Thượng Thần Đến Rồi - Thanh Đồng Tuệ [quyển 2]

Huynh muội Vân gia hoàn toàn không thể ngăn cản, cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn động tay động chân trên người Tử Nguyệt Vương.

Giọt máu nhỏ bằng hạt đầu từ từ hòa vào mi tâm Vân Tha, khuôn mặt tái nhợt không còn mạch đập của hắn dần dần hồng lên, sau đó chỉ thấy hai tay hắn khẽ nhúc nhích. Hắn dần dần mở mắt ra, ánh mắt rơi vào người Lục Áp, nhìn chăm chú hồi lâu mới đột nhiên khẽ kêu lên kinh ngạc: " Đạo Tổ?!..."

Lục Áp đứng thẳng người, giật nhẹ khóe miệng gật đầu với hắn, xem như đáp lại.

" Nhị ca!"

Toàn bộ người vây quanh, thế nhưng đều nhìn hắn mà không nói ra lời!

Vân Ly Thường run rẩy, nước mắt lăn dài trên mặt.

Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn trời, mây đen tích tụ dần dần tản ra, gò núi khô vàng dần dần nhuộm lại màu xanh đậm, hoa cỏ nở rộ, chim chóc bắt đầu hót lên, cung điện phía dưới khôi phục nguyên trạng, mặt hồ cũng trở lại tĩnh như gương.

Vị Quân Vương Hỏa Phượng tộc này tái thế, linh lực trên người hắn lại có thể thần kỳ như vậy!

Bên dưới bắt đầu có người vui mừng gào thét, hoan hô, mù mịt bao phủ quốc gia trong nháy mắt tan thành mây khói. Họ không biết Vân Tha chỉ có vận số mấy ngày, cuối cùng tất cả rồi cũng sẽ trở lại kết cục vốn nên có. Thế nhưng khi đã tuyệt vọng đến tận cùng, đến ảo giác cũng là xa xỉ, nói gì đến mấy ngày?

Huynh muội Vân gia chìm đắm trong kinh ngạc, cũng biết lời vừa rồi của Lục Áp không phải khoác lác.


Vân Tha thật sự tỉnh lại!

Mặc kế thế nào, hắn thực sự đã tỉnh lại!

" Mau tới bái kiến..."

Vân Tha vừa nói vừa chống người muốn xuống đất, đi đến trước mặt Lục Áp quỳ xuống, nhưng chưa kịp nói nói gì thì Lục Áp liền ngăn cản.

" Việc này không nên để lộ."

Vân Tha mười vạn năm trước đã là quân chủ Hỏa Phượng tộc, sự tình trải đạt đến trình độ nhất định, nghe Lục Áp nói vậy cũng tâm lĩnh thần hội.

Tất cả vẫn đang chìm trong kinh ngạc, thân phận của Vân Tha rõ ràng như nước, liền đoán được Lục Áp là một nhân vật có lai lịch rất lớn, lại bởi hắn thực sự đem Vân Tha cứu sống lại, mà chính Vân Tha cũng cúi người tam bái cửu khẩu, nơi nào còn dám nhiều lời, bởi vậy đều tại chỗ quỳ rạp xuống.

Ngao Khương bên cạnh cũng choáng váng, mấy người của Quách gia... Hoàng tử Đại Bàng Điểu, nhãi con Bạch Hổ cùng một hoàng tử Cửu Vĩ Hồ đã đủ làm người ta giật mình rồi, không ngờ đến một tiểu Tán Tiên trong nhà họ cũng là một đại thần cao cường như vậy!

Mà phụ thân hắn trước kia còn buộc hai người họ đến Long Cung làm sai dịch hai tháng...

Nhìn cả Hỏa Phượng tộc tại chỗ bái lạy Lục Áp, hắn đột nhiên cảm thấy ngất đi cũng không phải chuyện xấu...

" Ngao Khương!"

Ngay khi hắn đang không đất dung thân, không trung bỗng truyền đến thanh âm gấp gáp, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Thượng Quan Duẩn dẫn Ngao Sâm đến!

Vân Ly Thường đang quỳ, thấy Ngao Sâm liền muốn đứng dậy vồ tới, nhưng sau đó lại bị Vân Tha kéo tay, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn.

Ngao Sâm nhìn thấy Ngao Khương không có gì đáng ngại liền yên lòng, khi nhìn thấy nhiều người đang quỳ rạp xuống đất liền ngạc nhiên, nhìn sang Vân Khiển cũng khó tránh khỏi có chút chột dạ, quay mặt sang một bên, lại vừa vặn mắt đối mắt với Vân Tha!

Hôm qua Mộ Cửu nói cho hắn là Vân Tha đã chết, nhưng trước mắt nhìn qua còn tốt hơn trước kia rất nhiều!

Sao có thể có chuyện đó?!

" Ngươi, ngươi không chết!"


Ánh mắt Vân Tha phức tạp nhìn hắn, vẫn chưa nói gì, mà là khom người với Lục Áp: " Mời Thượng Tôn an vị trong cung."

Lục Áp cũng chỉ liếc Ngao Sâm một cái liền ung dung xuống núi.

Tuy hắn không tỏ thái độ, nhưng Vương Hậu có lỗi, Vân gia có lỗi, tất cả đều không bằng lỗi của Ngao Sâm, lão bất tử kia, biết rõ Vân gia cần gì còn đem người ta ra chơi đùa, may mà hiện tại cũng biết vội vã tới cứu nhi tử, nếu hắn làm cha như thế này sớm hơn cũng sẽ không gây ra chuyện này.

Ngao Sâm bị hắn nhìn mà lạnh gáy, Mộ Cửu liền đi tới trước mặt hắn: " Đến cũng đã đến rồi, vào trong đi thôi."

Nàng cũng không biết nói gì với hắn. Biết rõ Vân gia sẽ có thái độ gì lại còn không tự mình đến mà phái Ngao Khương đến, hắn đây là đầu bị đánh hỏng hay cố ý đẩy Ngao Khương ra dò đường?

Có điều nàng không giáo huấn, chỉ cần nhìn sắc mặt Vân gia đối với hắn liền biết hắn sẽ thế nào rồi.

Một đường trở lại Hỏa Phượng Cung, Vân Ly Thường đã tỉnh táo lại liền vội vàng nghênh đón Lục Áp và Mộ Cửu vào điện, Vân Khiển Vân Tích tự mình đi lấy trà bánh, Vân Tha sống lại, bước đi của mọi người cũng vui vẻ phấn chấn.

Ngao Sâm vốn không muốn vào, thế nhưng Ngao Khương muốn theo Mộ Cửu, hắn không bỏ được Ngao Khương, chỉ đành nhắm mắt theo vào.

Lục Áp cầm chén trà nhỏ, lông mày vẫn không giãn ra.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Mộ Cửu, Mộ Cửu không hiểu, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của hắn: " Tìm một chỗ để nói chuyện với Vân Tha." Lúc này nàng mới hiểu được hắn có ý gì, hắng giọng một cái, nói: " Nhị Điện hạ tuy đã tỉnh rồi, nhưng chung quy linh căn đã rách, e rằng không chịu được lâu, ta còn mấy câu muốn hỏi Nhị Điện hạ, không biết có được không?"

Vân Tha gật đầu. Vân Khiển liền lập tức nói: " Bên kia có một hoa viên, khá thích hợp."


Trong lời nói tràn đầy khiêm tốn và kính cẩn, thái độ hoàn toàn bất đồng với trước kia.

Mộ Cửu không để ý lắm, trong đầu nàng hiện tại rất muốn biết sau này Vân Tha còn cơ hội sống tiếp không, bởi vậy thấy Vân Khiển đi về phía hậu điện liền cũng đứng lên. Vân Tha sau khi đứng dậy lại thức thời khom người mời Lục Áp, đại gia hắn liền danh chính ngôn thuận đi về phía hoa viên phía sau.

Đi qua cửa vòm, không xa sau đó liền đến một tiểu lâu tinh xảo nằm trong hoa viên.

Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu vào hoa tươi đang nở rộ ngoài vườn, Mộ Cửu quay lại nhìn, trong mắt người Vân gia đều là cảm khái.

Lục Áp ngồi xuống đầu tiên, nói: " Đưa tay qua đây."

Vân Tha liền khom người vén tay áo lên đưa đến trước mặt hắn.

Lục Áp tinh tế thăm dò, lập tức nhướn mày: " Phượng Đan của ngươi cũng vỡ."

Vân Tha gật đầu, có chút thê lương, vẫn không nói.

Lục Áp liền hỏi: " Bị thương như thế nào?"

Vân Tha lúc này mới trả lời: " Tính ra cũng đã hơn năm ngàn năm. Ta từ khi ra đời đã có ký ức 50 ngàn năm, nhưng vì linh lực kiếp trước đã tiêu hao hết nên đa số thời gian đều dùng để hộ linh, khi mang theo đồng tử đi hái thuốc, nửa đường quay về liền bị lạc. Khi ta đang loanh quanh trong sơn cốc liền gặp phải một người, hắn không nói gì đã ra tay với ta, toàn bộ tu vi của ta cũng không thể thẳng được hắn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận