Trên đời này, người khác nhau sẽ có cơ hội khác nhau.
Có người là nhặt được một thỏi bạc, có người chỉ đạp trúng một đống phân, có người tương ngộ mỹ nhân, có người gặp được thủ lĩnh đệ nhất đại bang, có người lại gặp được hoàng đế.
Người khác thì không biết, ít nhất hiện giờ Phương Hận Thiếu chính là như vậy.
Phương Hận Thiếu cả đời nằm mộng. Hắn mơ gặp được một hồng phấn tri âm (nhiều hơn một hắn cũng không ngại) xinh đẹp và hiểu rõ hắn, yêu quý và sùng bái tài học của hắn, muốn dùng thân báo đáp hắn; hắn mơ thấy mình đoạt giải trạng nguyên, áo gấm về làng (hắn còn nghĩ đến khi mình trở lại “Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia, dương dương tự đắc nói: “Hà, có đúng không, các ngươi đều nói ta chẳng ra tích sự gì, nửa đường bỏ ngang, hiện giờ ta lại đề danh kim bảng, nở mày nở mặt, các ngươi đều nhìn lầm rồi.”); còn mơ thấy mình cứu mạng lão đại Thẩm Hổ Thiền mười ba lần, công đức viên mãn (chủ yếu là vì trên thực tế, lão đại Thẩm Hổ Thiền của Thất Đại Khấu đã từng cứu mạng hắn mười hai lần); cũng từng mơ thấy mình luyện thành tuyệt thế võ công, không chỉ một bộ khinh công “Bạch Câu Quá Khích” này có thể độc bá giang hồ; còn mơ thấy mình cuối cùng đã được sư phụ Phương Thí Trang khen ngợi, cho phép hắn hầu hạ bà đến cuối đời, không để hắn ở trong giang hồ, còn bà lại một mình nơi núi sâu, hai người lênh đênh bơ vơ không nơi nương tựa…
Tóm lại, giấc mộng gì hắn cũng có, chỉ là không mơ thấy tiền, bởi vì hắn vốn không coi trọng tiền tài.
Hắn cũng chưa bao giờ mơ thấy cung đình (hắn mơ làm trạng nguyên chứ không phải làm quan, đây là sự công nhận đối với một người “tài học đầy bụng nhưng không gặp thời” như hắn), càng không cần nói đến mơ thấy hoàng đế lão ca gì đó.
Nhưng hôm nay, hắn lại gặp được hoàng đế.
Hơn nữa, “cái tên” bị hắn cưỡi lên người đánh lại xưng mình là vua của một nước, cửu ngũ chi tôn, thiên tử.
Thiên tử à? Ta khinh! Hắn xứng sao?
Phương Hận Thiếu nhất thời không tin, còn tặng cho đối phương một cái bạt tai.
- Cái gì cửu ngũ chi tôn… cửu ngũ chi tôn là thiên tử… ngươi như vậy xứng làm thiên tử sao… làm con rùa con dê thì lại giống mấy phần.
Ngay lúc này, mấy trăm người kia gần như đồng loạt lao về phía hắn, tiếng người hỗn loạn, liên tục hò hét, giống như thiên kiếp tận thế ở ngay trước mắt.
- Mau cứu vạn tuế gia!
- Điêu dân to gan, lại dám hành thích hoàng thượng!
Phương Hận Thiếu trợn tròn mắt, quên lui quên tránh, chỉ kịp hỏi một câu:
- Ngươi… thật sự là hoàng thượng sao?
Vẻ mặt người nọ như đưa đám, mếu máo ủy khuất gật đầu một cái, còn lắp bắp nói:
- Xin lỗi, tráng sĩ, trẫm biết tướng mạo của trẫm không giống… đại cái gì đó… nhưng trẫm là… là một vị hoàng đế tốt.
Mọi người xông đến, nhưng lại là không dám hành động. Bởi vì Phương Hận Thiếu đang đặt mông cưỡi lên người được gọi là “Thái sư phụ” kia, bọn họ “sợ ném chuột vỡ bình”, không dám làm càn khiến cho người này bị thương.
Sau khi Phương Hận Thiếu nghe được, cặp mắt chớp chớp, ngơ ngác hỏi:
- Ngươi nói… ngươi là… vạn tuế gia?
Người gầy như cây trúc, nhẹ như bông tơ kia lại gật đầu một cái. Phương Hận Thiếu cuối cùng không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Vạn tuế? Vạn tuế, vạn vạn tuế… ha ha ha ha… hôm nay lại bị Phương tài tử ta...
Hắn vừa cười thì đã phân tâm.
Hắn còn chưa cười xong, một lão thái giám râu vểnh cao hơn mũi đã từ trong tay (dưới khố) hắn cứu đi người áo vàng kia, còn có tám người khác liều mạng tấn công hắn.
Lại nghe có người trầm giọng quát lên:
- Phải để lại người sống!
Những người phát động tấn công kia võ công rất cao, đao pháp cũng nhanh nhẹn, tàn nhẫn, đoạn tuyệt, đặc sắc, hiếm thấy, kỳ dị, tuyệt diệu, hiểm độc. Phương Hận Thiếu một mặt quá kinh ngạc, không có lòng tiếp chiêu, mặt khác cũng thật sự không tránh được tám thanh đao này liên thủ. Nếu không phải có người dùng tám ngón tay (người này bị đứt hai ngón tay) lần lượt hóa giải công kích, hắn thật sự khó qua khỏi kiếp này.
Người giúp hắn hóa giải công kích cũng đồng thời khống chế chín yếu huyệt trên người hắn.
Chỉ nghe tám người dùng đao kia nói:
- Đại sư, sao ngài lại che chở cho hắn?
- Kẻ này giết vua phạm thượng, đại nghịch bất đạo, đại sư, sao ngài không lập tức giết chết tên phản nghịch này?
Tên đầu đà kia lại thong thả nói:
- A di đà phật, hắn cả gan hành thích hoàng thượng, chắc chắn là có mưu đồ, nhất định có người đứng sau màn sai khiến. Phải giữ lại người sống để điều tra rõ ràng, truy cứu đến cùng, một lưới bắt hết, diệt cỏ tận gốc.
Sau đó hắn lập tức quỳ xuống đất. Mọi người thấy vậy cũng vội vàng quỳ theo. Tên đầu đà kia nhìn về hướng người áo vàng đang chật vật nhếch nhác, dập đầu cung kính nói:
- Đám tiểu nhân cứu giá chậm trễ, khiến hoàng thượng kinh sợ, thật là tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng giáng tội!
Lúc này huyệt đạo toàn thân Phương Hận Thiếu đã bị khống chế, không thể cử động được, ánh mắt hiện lên vẻ ngơ ngác. Ánh tà dương mờ mịt chìm phía tây, nhưng Phương Hận Thiếu vẫn đang cười ngây ngô, bởi vì hắn biết, người vừa rồi mà hắn đánh, nhổ nước bọt, cưỡi lên người, lại chính là thiên tử.
Trời ạ!
(Ta đánh y giống như đánh thỏ vậy!)
Phía bên kia, Đường Bảo Ngưu một hơi đấm đá Thái Kinh mấy cái, đang đắc ý dương dương, quay đầu thấy Phương Hận Thiếu đang cưỡi lên một người khác, lúc này lại muốn chế nhạo mấy câu: “Ta đánh đương kim thái sư, còn ngươi đánh thứ vô tích sự gì thế?”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, lại thấy Phương Hận Thiếu đã bị người ta bắt được, cả đám người còn dập đầu hô vang với người áo vàng kia:
- Vạn tuế!
Vạn tuế?
Chẳng lẽ là người kia họ “Vạn” tên “Tuế”?
Lúc này bóng người chợt lóe lên, có hai người đã tiến đến trước mặt hắn.
Một người giống như cái bóng, sau lưng hắn có một bọc vải thật dài.
Hắn vừa đến gần, Đường Bảo Ngưu lập tức ngửi thấy một loại mùi vị, đó là cái chết.
Cũng không thấy người này hành động gì, chỉ đột nhiên lao đến, khí thế đã khiến cho Đường Bảo Ngưu bị dọa lui về phía sau nửa bước, thất thanh kêu lên:
- Thiên Hạ Đệ Thất?
Nửa bước lùi này, người nọ đã đoạt lấy Thái Kinh. Đường Bảo Ngưu đang muốn ra tay, trước mắt bỗng hoa lên, một lão thái giám râu bạc, híp mắt, nụ cười như biển rộng đã chắn giữa hắn và Thiên Hạ Đệ Thất.
Đường Bảo Ngưu đánh ra một quyền.
Thái giám kia lại không né không tránh.
Đường Bảo Ngưu rõ ràng đã đánh trúng, nhưng một quyền này lại đánh vào khoảng không, giống như lão thái giám kia là một vật thể trong suốt vậy.
Lão thái giám quay đầu nói với Thái Kinh:
- Thái sư, ngài muốn xử trí thế nào?
Hắn nhìn về phía Thái Kinh, Thiên Hạ Đệ Thất lại bảo vệ trước người Thái Kinh. Vị thái giám này khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, tuy đang phân tâm nói chuyện, nhưng tay trái đã bắt được hai tay hai chân của Đường Bảo Ngưu.
Là bắt được, giống như bắt con nhện, con cua, con mèo nhỏ hay con sâu nhỏ. Hắn dùng một tay đồng loạt tóm lấy cổ tay trái, cổ tay phải, mắt cá trái, mắt cá phải của Đường Bảo Ngưu kéo ra sau người, giống như ngoài chợ nắm lấy cánh của gà vịt trong lồng xách lên, không hề tốn sức chút nào.
Hơn nữa còn là một Đường Bảo Ngưu lớn như vậy, mà Đường Bảo Ngưu lại không thể giãy giụa được.
Trong tình cảnh vừa chịu nhục vừa kinh hãi, nhưng Thái Kinh vẫn nhanh chóng trả lời:
- Mễ công công, làm phiền rồi! Có điều không nên giết hắn, phải giữ lại người sống!
- Được.
Mễ công công Mễ Thương Khung cung kính đáp:
- Tuân lệnh, thái sư!
Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu vừa đánh “Thái sư phụ” hoàng đế Triệu Cát và thái sư tể tướng Thái Kinh, lúc này đã đồng loạt sa lưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...