Mộ Cửu cởi Tránh Tiên Thường hiện thân, bĩu môi nhìn Mộ Dung Thiếu Khanh ngã xuống, còn làm một cái mặt quỷ với hắn.
Đôi mắt phượng của hắn trừng trừng nhìn về phía nàng.
Lục Áp thừa dịp chân khí của hắn còn chưa tụ lại được liến bắn ra một đạo linh lực, hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Mộ Cửu nhìn hoa viên bị phá tơi bời, không khỏi lo lắng: " Chúng ta làm như vậy...!hình như không tốt lắm."
Dù sao đây cũng là địa bàn của Hồ Vương, họ đánh ngất nhi tử của lão, nhìn thế nào cũng như đến để phá đám vậy...
" Sợ cũng không có tác dụng." Lục Áp phủi phủi ống tay áo, mặt không biến sắc tim không đập, nói, " Lão hồ ly kia rất tự kiêu, ngươi và ta đánh ngất nhi tử của lão, không biết lão sẽ tạo ra được động tĩnh lớn thế nào.
Lúc này chúng ta muốn thuận lợi cũng không thuận lợi được nữa, cứ rời khỏi đây trước đi." Nói xong, hắn cầm tay nàng niệm một cái quyết, biến mất khỏi hoa viên.
Đến một nơi có vẻ an toàn, lúc này hắn mới đi chậm lại, nhìn Tránh Tiên Thường mà nàng đang cầm trong tay: " Đúng là không ngờ được trên người ngươi còn một món đồ chơi như vậy."
Đồ chơi gì? Đây chính là bảo bối mà Lưu Dương cho nàng!
Mộ Cửu thuận thế cúi đầu nhìn xuống, ngữ khí không tốt cho lắm: " Không có vài hậu chiêu, ai dám leo lên núi chứ?"
Nói xong nàng lại nhíu lông mày, câu nói vừa rồi của hắn không quan trọng, mấu chốt là câu nói trước đó của hắn kia...!Hắn nói không sai, một nhà lão hồ ly đều không dễ trêu chọc, lần này nàng đánh ngất nhi tử nhà người ta, chẳng lẽ còn sẽ có quả ngon để ăn? Nhưng càng khiến người ta không biết nói gì chính là, hắn biết rõ lão hồ ly khó đối phó, vậy mà còn làm cho con nhà người ta hôn mê!
Bây giờ nàng nên ứng phó thế nào?
" Thật ra nếu ngươi không ra tay, ta vẫn có thể chiến thắng được hắn."
Nàng đang muốn phát biểu ý kiến, Lục Áp lại bình chân như vại mở miệng, hơn nữa còn mang dáng vẻ không muốn tiếp tục, hai chân không ngừng bước về phía trước.
Mộ Cửu trừng to hai mắt nhìn hắn.
Chính vào lúc này, phía trước chợt truyền đến tiếng nước chảy róc rách, cận thận nghe còn có thể nghe ra âm thanh người nào đó nói chuyện.
Mộ Cửu mau chóng đi thêm vài bước, xuyên qua con đường mòn, phía trước nàng thình lình xuất hiện một cái hồ xanh biếc, rộng không nhìn thấy bờ, giữa hồ tọa lạc mấy tòa cung điện chằng chịt lóa mắt!
Toàn bộ cung điện hồ ly nằm lơ lửng trên mặt nước, tổng cộng chỉ có ba cửa chính và ba chiếc cầu đá dẫn vào bên trong, đứng ngoài hoa viên nhìn sang, có thể thấy mỗi hành lang trong cung điện đều treo đầy đen Lưu Ly Cung, mặt trăng tròn sáng trên bầu trời phản chiếu trong hồ nước trước cung điện.
Hồ nước dập dềnh mang theo ánh sáng, khiến cung điện ba tầng trước mặt nhìn qua càng thêm lấp lánh.
Bao quanh hồ là một biển hoa đồ sộ.
" Đến rồi!" Mộ Cửu cao hứng.
Lục Áp gật đầu, đi cùng nàng lên chiếc cầu đá màu trắng phía Tây.
Thị vệ đứng ở đầu cầu nhìn thấy họ, bước lên ngăn lại: " Người nào?"
Mộ Cửu không thể không nói lại lai lịch của mình một lần nữa.
Nhưng nàng vừa nói dứt lời, phía sau thị vệ liền có mấy người vội vã đi đến, đi đầu là một nữ tử hoa lệ vô song, giữa mi tâm treo một viên Lam Bảo Thạch khiến làn da của nàng ta trở nên trắng hơn, áo khoác màu lam dưới ánh đèn càng trở nên mĩ lệ.
Nàng ta nhanh chóng đi đến, hỏi: " Nhị điện hạ đang ở đâu?"
Mộ Cửu vội vã kéo Lục Áp sang một bên tránh tránh né né.
Vừa dứt lời, khuôn mặt nữ tử này đã hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng, hóa ra ngoại trừ da dẻ trắng nõn, hóa ra là một đại mỹ nữ mắt to mũi ngọc tinh xảo! Chỉ là khuôn mặt của mỹ nữ này như có một tầng sương lạnh, nhìn qua có mấy phần tương tự Mộ Dung Liễu Diệp, xem ra cũng là một vị Đế Cơ không thể nghi ngờ.
Tâm trạng Mộ Cửu trở nên hồi hộp, cái chân định bước lên cũng chầm chậm thu lại.
Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của nàng ta, có phải là do chuyện nàng và Lục Nhai còn chưa báo cáo nguyên do muốn cầu kiến Hồ Vương đã đánh ngất Mộ Dung Thiếu Khanh đã truyền đến đây rồi hay không?
Nhanh như vậy? Nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!
" Làm sao bây giờ?" Mộ Cửu quay đầu lại nhìn Lục Áp.
Lục Áp đúng là thoải mái: " Đi vào trước rồi nói."
Mộ Cửu hết chỗ nói, nhưng không có cách nào không đồng ý.
Thanh Khâu là do Thiên Đình quản lí, nàng và Lục Nhai phụng mệnh mà đến, nhi tử của Hồ Vương còn chưa hỏi rõ ràng đã động thủ đánh người, như thế sẽ được coi là tội gây cản trở công vụ đúng không? Phía sau nàng còn có Thiên Binh Doanh đấy, nàng đúng là không có gì phải sợ.
Chờ đầu cầu yên tĩnh lại, họ liền đi tới, nói rõ ràng xong, thị vệ liền đưa họ vào trong cung điện.
Đại điện trung tâm được giới vệ nghiêm ngặt, vừa nhìn chính là một nơi cao quý phi phàm.
Người hầu cửa đi vào bên trong thông báo, nhanh chóng có người đi đến dẫn Mộ Cửu và Lục Áp đi.
Bên trong đại điện xa hoa không phải nói, nhìn hai hàng dạ minh châu hai bên chính điện, mỗi viên to phải bằng cái chậu rửa mặt đã đủ để làm người ta mù mắt rồi.
Vương tọa trên điện cũng là dùng các loại phỉ thúy bảo thạch khảm nạm mà thành, ngồi chính giữa là một lão nhân có một chòm râu bạc, phục trang đẹp đẽ..
Lão nhân mặc một thân tia bào, nhìn không ra làm bằng vật liệu gì, nói chung khinh bạc mềm thấu, có đến bảy, tám tầng, đủ để che kín thân thể, trên đầu gắn bảo quang, được nạm thành bằng đá ngũ sắc.
Thứ gây chú ý nhất, chính là trên ngón giữa tay phải lão có đeo một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng gà...!Nói thật, Mộ Cửu sống hai đời, tổng cộng đã hơn hai ngàn năm tuổi, gặp qua không ít nhà giàu mới nổi, nhưng nổi đến trình độ này thì cũng là lần đầu tiên.
Nàng liền nghi ngờ, lẽ nào lão không sợ viên kim cương to đùng đó ép ngón tay lão thành bệnh viêm khớp sao?
Lão nhân khiến người ta vừa nhìn liền liên tưởng đến một kẻ buôn bán đá quý đó, đương nhiên chính là Hồ Vương.
" Các ngươi từ Thiên Đình tới?" Nhìn hai người họ cúi chào, Hồ Vương liền bưng lên một cái chén ngọc bích, kéo dài thanh âm, nói.
" Đúng thế.
Chúng ta đến từ Tuần Sát Ty thuộc Thiên Binh Doanh, khi trước hạ giới có gặp được Liễu Diệp Đế Cơ, biết được Thanh Khâu gần đây liên tục xảy ra án mạng, vì thế, chúng ta phụng mệnh Thiên Đình đến xử lí việc này."
Mộ Cửu nhìn ra sự ngạo mạn của hắn, không thể không tự hạ thấp bản thân mình xuống một chút để nói rõ: " Chuyện này liên quan đến trị an Tiên giới, chúng ta hi vọng có thể được gặp gỡ người bị hại, hỏi thăm những chuyện đã trải qua, sau đó thương lượng cách giải quyết sự tình, mong Hồ Vương có thể đồng ý."
Vốn nàng có thể giải quyết chuyện này mà không thèm nể nang mặt mũi gì hết, nhưng ai bảo hai người họ đánh ngất nhi tử của lão đây? Tuy lão nhân này xem ra chưa hề biết chuyện, nhưng có câu nói đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, nàng phải thừa cơ tạo ấn tương tốt đã rồi nói.
Hồ Vương nhấp một ngụm trà, sờ sờ viên đá kim cương trên tay, chậm rì rì lên tiếng: " Nhưng lão phu không hề sai người đi báo án, việc của Thanh Khâu chúng ta không cần Thiên Đình xử lí giúp."
Mộ Cửu đáp: " Tuy Thanh Khâu không báo án, nhưng việc này liên quan đến Xiển giáo, hiện tại vụ án đang không rõ đầu đuôi, cũng đã liên lụy đến không ít người vô tội, Thiên Đình không thể không nhúng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...