- Bọn họ lại dám đánh lén Thái Kinh!
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc. Chính hắn cũng từng có ý định giết chết Thái Kinh, sự kinh ngạc của hắn là lo lắng nhiều hơn sợ hãi.
Bởi vì hắn biết, chỉ với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, tuyệt đối không chọc nổi đám nhân vật Thái Kinh.
Hắn không hi vọng bọn họ “gặp chuyện không may”, bởi vì bọn họ là huynh đệ của hắn.
Huynh đệ là gì?
Huynh đệ chân chính vĩnh viễn sẽ đứng cùng một phía, ngày thường có thể trách mắng nhau, nhưng một khi gặp chuyện sẽ kề vai chiến đấu, cùng tiến cùng lui, sinh tử đồng lòng.
So với bằng hữu, giữa huynh đệ còn có hiểu ngầm, thậm chí còn nhiều hơn là trò chuyện.
Hắn từng cười nói với “các huynh đệ” này, so xem râu của ai nhiều hơn, tai người nào dài nhất, cũng đánh cuộc xem người nào kiếm được vợ trước tiên.
Lần đó, Đường Bảo Ngưu tự cho mình phong lưu nhất, mọi người đều đánh cuộc hắn sẽ không chiếm được trái tim của Chu Tiểu Yêu.
Chuyện này lại khiến Đường Bảo Ngưu tức giận.
- Ta thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất kiếm khí trường giang lưỡng quảng hào kiệt giang sơn như họa anh hùng hảo hán sấm đãng giang hồ thần châu vô địch tịch mịch cao thủ thiên hạ hữu tuyết tuyệt đại đan kiêu đao thương bất nhập ỷ thiên đồ long đại hiệp truyền kỳ thập chỉ cầm tiên duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân… (quá dài, không thể chép hết được nên lược bớt) Đường tiền bối Bảo Ngưu cự hiệp.
Hắn hét lên, là một lần “hét” rất dài hơi:
- Lại không thể khiến Chu Tiểu Yêu xem trọng ta sao? Hừ, luận về mị lực thì ta có mị lực, luận về tướng mạo thì ta có tướng mạo, luận về anh hùng thì ta là anh hùng…
Lúc ấy Phương Hận Thiếu thong thả tiếp một câu:
- Ngươi mà cũng xem là anh hùng, vậy thì mọi người đều là cẩu hùng rồi.
Câu này thiếu chút nữa khiến cho Đường Bảo Ngưu nổi khùng.
Thực ra, các huynh đệ cũng muốn làm hắn nổi khùng. Có lẽ chỉ khi nổi khùng, hắn mới có can đảm theo đuổi Chu Tiểu Yêu, không còn xấu hổ, không còn lùi bước, không còn vừa thấy giai nhân đã đỏ mặt, không làm anh hùng nổi.
Bọn họ còn so tài uống rượu.
Không phải so xem người nào tửu lượng cao hơn, người nào uống nhiều nhất thì người đó là anh hùng, như vậy thì chỉ làm nhục hai chữ “anh hùng” mà thôi. Trong những người tửu lượng tốt cũng có kẻ nhát gan. Phải dựa vào mùi rượu mới thấy được dũng khí, đó chỉ là anh hùng hữu hạn; không uống rượu không thể làm hán tử, chỉ có thể xem là tửu quỷ, chẳng liên quan gì đến anh hùng.
Bọn họ đánh cuộc xem tửu lượng người nào kém nhất.
Quả nhiên lại là Đường Bảo Ngưu, hắn cao lớn nhất, nhưng tửu lượng lại bé như con muỗi.
So tài ăn cơm, không ai có thể hơn được Trương Thán.
So tài đọc sách, đương nhiên Phương Hận Thiếu là đệ nhất. Mặc dù hắn “trích dẫn kinh điển” thường trích sai kinh, dẫn sai điển, nhưng dù sao cũng không nhiều người nghe hiểu được, càng không nói đến chuyện chỉ giáo hắn.
Có điều hắn cũng nghèo nhất, hắn tự hình dung nghèo đến mức đã bắt đầu nhai lưỡi lót dạ, còn tự xưng là “Tiền Đáo Dụng Thời Phương Hận Thiếu” (tiền đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn).
Nếu so tài ăn cơm không hơn được Trương Thán, so ai say trước không nhanh bằng Đường Bảo Ngưu, so tài ngủ thì ngủ không qua được Chu Đại Khối Nhi, Thái Thủy Trạch lại so tài húp “cháo”.
Hắn húp cháo nhanh hơn tất cả, còn có thể trộn thêm mấy miếng dưa đồng thời nuốt vào cổ họng. Ngay cả Trương Thán ăn cơm đến mức chặt dưa cắt rau, cũng bội phục hắn từ đáy lòng, thở dài cảm thán.
Những huynh đệ này, ở cùng với bọn họ đúng là không lo tịch mịch, cũng không lo buồn tẻ.
Bọn họ tranh cãi bất cứ chuyện gì, so sánh bất cứ thứ gì, so xem móng chân ai dài, thậm chí là… lông mũi người nào dài hơn.
Nhưng một khi gặp chuyện, bọn họ lại đồng lòng đoàn kết hơn bất cứ ai. Giống như một thanh trường thương có gắn cơ quan, ngày thường chỉ thi triển thương pháp, nhưng một khi phát động cơ quan, lại là tên thương bắn ra khỏi chuôi, một kích tất sát.
Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, đến nỗi hoàn toàn không ghen ghét, cho nên thứ gì cũng có thể đem ra so sánh.
Giữa bằng hữu sẽ có rất nhiều “cấm kỵ”, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể hỏi; nhưng huynh đệ thì đã sớm biết chuyện gì nên nói, chuyện gì nên hỏi, cho dù chọc giận đối phương, cũng có thể biết đối phương chỉ tức giận đến mức độ nào.
Nhưng hôm nay bọn họ lại chọc phải họa lớn bằng trời.
Bọn họ không chỉ xông vào nhà Long Bát…
(Nếu chỉ là chọc giận Long Bát, còn có thể hóa giải được.)
Bọn họ không chỉ đánh Thái Kinh…
(Chọc phải Thái Kinh, e rằng đã rất khó dẹp yên xung đột.)
Bọn họ lại còn đánh người không thể đánh nhất trên đời này, chọc người không thể chọc nhất trong thiên hạ…
Hoàng đế!
Đến nước này, Vương Tiểu Thạch cũng phải run giọng hỏi:
- Lão Đường và Đại Phương, bọn họ… thế nào rồi?
Vô Tình đáp:
- Bị bắt giữ, vẫn chưa chết.
Vương Tiểu Thạch tâm thần hoảng hốt:
- Như vậy… hoàng đế có bị kinh sợ không?
- Không chỉ kinh sợ.
Vô Tình lạnh lùng thốt:
- Vạn tuế gia còn bị hai vị Phương, Đường đè xuống đất đánh một trận.
Chợt nghe một tiếng cười ha ha, hóa ra là Vương Tử Bình nghe được liền hí hửng nói:
- Ta nghe nói hoàng đế này vốn hoang dâm vô đạo, mở một địa đạo từ trong hoàng cung dẫn đến kỹ viện, ăn chơi sa đọa, lại niêm phong tất cả kỳ trân dị bảo của dân gian, nói là của hắn. Đúng là đáng bị người ta đánh!
Vương Tiểu Thạch vội vàng ngăn lại, nhưng chợt nghĩ đến những lời tỷ tỷ hắn nói cũng không sai, nếu đã không sai cũng không thể ngăn cản được.
Lại nghe có tiếng vỗ tay hoan hô, hóa ra là Hà Tiểu Hà:
- Không ngờ đường đường là cửu ngũ chi tôn, lại bị hai vị huynh đệ của chúng ta đánh đến sấp mặt, hì hì, bọn họ đúng là uy phong thật!
Vào thời điểm này, nói những lời như vậy, đúng là không chỉ mắc tội chém đầu mà còn phải tru di cửu tộc.
Vô Tình nói:
- Bọn họ không chỉ đánh hoàng đế, còn đánh Thái Kinh một trận.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết nhìn nhau một cái. Thiết Thủ trầm giọng nói:
- Từ xưa tới nay, khi hoàng đế và tể tướng đang đắc thế cầm quyền, lại bị người trong nước đánh như vậy, có lẽ vẫn là lần đầu tiên.
Lãnh Huyết chỉ nói ba chữ:
- Hảo hán tử.
Truy Mệnh thở ra một hơi dài:
- Bọn họ thật sự làm được.
Bọn họ nói ra những lời này, đương nhiên cũng không chỉ mắc tội chém đầu, nhưng bọn họ đều nói.
Bởi vì Vương Tử Bình đã nói, Hà Tiểu Hà đã nói, Vương Tiểu Thạch lại không ngăn cản, cho nên bọn họ cũng lập tức bày tỏ thái độ, nói những lời tương tự.
Như vậy chẳng khác nào bày tỏ “đứng cùng một phía”.
Bọn họ là hảo hán trên giang hồ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không để bằng hữu của mình khó xử.
Bọn họ không sợ chuyện, bọn họ cam tâm bất chấp dư luận, cho nên bọn họ không tiếc nói những lời không nên nói, bởi vì bọn họ xem những người này là bằng hữu.
Bằng hữu.
Ngoại trừ huynh đệ, hai chữ này có thể khiến cho giang hồ hảo hán, nhi nữ cân quắc nhiệt huyết dâng trào, không sợ sinh tử.
Kết quả của không sợ sinh tử, thông thường chính là cái chết.
Mạng chỉ có một cái, ai cũng như nhau, hết sức công bằng, chết rồi sẽ không còn nữa.
Chỗ đáng sợ nhất của chiến tranh, đó là vì ham muốn cá nhân của vài kẻ có dã tâm, mà hi sinh tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn người khác.
Có điều đối với hiệp khách, sinh mệnh dĩ nhiên là quý giá, nhưng giống như hoa chỉ nở một lần, trăm năm như một giấc mộng, nếu tham sống sợ chết, kéo dài hơi tàn, không bằng vì chuyện đáng giá mà chết một cách oanh oanh liệt liệt, còn hơn ép dạ cầu toàn.
Những người không hiểu suy nghĩ của bọn họ, lại cho rằng bọn họ ngu ngốc.
Bọn họ ngu ngốc, nhưng nếu không có những kẻ ngu ngốc và chuyện ngu ngốc như vậy, thế giới này đã xấu xa kinh tởm đến mức khiến mọi người đâm đầu vào tường chết đi rồi.
Vương Tiểu Thạch đã biết xảy ra chuyện gì. Sau khi biết rõ, hắn lại trở nên trầm tĩnh, một lúc sau mới hỏi:
- Bọn họ… đang ở đâu?
Hàng mi dài của Vô Tình chớp vài cái:
- Trong Bát gia trang, nhưng ngươi không thể đi.
Vương Tiểu Thạch cười một tiếng, lộ ra hàm răng cửa trắng như đá cuội bên bờ sông.
- Ta mới từ nơi đó trở về.
Vô Tình đương nhiên hiểu ý của Vương Tiểu Thạch, nhưng y lại lắc đầu, kiên định lắc đầu.
Bởi vì tướng mạo của y còn đẹp hơn những cô gái mỹ lệ, ngũ quan còn thanh tú hơn những nữ nhân xinh đẹp, lúc y kiên định, kiên quyết và kiên nghị lắc đầu như vậy, lại có một loại khí khái nam tử đoạn tuyệt, cô tuyệt và trác tuyệt.
- Đó là vừa rồi.
Y nói:
- Bây giờ thì không được.
- Tại sao?
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không phải không hiểu, chỉ là hắn vẫn chưa hết hi vọng.
- Bởi vì ban ngày bọn họ không phòng bị.
Vô Tình lạnh lùng nói:
- Bây giờ bọn họ đang chờ ngươi.
Y bổ sung:
- Ngươi không có cơ hội.
Vương Tiểu Thạch nhíu mày.
Con người hắn tuy đã trải qua sương gió, nhưng vẫn không thay đổi vẻ ngây thơ chất phác. Dáng vẻ của hắn rất trẻ con, nhưng chân mày lại không che giấu được bản sắc anh hùng. Khi đôi mày rậm của hắn nhíu lại, lại hiện lên một loại biểu tình khổ cực kiên nghị.
Vô Tình lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự “bất phục” của hắn:
- Chuyện này quá khó, cho dù ngươi có thi triển được “Kinh Diễm nhất thương”, cũng không thể xông vào “cơ phòng”, đánh không lại “Thất Tuyệt Thần Kiếm”… huống hồ nơi ấy không chỉ có bảy tên tuyệt thế thần kiếm thủ kia.
- Đao phải mài mới sắc bén, chuyện phải khó mới vĩ đại, bằng hữu phải trải qua gian nan mới thấy tình nghĩa.
Vương Tiểu Thạch nói, mang theo vẻ cười khổ và tự giễu:
- Có lẽ đây chính là thời khắc khảo nghiệm.
Vô Tình trầm mặt nói:
- Bây giờ ngươi đi chỉ là chịu chết.
Vương Tiểu Thạch cười, hỏi ngược lại:
- Nếu bây giờ Lão Đường và Đại Phương đổi thành Thiết Thủ và Truy Mệnh, Thịnh sư huynh vẫn nói như vậy sao?
Ánh mắt Vô Tình hiện lên ý cười lạnh lùng, giống như tảng băng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không đi Bát gia trang cứu bọn họ. Trưa hôm nay các ngươi có thể xông vào, đó là vì bọn họ không đề phòng. Hai tên hoang đường kia có thể xâm nhập, đó là thừa nước đục thả câu. Bây giờ, có ít nhất bảy trăm tên cao thủ hạng nhất mai phục ở đó, ngươi đi chỉ khiến cho nhiều huynh đệ vô tội khác vì cứu ngươi mà chết.
Vương Tiểu Thạch kinh ngạc:
- Ngài thật sự thấy chết mà không cứu sao?
Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như có chặt đầu hắn cũng không tin.
- Ta chỉ là không đi, chứ không phải không cứu.
Vô Tình thong thả nói:
- Ngày kia, bọn họ sẽ áp giải Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu ra chém đầu trên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...