó đến Lôi Linh Sơn? Đưa A Phục tới có lẽ là để bảo vệ nó, còn chiếc trâm cài tóc là để liên lạc với ta.
Ta đoán rằng có thể nàng mang theo A Phục, vừa vặn đi đến Chu Sơn thì không đi được nữa, vì thế liền chôn y phục và trâm cài tốc xuống dưới gốc cây. Nhưng nếu là như vậy, tại sao nàng lại lưu lại hơi thở của mình trên y phục, còn kí ức của A Phục thì lại xoá đi?"
Mộ Cửu đúng là cảm thấy trong chuyện này có vô vàn điểm đáng ngờ, vì thế sáng sớm thế này mới chạy đến tìm Lục Áp.
Nàng suy nghĩ một chút về lời của hắn, sau đó nói: "Có lẽ đúng là nàng ấy đang gặp chuyện, chỉ là không biết kẻ nào gây khó dễ cho nàng ấy. Hữu Khương Quốc của các ngươi có thù với Hữu Hùng và Nam Tương Quốc, liệu có phải là chúng không?"
Đang nói chuyện, Lục Áp cuối cùng cũng rửa mặt xong, đang ghé vào gương đồng chỉnh trang.
Thế Ân đáp: "Khả năng này không lớn. Sau khi Lương Cơ mất tích, ta lập tức đã hoài nghi Hiên Viên Hối, trước khi Vũ Chân qua đời có thái độ khá khác thường, hơn nữa sau đó cũng không cải thiện, trong Vương Cung Nam Tương ắt hẳn có gì đó bẩn thỉu xấu xa. Thế nhưng xung quanh Vương Cung của Hữu Khương Quốc sớm đã bày một kết giới cực mạnh, ngươi cũng biết tổ tông của chúng ta còn đang theo Tam Thánh Tôn, tiên pháp ngăn địch như vậy sẽ không thể quá kém. Hơn nữa, trên dưới biên giới hai nước cũng canh gác cực kì nghiêm ngặt, chúng muốn trà trộn vào cũng rất gian nan."
Hắn nói cũng có lý.
Dù sao Lương Cơ cũng sinh sống trong Vương Cung, tộc Hoàng Ban Hổ cũng không thể bắt người ngay trong Vương Cung của Bạch Hổ tộc được.
"Liệu có phải nàng đi đến biên giới rồi bị bắt đi không?"
"Cũng không phải." Thế Ân liên tục lắc đầu, "Chuyện này ta đã nhiều lần xác nhận qua, ta có thể khẳng định là nàng tự mình mất tích."
Thật khiến người ta không nói được gì.
Đang tốt đẹp chuẩn bị lên xe hoa, tại sao lại đột nhiên mất tích đây?
Sẽ không phải nàng ấy mắc chứng trầm cảm khi mang thai, bỗng nhiên hoài nghi về nhân sinh trong Thiên Địa này, sau đó dùng thuật ẩn độn rời đi, kết quả là rơi vào tay kẻ xấu, cuối cùng dùng hài tử mới sinh ra làm hôn chứng chứ?
"Chàng nói xem?"
Nàng cảm thấy hơi đau đầu, không thể làm gì khác hơn là hỏi Lục Áp vẫn luôn không lên tiếng từ trước.
Lục Áp mãi sau đó mới lên tiếng: "Hoàng Ban Hổ nhất định đã gặp phải tạo ngộ gì đó năm ngàn năm trước, vì thế tính tình đại biến. Phỏng chừng lần tạo ngộ đó cũng là nguyên nhân khiến hắn sau này đến Hữu Khương Quốc xin cưới Vũ Chân. Ta cho rằng, năm ngàn năm trước có kẻ nhắm vào Bạch Hổ tộc, ý đồ lợi dụng Hoàng Ban Hổ tộc khơi lên chiến tranh với Bạch Hổ tộc."
Thuyết pháp này của hắn đúng là đã khiến Mộ Cửu hơi bất ngờ.
Thế Ân nhíu mày một lúc, sau đó thắc mắc: "Nhưng Hữu Khương Quốc vốn dĩ đã có mâu thuẫn với Hữu Hùng Quốc, tại sao kẻ đó còn đi thêm một bước lợi dụng cả Nam Tương? Hơn nữa, là kẻ nào muốn gây thù với Bạch Hổ tộc chúng ta?"
Mấu chốt là, hắn không nhìn ra chuyện này có liên quan gì đến việc Lương Cơ mất tích.
"Có những cừu hận không có lí do, cũng không phải tất cả những cuộc chiến tranh đều xảy ra do cừu hận." Lục Áp nói, "Cũng giống như mâu thuẫn giữa Thanh Bình và Cách Hàng, Vân gia Ngọc Lĩnh và Ngao gia Băng Hồ vậy. Hữu Hùng đến nay đã sớm đủ uy danh, kẻ muốn quật khởi chân chính chính là Nam Tương. Nếu ta không đoán sai, trước khi Vũ Chân qua đời, mặc kệ Hữu Hùng và Hữu Khương đánh nhau lớn đến cỡ nào, Nam Tương cũng chưa hề giúp Hữu Hùng."
Thế Ân sững người, lập tức gật đầu: "Khong sai! Một lần cũng không có! Cũng chính là bởi vậy, chúng ta mới có thể tin Hiên Viên Hối!"
"Qủa nhiên là thế." Lục Áp nói tiếp, "Hoàng Ban Hổ cũng có dự định của hắn. Hữu Hùng quốc ngay đến công chúa Bạch Hổ tộc cũng xem thường, sao có thể coi trọng Hoàng Ban Hổ vốn trước kia đã từng là nô tài của họ? Hoàng Ban Hổ từ mâu thuẫn giữa hai gia tộc các người mà nhận ra giá trị của chính mình, vì thế không giúp đỡ, chỉ lấy danh nghĩa thủ hộ, trấn thủ ở phương Bắc.
Mà Hoàng Ban Hổ tộc, trải qua nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức, về mặt thực lực mà nói đã mạnh hơn không chỉ một chút Hữu Hùng Quốc tự cao tự đại. Nếu có kẻ muốn thần không biết quỷ không hay mà tiêu diệt Bạch Hổ tộc, hoặc có thể nói là chiếm được chỗ tốt gì đó từ Bạch Hổ tộc, vậy để Nam Tương và Hữu Khương kết thù, hắn liền không phải chịu bất kì can hệ gì cả."
Thế Ân hít một hơi thật sâu.
Lục Áp ngồi đó vô cùng tự tại, tiên phong đạo cốt, hoàn toàn không cau mày như hai ngày trước, lời nói ra cũng toàn là những điểm then chốt, dĩ nhiên là đã nhìn ra cơ mật.
"Nói vậy, Thánh Tôn đã sớm nhận định rằng có một kẻ như vậy?"
Lục Áp gật đầu, nhìn về phía Mộ Cửu đang sốt ruột muốn nói: "Bỏ qua thời gian trùng hợp 5000 năm trước, nàng có cảm thấy chuyện này có liên quan đến vụ án Thanh Khâu và Ngao gia không?"
"Có!" Mộ Cửu lập tức trả lời, "Vụ án Thanh Khâu, cũng là lấy nguyên nhân pháp khí mất tích mà khơi lên cừu hận giữa Thanh Khâu và Xiển giáo, tuy cuối cùng chứng minh được là do Vũ Đức gây ra, nhưng chuyện Phi Y mất tích cũng là vào năm ngàn năm trước, những pháp khí mất tích kia cũng không thấy tăm hơi, chí ít có thể nói đứng sau vụ án này còn có người.
Cừu hận giữa Ngao gia và Vân gia cũng bị khơi lên vì tranh cướp Băng Phách Khoá, mạng nhện phát hiện được tại Đông Côn Luân cũng có thể chứng minh là cừu hận giữa hai gia tộc có một kẻ đứng phía sau thao túng. Hiện tại chàng nói chuyện giữa Nam Tương và Hữu Khương quốc này là do có kẻ xúi giục, hơn nữa tính tình Hiên Viên Hối là do có kì ngộ, điều này nói rõ, phía sau Hoàng Ban Hổ cũng có người!"
Lục Áp nhướn mày, nói tiếp: "Nếu ba kẻ này là một thì sao?"
Mộ Cửu ngây ra nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Không cần hắn nói, nàng cũng đã có dự cảm này. Những vụ án họ đã giải quyết hoặc trải qua, phía sau đều có những điểm tương tự; nói cách khác, rất có khả năng rằng tại một nơi họ không thể nhìn thấy, có một kẻ, hoặc một thế lực nào đó đang điều khiển những chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...