Khi nhìn thấy Mộ Cửu được đưa đến, Vương Mẫu tay cầm quạt lông vũ liền đi tới: " Đêm nay có lẽ bệ hạ lại muốn đi ra ngoài, ngươi nên cẩn thận."
Mộ Cửu cảm thấy thật buồn bực: " Vì sao nương nương lại biết?"
Vừa rồi khi nàng tới, nàng thấy Lăng Tiêu Điện đang vô cùng bận rộn, chúng tiên nga đi tới đi lui, cũng có không ít tiên nhân, mọi người đều vô cùng cao hứng. Ngọc Đế lúc này chỉ sợ thời gian đi đến phòng tiểu lão bà nghỉ ngơi cũng không có, nay Vương Mẫu lại phát giác ra đêm nay hắn lại tiếp tục hành động, cũng thật là không có người thứ hai.
'' Bởi vừa rồi ta nhìn thấy, khi dùng bữa tối hắn không uống rượu."
Tính tình Vương Mẫu vốn thẳng thắn, nếu không như vậy thì cũng sẽ không có nhiều người coi bà ta là một con cọp cái, những ngày gần đây vì phái Mộ Cửu đi làm việc riêng mà bất tri bất giác cũng buông lỏng ý tứ trước mặt nàng. Bà ta hừ lạnh, nói: "Ngươi nên biết, hàng đêm hắn đều phải uống nửa chén rượu nguyên chất, hắn không uống rượu, nhất định là có vần đề."
Mộ Cửu đang ôm một bụng hiếu kỳ thiếu chút nữa trực tiếp phun ra ngoài!
Chỉ bằng chuyện đó, bà ta liền suy đoán đêm nay Ngọc Đế sẽ ra ngoài?
Thật cũng quá thần thông đi, coi như bà ta là thần tiên, như vậy cũng quá mơ hồ!
Vạn nhất Ngọc Đế bởi có nhiều chuyện bận bịu mà quên mất thì sao?
Nàng không khỏi đến gần, đặt tay đến khay trà: " Tại sao nương nương thấy bệ hạ không uống rượu liền chắc chắn đến tối hắn sẽ ra ngoài?"
Khoé miệng Vương Mẫu khẽ nhếch lên, đế ý xung quanh, mắt phượng khẽ liếc ngoài cửa, đáp: " Thói quen uống rượu vào buổi tối của hắn không phải chỉ có một mình ta mới biết, người theo bên cạnh hắn cũng đều biết, vậy mà tối nay hắn chẳng những không uống rượu, ngay cả người hầu hạ bên cạnh hắn cũng không nhắc nhở, chén cũng không chuẩn bị, vậy nên rõ ràng hắn đã phân phó từ trước, hắn có chuẩn bị."
Mộ Cửu thật sự khâm phục bà ta, nếu nàng có một phần tâm tư kín đáo như Vương Mẫu thì lúc trước sao còn có thể cãi nhau cùng Lục Ap đây? Vì vậy, nàng không khỏi nổi lên tâm tư muốn thỉnh giáo, liền chần chừ nói: "Nhưng coi như bệ hạ muốn ra ngoài, thì cũng không nhất thiết phải không uống rượu."
Vương Mẫu nhìn nàng thật sâu, nhếch môi: " Ngươi nói xem, ngươi sẽ thích hẹn hò với một lão già người đầy mùi rượu sao?"
Mộ Cửu ngạc nhiên.
Đại thần quả nhiên là đại thần, nàng dĩ nhiên càng nghe càng cảm thấy có đạo lý...
Bất kể nói thế nào, nàng nếu đã được Vương mẫu giao phó thì sẽ phải hết lòng làm việc. Nếu Vương Mẫu đoán chắc Ngọc Đế muốn đi ra ngoài hẹn hò, nàng thế nào cũng phải canh chừng ngoài điện.
Có điều sao có thể làm được chỉ bằng một mình nàng? Coi như Ngọc Đế đáp mây rời đi, không thoát khỏi tai mắt của nàng, nhưng Thiên Đình có nhiều lối đi như vậy, vạn nhất hắn chọn đại một lối để đi thì phải làm sao? Người ta đã làm đến chức Ngọc Đế, đương nhiên đầu óc cũng không tồi, ai biết lần này hắn sẽ đi hướng nào? Nàng cũng không dám đánh bạc may mắn của mình.
Nhìn sắc trời còn sớm, nàng liền bay về nhà tìm Lục Áp, xin vài đạo phù để phòng ngừa vạn nhất.
Lục Áp khuyên: " Không cần phù, nếu hắn không muốn bị phát hiện ra thì đương nhiên sẽ chọn ẩn độn, nhưng mặc dù là ẩn độn, thiên tượng cũng sẽ có biến hóa. Ta cho nàng một câu quyết, nàng chỉ cần đưa linh lực vào đoá kim liên trên cánh tay, mai phục bên ngoài Lăng Tiểu Điện. Nếu hắn rời đi tất nhiên sẽ xuất hiện sóng linh lực, nàng chỉ cần hết thảy theo sóng linh lực để tìm kiếm hắn là được."
Mộ Cửu cũng không biết kim liên trên tay nàng còn có thể nhận ra được linh lực, liến vén tay áo lên nhìn một chút, Lục Áp cầm chiếc bút trên bàn lên, đem câu quyết viết lên tay nàng, dặn dò: " Về sớm một chút."
Nàng nhẹ giọng đáp: " Ta biết rồi." sau đó liền mang theo A Phục rời đi.
Trở lại LăngTiêu Điện, Mộ Cửu thử thôi thúc đoá kim liên trên cánh tay, quả nhiên có kim quang thăm thẳm hiện lên, sau đó dần dần liền biến thành quang ảnh nhàn nhạt bao trùm toàn bộ Lăng Tiêu Điện. Quang ảnh này cực kỳ mờ ảo, từ từ hoà làm một thể với mây mù, biến thành trong suốt.
Mộ Cửu tìm một cây bạch quả lớn, mang A Phục bay lên cây mai phục. Cây bạch quả cao tới bốn, năm trượng, tán cây tỏa rộng bao trùm mấy dặm.
Cửu Trọng Thiên rộng lớn bao la, không dễ dàng quan sát được hết thảy Thiên Đình. Thế nhưng, đứng ở nơi này lại có thể nhìn thấy hơn một nửa cung điện, thật là một nơi tốt để mai phục. Nhớ lại cuộc nói chuyện với Vương Mẫu vừa rồi, nàng thật muốn nhìn xem, đến cùng là do Vương Mẫu mắc bệnh đa nghi hay vẫn là trực giác của Vương Mẫu mạnh đến mức độ không ai có thể địch được.
Đoá kim liên trên cánh tay nàng luôn toả sáng, có điều được quần áo che đi nên không ai có thể nhìn thấy.
Khu vực được bao trùm trong quang ảnh của kim liên vẫn luôn xuất hiện dao động của linh lực, nhưng không có điều gì đặc biệt rõ ràng.
Ước chừng qua khoảng nửa canh giờ, khi trên trời đã xuất hiện rất nhiều sao, ở phía Tử Vi Cung bỗng nhiên xuất hiện một luồng linh lực dao động. Kỳ thực luồng linh lực này dao động vô cùng bí ẩn, nếu không phải do ánh sáng toả ra từ đoá kim liên trên cánh tay nàng bỗng nhiên trở nên sáng hơn, cảnh vật trước mắt cũng có chút thay đổi thì căn bản nàng không thể phát hiện ra.
Tử Vi Cung là tẩm cung của Ngọc Đế, linh lực này là của hắn không thể nghi ngờ.
Nàng vội vã nuốt một viên đan dược ẩn thân mà Vương Mẫu cho, lại đút cho A Phục ăn, sau đó nhanh chóng bay tới.
Khi nàng vừa bay đến cổng Thiên Đình, luồng linh lực này liền như sao rơi bay ra khỏi cung, sau đó trực tiếp hướng về phía Bắc.
Không ngờ đúng là Vương Mẫu nói chính xác, Ngọc Đế vẫn đúng là đi ra ngoài!
Mộ Cửu chớp mắt, không nói gì, nhanh chóng nhảy lên lưng A Phục đuổi theo.
A Phục đương nhiên không thể sánh được với tốc độ của Ngọc Đế, nhưng may mắn thay, chỉ cần kim quang từ đoá kim liên trên cánh tay tay nàng không biến mất, nàng vẫn có thể lần theo được.
Đoạn đường này vượt núi băng đèo, ngay khi Mộ Cửu hoài nghi hắn lại muốn đến ngọn núi nào đó thăm bạn cũ thì đột nhiên hắn đổi hướng, bay xuống Nhân giới.
Hắn muốn hạ phàm? Ngắm tiên nữ trên Thiên Đình phát chán nên đột nhiên muốn thay đổi khẩu vị?
Điều này không khỏi khiến Mộ Cửu nhớ tới Lữ Động Tân, xem ra thần tiên đều có tâm tư yêu phàm nhân a!
Mộ Cửu không thể không theo, cũng bay xuống Nhân giới.
Đến ngoài cổng thành, một luồng linh quang xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành hình người, Ngọc Đế trên người mặc cẩm bảo màu nguyệt nha, trong thay cầm chiết phiến ra vẻ ngọc thụ lâm phong, tóc chải mượt mà bóng loáng, ngọc quan hình hổ đeo trên đầu, hương hoa lan trên cơ thể đón gió mà toả ra xung quanh, bên hông còn đeo một khối ngọc bội hình long phượng, phía sau còn có một con Kim Long đi theo hộ tống, quả nhiên là dáng vẻ lén lút.
Mộ Cửu liền dừng lại, Ngọc Đế bên này liền ra lệnh cho Kim Long hóa thân thành một hộ vệ, lướt đi xuyên qua tường thành.
Còn nàng bên này lại vô cùng phiền toái, nàng mang theo một con Bạch Hổ, giờ phải đi vào thế nào đây?
Nơi đây chính là nhân giời!
Sau khi sốt ruột được một lúc, nàng liền đơn giản lấy Tránh Tiên Thường cho A Phục mặc, sau đó dẫn nó tiến vào cổng thành.
Khi đi qua cổng thành, nàng liền ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ khắc trên đó: Đô thành Đại Ninh.
Xem ra đây lại là một triều đại mới.
Tuy xuyên tường, đổi tên gì đó đối với nàng không quá dễ dàng, nhưng đến nơi này, muốn tìm kiếm tung tích của tiên nhân không hề khó, phàm nhân không có linh lực, kim liên đối với họ không có tác dụng, hơn nữa, Ngọc Đế vừa hiện chân thân, trên đỉnh đầu ắt có tường thuỵ, chỉ cần đi theo tường thụy trên không trung thì sẽ không có vấn đề.
Ngọc Đế hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có người theo dõi hắn đến đây, sau khi tiến vào thành liền đi về phía Đông thành, nhân gian đang vào giữa mùa hè, tuy đã về đêm nhưng người đi đường vẫn còn rất nhiều, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa nhưng vẫn còn những người bán hàng rong qua lại. Ngọc Đế đi giữa đám đông vẫn là khiến người khác chú ý, không ít nam nữ trên đường nhìn theo hắn.
Mộ Cửu rập khuôn từng bước, đi theo không quá gần cũng không có quá xa, có trọc khí hồng trần ngăn trở, Ngọc Đế cũng không dễ dàng phát hiện như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...