Chương 83 – Cơ yếu (cơ mật)
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Trong sân hỗn loạn, nhưng trật tự ngăn nắp.
Hai tình huống kể trên có vẻ như mâu thuẫn, nhưng thật ra lại không phải.
Bởi vì Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu vừa xuất hiện đã đánh hoàng đế và làm nhục tể tướng, khiến cho cả sân hỗn loạn, người người sợ hãi. Nếu thiên tử nổi giận giáng tội xuống, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải gánh tội danh “hộ giá bất lực”, nhẹ thì trừng phạt, nặng thì có thể chém đầu tịch biên gia sản, dĩ nhiên là lòng người hoảng hốt.
Nhưng hôm nay, những người phục vụ trong Bát gia trang đều là hảo thủ đại nội, cao thủ trong cung. Gặp phải tình cảnh hỗn loạn như vậy, bọn họ vẫn có thể nhanh chóng bắt lấy thích khách, ổn định tình hình, sau đó hộ tống hoàng thượng và thái sư đến biệt thự Biệt Dã, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong Bát gia trang.
Chờ sau khi Triệu Cát ổn định tâm thần, bôi thuốc trị thương, đám người mới nhao nhao như chó nhà có tang, quỳ trước viện không ngừng xin tội. Nhưng điều khiến Triệu Cát tức giận nhất, đó là không thể gọi được Thụ đại phu đến chữa trị cho y. Nếu như có Thụ đại phu ở đây, nhiều nhất chỉ cần bắt mạch, ăn một viên thuốc, uống một thang thuốc bổ, vết thương sẽ không đau nữa, tim cũng không đập mạnh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vì vậy y hạ lệnh, nhất định phải tìm ra tung tích của Thụ đại phu, sống chết đều phải có bàn giao.
Y còn hạ thánh chỉ, nếu Thụ đại phu bị người ta giết chết, y muốn chém đầu xử tử kẻ đã giết Thụ đại phu.
Y làm như vậy, đương nhiên không phải vì muốn trả thù cho Thụ đại phu (nếu là vì chuyện này, y đã sớm hạ chỉ truy tìm hung thủ rồi), mà là muốn trút giận cho mình.
Trong số những người quỳ xin tha tội, người lo sợ nhất, kinh tâm động phách nhất đương nhiên chính là Long Bát và “Bát Đại Đao Vương”.
Chuyện phạm thượng hành thích vua này xảy ra ở Bát gia trang, Long Bát dĩ nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác, sợ đến mức tiểu cả ra quần.
Chuyện này có thể nói là Long Bát tự “rước họa vào thân”.
Hoàng đế Triệu Cát vốn không quan tâm đến triều chính, chỉ thích nô đùa, thường vui chơi cùng với tể tướng Thái Kinh.
Triệu Cát rất tin tưởng và coi trọng Thái Kinh, đến mức không tiếc hạ thấp thân phận, chạy đến nhà Thái Kinh để chơi, lưu luyến không về. Nhưng như đã nói, một là bởi vì Thái Kinh tiền nhiều thế mạnh, trong tướng phủ có rất nhiều thứ để chơi đùa; hai là Thái Kinh cố ý dụ dỗ hoàng đế đến nhà hắn nhiều hơn, như vậy thì hắn càng thêm uy phong. Hoàng đế cũng tới nhà ta, vậy thì vạn dân trong thiên hạ ai dám chọc ta?
Triệu Cát và Thái Kinh đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vì việc tư mà quên việc công. Nhưng vì muốn dẹp yên sự oán giận của dân chúng, Triệu Cát cũng từng một lần giáng chức thừa tướng của Thái Kinh, dùng người khác thay thế. Tuy rằng người khác lên nhậm chức, cũng là do Thái Kinh đứng sau màn điều khiển, nhưng Thái Kinh cũng biết tiến biết lùi, cố ý xin từ chức quan, lại giả tạo ý dân, nói rằng hắn phải trở lại chức vị thừa tướng, mới có thể trừ giặc biên cương bên ngoài, dẹp yên loạn tặc bên trong. Đang lúc cấp bách, Triệu Cát lại phải trọng dụng người này lần nữa.
Lúc Thái Kinh bị cách chức từng đảm nhận vị trí “thái sư”, bởi vì đây là một chức quan thanh nhã trí thức, Thái Kinh cũng thích người khác xưng hô hắn như thế.
Triệu Cát ngoại trừ làm hoàng đế không xứng đáng với chức vụ, lại có rất nhiều thú vui, hơn nữa còn nghiện nặng. Từ cầm kỳ thư họa, thậm chí trồng hoa khắc đá, y đều rất có hứng thú, cố gắng sưu tầm. Vì chuyện này nên lại làm khổ dân chúng, bị đám quan liêu mua hoa và đá mượn cớ hành hung, cưỡng ép thu thuế, thảm không tả xiết.
Triệu Cát còn thích chơi đá cầu. Thư pháp của y rất đặc sắc, tài đá cầu cũng không tệ. Thái Kinh nhân cơ hội vỗ mông ngựa, hết lời ca tụng, nói rằng đương kim thiên tử văn võ đều có một không hai trong thiên hạ, lãnh tụ quần hùng… Thái Kinh nói như vậy, lại có nhiều người phụ họa, không ngừng nịnh hót. Nghe nhiều những lời như vậy, Triệu Cát đương nhiên cũng cho là đúng, tin là sự thật, dương dương tự đắc, vui vẻ sảng khoái.
Mỗi khi có thời gian Triệu Cát đều chạy đến tướng phủ. Trong nhà Thái Kinh mặc dù có rất nhiều thứ vui, chơi hoài không hết, nhưng vị hoàng đế có mới nới cũ này cũng rất nhanh chán. Long Bát thái gia vốn là thân tín của Thái Kinh, bèn nhân cơ hội này đề nghị, không bằng sắp xếp cho thiên tử đến vườn Tầm Mộng để chơi đùa.
Thái Kinh dốc sức ủng hộ Long Bát xây dựng Bát gia trang, hang động Thâm Ký và vườn Tầm Mộng. Hắn là một con cáo già, là một chính khách rất am hiểu thuật đấu tranh, đương nhiên biết làm cách nào để phân tán cơ sở và tiền bạc tư nguyên của mình, để ngày khác khi “xảy ra chuyện” thì có thể lợi dụng được.
Hắn giúp đỡ Long Bát xây dựng Bát gia trang, muốn dùng nơi này làm căn cứ, tập hợp thế lực võ lâm, đồng thời cũng khiến cho Long Bát cảm tạ trung thành với hắn. Hắn xây dựng hang động Thâm Ký, mượn nơi này giam giữ kẻ thù chính trị, lại bỏ nhiều vốn tạo nên vườn Tầm Mộng. Lỡ một ngày nào đó tướng gia phủ mất đi quyền hành, ít nhất vẫn còn một đường lui để hắn tiếp tục “tìm mộng”. Đương nhiên, “đường lui” của hắn cũng không chỉ có nơi này.
Do đó hắn đồng ý với đề nghị của Long Bát.
Long Bát dĩ nhiên cao hứng đến mức cười híp mắt, khuôn mặt không giận mà uy biến thành một quả trứng gà đỏ không cười mà vui, vội vàng lo liệu thu xếp, bố trí an bài, muốn nhân cơ hội tốt này dốc hết bản lĩnh, làm cho hoàng thượng vui vẻ.
Ngay cả đương kim thánh thượng cũng tới nhà hắn làm khách, mặt mũi này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tương tự, sau này hắn muốn gió thì có gió, muốn mưa thì đúng là tuyết không dám rơi.
Hắn đã sớm an bài tất cả, bao gồm tuần tra, cảnh vệ, thức ăn, mỹ nữ… đủ các loại, còn chú tâm sắp đặt một trận đá cầu, mọi người giả vờ cố gắng đá cầu giành cầu, nhưng đến bước cuối cùng nhất định phải để cho hoàng đế thắng.
Thực ra những chuyện này hắn cũng không cần phí tâm quá nhiều.
Về phương diện bảo giá, bên cạnh hoàng đế vốn đã có người. Triệu Cát biết rõ, muốn Gia Cát tiên sinh làm chính sự thì được, chứ lúc chơi đùa lại muốn vị lão tiên sinh này phái người hầu hạ, e rằng chỉ tổ mất hứng, không thích hợp. Còn Nhất Gia lại vì có chuyện nên được phái ra ngoài cung làm việc. Do đó y bèn mời Mễ công công Mễ Thương Khung, còn có Phương Ứng Khán con nuôi của Phương Cự Hiệp - ngự tiền đệ nhất cao thủ năm xưa (chỉ tiếc y vừa phong tặng chức quan này, Phương Cự Hiệp lập tức để thư từ quan thoái ẩn, không vào kinh nữa) - đến phụ trách bảo giá. Có những cao thủ này bên cạnh, Triệu Cát càng có thể yên tâm chơi đùa.
Không đúng sao? Nếu không thì làm hoàng đế làm gì? Đã làm hoàng đế thì phải có thể chơi nhiều, vui nhiều hơn so với người khác, nếu không thì làm hoàng đế làm gì?
Y là người trời sinh đã có phúc phận này.
Thái Kinh dĩ nhiên cũng có cao thủ thuộc hạ của hắn hộ vệ.
Trong những người này, có một số cao thủ tuyệt thế như Thiên Hạ Đệ Thất, “Bát Đại Đao Vương”, còn có bốn người tóc trắng mặt đen thường ở bên cạnh bảo vệ hắn, bao gồm một lão nhân, một lão phụ, một thiếu nam và một thiếu nữ. Đội ngũ này rất hùng hậu, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt. Hoàng đế tới Bát gia trang một chuyến, chưa tính đến chuyện ăn chơi, chỉ riêng chi phí về nhân lực cũng đã đủ cho người trong một tòa thành ăn hơn nửa năm.
Dù sao Triệu Cát cũng không quan tâm, bởi vì người chịu khổ không phải là y.
Còn về Đa Chỉ Đầu Đà, bởi vì nghe thấy thiên tử muốn đến làm khách tại Bát gia trang, cho nên đặc biệt chạy tới góp sức, huống hồ “ân tướng” Thái Kinh của hắn cũng tới nơi này.
Đương nhiên, ban ngày đã xảy ra chuyện Vương Tiểu Thạch tới làm loạn, hơn nữa còn đả thương Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà, khiến cho hai người rất mất hứng, nhưng cũng giả tăng cảnh giác gấp bội. Vương Tiểu Thạch cứu Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đi, bọn họ không hề truy kích, cũng chỉ hơi cảnh giác với Vạn Lý Vọng và Trần Bì, còn trọng điểm và sự chú ý hoàn toàn tập trung vào trận đá cầu diễn ra từ hoàng hôn đến gần tối, dùng để cung nghênh hoàng đế ngự giá “thân chinh”.
Có điều Long Bát ngầm tính toán, cho rằng Vương Tiểu Thạch đã cứu người nhà của hắn đi, vậy thì có thể ngủ yên không lo. Cho dù khiến Bạch Sầu Phi không vui, nhưng chỉ cần lấy lòng được thánh thượng, mặt rồng vui vẻ, vậy thì cần gì quan tâm trong thiên hạ có kẻ rảnh rỗi nào cao hứng hay không.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Vương Tiểu Thạch bên kia vừa mới đi, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bên này lại lẻn vào. Luận về võ công thì hai người này kém xa Vương Tiểu Thạch, nhưng nếu luận về bản lĩnh gây họa, một tá Vương Tiểu Thạch cũng không thể so được với hai người bọn họ.
Hoàng đế lại “xảy ra chuyện” ngay trong nhà mình, còn có cả thái sư, chẳng những bị kinh hãi mà còn bị đánh, lần này thì xong rồi.
Chuyện này khiến Long Bát vô cùng lo lắng.
Còn “Bát Đại Đao Vương” thì phụ trách phòng thủ bên người, nhưng hiện giờ không chỉ thái sư mà cả hoàng thượng cũng bị đánh, không bị tội chém đầu đã xem như may mắn lắm rồi.
Thế nhưng, bọn họ lại có một lý do để đùn đẩy trách nhiệm.
Bọn họ vốn đã phát hiện ra hai người “lạ mặt” này, hơn nữa còn sinh nghi, nhưng vì thấy Đồng Quán đại tướng quân và Vương Phủ đại nhân nói chuyện với hai người kia mấy câu, cho rằng là người quen, không dám tiến đến tra hỏi thân phận của hai người, do đó mới xảy ra chuyện.
Vương Phủ và Đồng Quán đều là đồng đảng tâm phúc của Thái Kinh, cũng là ái tướng và sủng thần của Triệu Cát, trong triều trên dưới ai dám trêu chọc?
Đến lúc này, ngay cả Vương Phủ và Đồng Quán cũng thấp thỏm bất an. Mặc dù ngày thường bọn họ được sủng ái nên kiêu ngạo, lúc này cũng sợ hoàng đế trách tội xuống, đây đúng là một chuyện đau đầu. Bọn họ đương nhiên không biết hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, nhưng vì háo sắc nên mới cười cợt mấy câu, không ngờ lại rước lấy tai họa này. Cho nên bọn họ cũng vội vàng quỳ gối bên ngoài biệt thự Biệt Dã, cúi đầu xin tội.
Không chỉ mấy người bọn họ lo lắng, trong Bát gia trang từ trên xuống dưới, còn có những nội giám cung nữ phụ trách trận đá cầu này, tất cà đều sợ bị liên lụy. Chỉ có Đa Chỉ Đầu Đà tự cảm thấy mình “hộ giá” có công, luận công ban thưởng nhất định sẽ có thu hoạch, tuy rằng có mất một ngón tay cũng chẳng oan chút nào.
Trong đó lại có một người mặt trầm mắt lạnh, cũng không biết hắn đang đắc ý hay là thất vọng.
Người này chính là “Thiên Hạ Đệ Thất”.
Theo đạo lý, hắn đứng ra cứu Thái Kinh, đã lập được công lớn, nhưng hắn xuất thủ chậm trễ, khiến Thái Kinh chịu nhục, nếu như trách phạt e rằng hắn cũng có tội.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại không vui không buồn, lạnh lẽo vô tình, không biết hắn đang nghĩ gì, lại giống như đang dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn thấu tất cả.
Còn có một người vẫn luôn cười híp mắt, nhưng dáng vẻ lại rất nghiêm túc, có lúc còn ho giống như có một hạt đậu phộng mắc ngẹn trong cổ họng hắn. Lông mày, râu mép và râu cằm của hắn đều giống như một ngọn lửa màu trắng, thiêu đốt khuôn mặt đỏ như chín. Y phục của hắn hào hoa quý phải, nhưng lại có cảm giác như một người đang bị hành hình trên cột lửa.
Hắn đương nhiên chính là Mễ Thương Khung.
Phương Ứng Khán nhìn thấy liền khẽ cười, thừa dịp đông người, đột nhiên hỏi Mễ Thương Khung:
- Công công không sợ hoàng thượng giáng tội sao?
- Ta à? Ta có công mà, là do một tay ta cứu hoàng thượng về.
- Nhưng mà… theo ta thấy, công công đã sớm phát hiện ra hai người này lai lịch không rõ, nhưng trước đó lại không tra hỏi…
- Vậy sao?
- Không phải sao?
- Lúc ấy tiểu hầu gia ngươi cũng có mặt ở hiện trường, không phải cũng đã phát hiện ra hai người này lai lịch bất chính sao? Hình như cũng đâu có cảnh báo… đúng không? Hà hà hà!
- À, ha ha!
- Ta vốn cho rằng bọn họ chỉ ra tay với thái sư, không ngờ…
- Đúng đúng đúng, ta cũng vậy. Lại nói, cứu người cũng nên chờ lúc hắn gặp nạn mới ra tay cứu giúp… như vậy chiến công mới nổi bật hơn, công lao cũng tương đối rõ ràng…
- Đúng là hiếm có, tuổi còn trẻ mà đã suy nghĩ như người từng trải rồi…
- Đều là do công công dạy bảo.
- Không dám, tiểu hầu gia đã trò giỏi hơn thầy rồi.
- Đâu có, công công thần cơ, cao thâm khó lường, ta còn khó theo kịp bóng lưng.
- Buồn cười là hôm nay Thái Kinh cũng phải chịu nhục trước mặt mọi người.
- Ta thấy…
Phương Ứng Khán như có điều khó nói.
- Thế nào?
Mễ Hữu Kiều lại không hiểu hắn đang hoài nghi chuyện gì.
- Ta lại nghĩ…
Phương Ứng Khán cười cười như trẻ con, lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò:
- Hắn mới là người được lợi nhiều nhất trong chuyện này.
- Hả?
Mễ công công cảm thấy kinh ngạc:
- Sao lại như thế?
Hắn quả thật không dám tin.
- Sao lại như thế?
- Thái sư từng bị người ta tập kích trong miếu Thánh Hiền thờ phụng hắn, khi đó hắn đã dùng ngón cái và ngón út kẹp lấy một mũi tên. Võ công của hắn tuyệt đối không tệ, chỉ là ít có cơ hội thi triển. Hôm nay đột nhiên lại bị Đường Bảo Ngưu khí thế hơn người tập kích, bị thua thiệt cũng là hợp lý.
Khi Phương Ứng Khán phân tích điều này, trên mặt lại có vẻ chất phác ngọt ngào, giống như một đứa trẻ lớn đang nhớ lại mùi vị của những viên kẹo.
- Nhưng mà với thân thủ của Đường Bảo Ngưu, muốn đè thái sư xuống đánh như vậy, chuyện này lại không hợp lý…
- Ngươi nói là, hắn cố ý để cho người ta đánh?
- Còn cố ý chịu nhục trước mặt mọi người.
- Cái gì! Chuyện này… đầu óc hắn có vấn đề sao? Chuyện này thì có lợi gì với hắn?
- Ngài nói đúng.
Phương Ứng Khán rất khiêm tốn, thậm chí nở một nụ cười có phần hèn mọn, giống như một đứa trẻ thông minh và biết nghe lời.
- Loại người giống như Thái Kinh, nếu không có lợi ích thật lớn, hắn tuyệt đối sẽ không phí công tốn sức… huống hồ là để bị đánh tơi tả trước mặt nhiều người như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...