Cuối cùng, khi đến trước một cánh cổng lớn, Ngọc Đế liền nhẹ nhàng đi vào. Mộ Cửu ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu... không có biển hiệu. Không biết đây là nhà ai, nhưng khí tức từ bên trong truyền tới lại xuất hiện linh khí, chẳng lẽ là nữ tiên Thiên Đình hạ giới?
" Bạch Hổ?"
Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên một âm thanh kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
Mộ Cửu giật bắn mình, chỉ thấy đứng trước mặt nàng là một nam tử khoảng 20 tuổi, mặc áo bào màu trắng, đeo kim quan bằng vàng ròng nạm ngọc, thắt lưng ngọc bên hông tuy không có hoạ tiết phức tạp nhưng bên dưới lại treo một chuối bạch ngọc... Lại nhìn ngũ quan hắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng nhếch lên, quả nhiên là xứng với danh hiệu soái ca lãnh khốc không cần nhiều lời, chỉ là mái tóc và lông mày của hắn hết sức chói mắt, vì chung có màu bạc...
Mộ Cửu choáng váng, cũng không phải vì trước mặt nàng là một mỹ nam, mà là vì hắn lại có thể nhìn thấy A Phục!
Hắn không chỉ nhận ra A Phục, hơn nữa lúc này ánh mắt còn rơi vào người nó.
Nàng nhanh chóng xuất ra một chút linh lực, lập tức nhận ra được tiên cách của hắn, sau khi hành lẽ liền đi tới một góc khuất, hỏi: " Xin hỏi, tôn giả có thể nhận ra được Bạch Hổ này sao?"
" Không." Hắn lắc đầu một cái, nhìn về phía nàng, " Ta không quen nó, chỉ là bất ngờ khi nhìn thấy nó ở đây mà thôi."
Thanh âm của nam tử nhu hoà, vô cùng hiền lành, trên khuôn mặt còn mang theo một tia ưu sầu.
Nói tới đây, ánh mắt của hắn lại dừng lại trên người A Phục.
A Phục ngồi dưới đất, cũng nghiêng đầu theo dõi hắn. Nó cũng không như khi trước thấy người lạ liền giương nanh múa vuốt, điều này khiến Mộ Cửu vô cùng buồn bực.
Thế nhưng nam tử ngoại trừ nhìn nó ra cũng không có nhiều hành động, hắn gật đầu với Mộ Cửu, sau đó rời đi.
Mộ Cửu nhìn hắn đi xa, quay đầu lại quan sát toà nhà, dùng kim liên thăm dò bên trong, thấy Ngọc Đế vẫn chưa rời đi liền quan sát xung quanh, sau đó nhẹ nhàng xuyên tường đi vào.
Theo dõi ở khoảng cách gần, đây là thời điểm cần phải mạo hiểm, nàng cũng hết cách, Vương Mẫu không cần biết hắn đi đâu mà là muốn biết hắn đi gặp ai. Nàng không thể không tiến vào.
Toà nhà này không có gì khác những toà nhà bình thường khác, chỉ là đình đài lầu các vô cùng tinh xảo, bên trong đều là tiên nga đi lại, vậy thì đã rõ ràng rồi! Ngọc Đế tuyệt đối là đã tiên phủ hoá nơi này, nhìn tiên nga ở khắp nơi, cũng đủ để nói rõ, người hắn đến gặp là nữ nhân!
Mộ Cửu đến lúc này cũng có một chút kích động!
Vương Mẫu cũng thật là có thể nhìn rõ mọi chuyện, khó trách Ngọc Đế bị bà ta quản chặt như vậy, chỉ bằng việc hắn có uống rượu hay không liền biết tối nay hắn sẽ đi làm loạn, bản lĩnh này cũng quá trâu bò rồi! Lục Áp nhà nàng lớn lên đẹp như vậy, coi như hắn không đi trêu chọc người khắc thì cũng không quản được việc có người khác đi trêu chọc hắn, xem ra sau này nàng còn phải đi tìm Vương Mẫu học hai chiêu để đề phòng một chút mới được.
Nghĩ vậy, nàng lặng lẽ tiến về phía trước mấy bước, liền thấy dưới mái hiên trong vườn hoa xuất hiện hai người, ngồi bên trái, đối mặt với nàng chính là Ngọc Đế, nữ tiên búi tóc cao vút đưa lưng về phía nàng tư thái quyến rũ, chỉ nhìn bóng lưng đã biết nhất định là một giai nhân tuyệt sắc, hai người chính là đang chơi cờ, vẻ mặt Ngọc Đế ôn hoà đang nói gì đó, tuy không nhìn ra sắc tâm, nhưng ít ra không khí này vô cùng tốt.
Mộ Cửu có chút sốt sắng.
Nếu là bình thường, nàng hẳn đã sớm bị phát hiện đi? Nhưng hôm nay nàng đi theo sau hắn có mấy dặm đường, hắn lại hồn nhiên như không, chắc là ngoài tiểu mỹ nhân này đã không còn thấy được ai khác.
Nàng bận rộn hơn nửa tháng mới thấy được kết quả, nhưng nữ tiên này rốt cục là ai?
Nàng nhìn chằm chằm vào đoá mẫu đơn trên đầu nàng ta, nghĩ mãi mà không ra.
Nữ tiên nàng quen biết không phải ít, nữ tiên mang hoa mẫu đơn không phải trăm người thì cũng là chin mươi người, thật đúng là có thể sầu chết nàng.
Đang muốn nhìn kỹ hơn xem trên người nàng ta còn có những điểm đặc thù nào khác không, Ngọc Đế đột nhiên nhìn về phía nàng, gầm lên: " Kẻ nào!" Đồng thời, theo cái phẩy tay của hắn, một đạo cự phong đột nhiên xuất hiện, ầm ầm lao đến!
Mộ Cửu kinh hãi đến biến sắc, mắt thấy bản thân và A Phục sẽ bị cuốn vào trong gió, lúc này từ trên cánh tay trái của nàng đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang, trong nháy mắt cản gió lại! Nhưng nguy hiểm còn chưa hết, nàng vừa hoàn hồn, Kim Long bên cạnh Ngọc Đế đã đột nhiên xông về phía nàng!
" Theo ta!"
Có kim liên ở đây, Kim Long không đả thương được nàng, nàng cũng không sợ bị bại lộ, tối thiểu là không sợ Ngọc Đế nhận ra nàng. Nhưng đang muốn dựa vào luồng kim quang mà bỏ chạy, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện một bóng người, một tay kéo lấy cả nàng và A Phục, lập tức biến mất tại chỗ.
Mộ Cửu ôm cổ A Phục, chỉ cảm thấy tiếng vang ù ù bên tai, qua hồi lâu mới dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra họ đã ra tới bên ngoài thành, nơi đặt chân khi trước. Nàng vừa bắt đầu động chân khí, bên cạnh liền bịch một tiếng như tiếng có ai đó ngã xuống, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất là một nam tử bạch y, tóc bạc đang ôm ngực, rõ ràng chính là nam tử nàng đã gặp khi trước ngoài cổng thành!
Mộ Cửu có hoảng loạn thế nào cũng biết là hắn khi trước đã giải vây cho họ, thấy hắn ngã xuống đất, đến nói cũng không được liền nhanh chóng nhảy xuống: " Ngươi làm sao vậy?! Bị thương nghiêm trọng lắm sao?"
Vừa cúi xuống nhìn bên dưới, nàng liền giật mình, trước ngực hắn đã nhiễm đỏ một mảng lớn, sắc mặt trắng bệch đầy mồ hôi lạnh, dưới màu mái tóc bạc càng trở nên khó coi! Nàng liền nhanh chóng đút cho hắn hai viên đan dược, lại vận chân khí để đan dược nhanh chóng hoà vào kinh mạch của hắn, sau đó để A Phục chở hắn, quay về Nam Thiên Môn!
Lục Áp ở nhà cũng có chút tâm thần không yên, tuy quái tượng không có gì lạ nhưng chuyện khi trước dù sao vẫn còn ở trong lòng hắn, cũng lo lắng nàng gặp nguy hiểm. Đang nghĩ xem có nên đi đón nàng không, lúc này hắn liền nghe tiếng cửa viện rầm một tiếng bị đẩy ra, sau đó tiếng hổ gầm của A Phục truyền, thanh âm lo lắng của Mộ Cửu cũng theo sau: " Lục Áp! Mau tới đây! Có người bị thương!"
Nghe được hai chữ "bị thương", Lục Áp liền vọt ra sân, may thay cả người nàng đều hoàn hảo không có thương tích, chỉ là trên lưng A Phục đỡ một người, linh lực phân tán, có vẻ như đã bị thương nghiêm trọng.
Tiểu Tinh, Thượng Quan Duẩn và Duệ Kiệt cũng đi ra, thấy A Phục mang một người trở về cũng ngớ người, không khép miệng vào được.
" Đã xảy ra chuyện gì?" Lục Áp ngồi xuống đỡ nam tử kia kiểm tra thương thế, hỏi nàng.
Mộ Cửu liền vội vàng nói rõ ngọn nguồn: " Vốn khi đó ta không gặp nguy hiểm gì lớn, đang muốn nhân cơ hội lùi về sau thì hắn lại đột nhiên xuất hiện, che chở cho hai chúng ta rời đi. Kim liên trên cánh tay ta có năng lực hộ thân, nhưng lại không giúp hắn chống đỡ được, một kích của Ngọc Đế bị phá giải, hộ vệ Kim Long liền xông đến, sau đó hắn liền ngất đi."
Nói xong nàng lại lo lắng: " Thế nào? Hắn có bị thương nghiêm trọng không?"
A Phục cũng sốt ruột quấn quít lấy hắn mà kêu lên.
" Không nghiêm trọng lắm." Lục Áp đứng lên, " Chẳng qua hắn chỉ chịu một chút thương tích nhỏ mà thôi. Tộc Bạch Hổ tu thành hình người sau khi đại triển linh lực sẽ phải tự động hôn mê trong thời gian ngắn để hồi phục. Dù sao hắn cũng là hậu duệ Chiến thần, thế nào đi nữa cũng sẽ không mất mạng dưới một đòn của Hạo Thiên được."
" Bạch Hổ?!"
Mộ Cửu bối rối: " Chàng nói gì vậy?" Bạch Hổ là A Phục a, nhưng A Phục lại không bị thương!
" Hắn chính là hậu duệ tộc Bạch Hổ, có chuyện gì sao?" Lục Áp cúi đầu nhìn nàng, " Lẽ nào nàng không biết hắn là ai?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...