Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Bát gia trang phòng thủ chặt chẽ, hơn nữa vào đêm đó còn phòng thủ rất nghiêm ngặt, không phải có lệnh bài thì muốn vào là vào, muốn ra là ra.

Nếu nghênh ngang đánh thẳng vào, bọn họ lại cảm thấy khó khăn, bởi vì mấy nguyên nhân.

Thứ nhất, người bọn họ muốn đánh là Long Bát thái gia, một đại tâm phúc trong tay Thái Kinh, cũng là một tên vô sỉ nổi danh trong võ lâm, triều đình và dân gian, chứ không phải đánh đám lâu la tiểu tốt của hắn.

Thứ hai, nếu như từ bên ngoài đánh vào, cho dù xông vào được, Long Bát cũng đã sớm nghe tiếng chuồn mất, rút dây động rừng, ngược lại kéo ra một đám ruồi muỗi.

Thứ ba, bọn họ tự phụ thân phận của mình, không muốn dây dưa với đám thủ hạ của Long Bát. Muốn đánh thì phải đánh đầu lĩnh, như vậy mới xem là một đại sự.

Muốn lặng lẽ tiến vào Bát gia trang, nhưng lại không thể xông qua trùng trùng phòng vệ, nên làm thế nào cho phải?

- Không thành vấn đề.

Chân mày, đuôi mắt, khóe môi, chóp mũi của Phương Hận Thiếu đều hiện lên vẻ dương dương đắc ý:

- May là ngươi gặp được ta.

Cho nên bọn họ bắt đầu dịch dung trang điểm, cải trang thành một mụ già và một tiểu cung nữ. Tiểu cung nữ đương nhiên là Phương Hận Thiếu, còn mụ già là Đường Bảo Ngưu.

Tối nay Bát gia trang cũng thật kỳ quái, chẳng những có rất nhiều đại nội thị vệ, cấm quân cao thủ, võ lâm hảo thủ đi tuần tra, còn có không ít thái giám và cung nữ lui lui tới tới, nhìn dáng vẻ giống như đều có bản lĩnh.

Phương Hận Thiếu tinh mắt, tìm một mụ già nấu ăn và một tiểu cung nữ hầu hạ vương hầu, điểm huyệt bọn họ, sau đó tại góc khuất mô phỏng nguyên dạng, đổi đầu đổi mặt của mình, lại cùng Đường Bảo Ngưu hoá trang.

Sau khi hóa trang cả buổi, Phương Hận Thiếu mới nói:

- Được rồi.

Đường Bảo Ngưu vừa thấy Phương Hận Thiếu mày mang xuân ý, mắt chứa nụ cười, dáng vẻ yêu kiều, đúng là còn đẹp hơn cả nữ nhân, không khỏi lắc đầu thở dài, nói:

- Xem ra, ngươi đi làm nữ nhân thật là tiện lợi, chẳng trách ngày thường đều õng à õng ẹo.

Phương Hận Thiếu còn che đôi môi đỏ mọng, thẹn thùng cười:


- Không dám, không dám, đâu giống như ngươi uy vũ hơn người.

Nghe được câu này, Đường Bảo Ngưu cảm thấy rất hợp ý.

Mặc dù Phương Hận Thiếu bảo hắn mặc vào một đống y phục rườm rà, lại tô tô vẽ vẽ lên mặt hắn, nhưng hắn vẫn khá tin tưởng vào phương pháp hóa trang của Phương Hận Thiếu, chủ yếu bởi vì Phương Hận Thiếu vốn là tiểu đệ của “Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia.

“Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia vốn có ba đại tuyệt học, bao gồm thủ pháp điểm huyệt, khí công và thuật dịch dung.

Thuật dịch dung của gia tộc họ Phương đã gần như sánh ngang với Mộ Dung thế gia vốn lập nghiệp bằng dịch dung, hơn nữa còn dần dần thay thế địa vị.

Mặc dù Phương Hận Thiếu chẳng ra gì, không cố gắng học tốt khí công, thủ pháp điểm huyệt chỉ bình thường, thuật dịch dung cũng không phải nổi bật nhất trong số đệ tử Phương gia (ngược lại tu vi về khinh công của hắn thì bất kỳ cao thủ nào của Phương gia cũng khó sánh bằng. Hắn là người của Phương gia, nhưng lại am hiểu khinh công của “Thái Bình môn” họ Lương. Giống như như Lương A Ngưu là người của Thái Bình môn, nhưng lại tinh thông khí công nội lực của “Kim Tự Chiêu Bài” họ Phương), nhưng cũng đã dư sức đối phó với “tình huống nhỏ nhặt” này.

Bọn họ hóa trang thành mụ già và tiểu cung nữ, theo đại đội trà trộn vào.

Thực ra, Bát gia trang phòng thủ nghiêm ngặt, muốn xâm nhập thật không dễ dàng, nhưng Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đều may mắn làm được, chủ yếu vì một nguyên do, đó là cơ xảo.

Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện, chỉ cần đúng lúc “cơ xảo”, tức là cơ duyên xảo hợp, vậy thì khó khăn bằng trời cũng có thể dễ dàng làm được; còn nếu như không, cho dù là chuyện dễ dàng cũng khó khăn bằng trời.

Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu có thể trà trộn vào được là nhờ rất nhiều kỳ ngộ, dịp tốt, may mắn, thời cơ. Chẳng hạn như bên trong đang bận chuẩn bị thức ăn, vì vậy bèn gọi đám mụ già qua giúp đỡ, Đường Bảo Ngưu nhờ vậy mà qua cửa; một thị vệ thống lĩnh phụ trách kiểm tra những người tiến vào trong trang, vì say mê sắc đẹp của Phương Hận Thiếu nên lúng ta lúng túng, để hắn đi qua; một thái giám đầu lĩnh khác đang canh gác, vốn định kiểm tra Đường Bảo Ngưu, nhưng vừa thấy hắn liền nôn mửa liên tục, khiến Đường Bảo Ngưu cũng không hiểu chuyện gì; còn một lần, rõ ràng có một cung nữ cao thủ hoài nghi thân phận của Phương Hận Thiếu, nhưng đúng lúc đó có người hét lên:

- Thái sư phụ muốn chơi cầu, còn không đi lo liệu!

Cung nữ này vừa nghe, cũng không kịp cẩn thận quan sát Phương Hận Thiếu, vội vàng chạy vào trong thu xếp.

Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu nửa may mắn, nửa trùng hợp, bảy phần ý trời, ba phần ý người, cuối cùng đã lẻn vào được vườn sau của Bát gia trang.

Ở đây có ba chuyện cần phải hiểu rõ.

Thứ nhất, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu cuối cùng có thể vượt qua tần tầng phòng vệ, tiến vào vườn sau của Bát gia trang, dĩ nhiên là hết sức may mắn, mỗi lần gặp chướng ngại đều có thể biến nguy thành an, nhưng trong đó quả thật khó khăn trùng trùng, từng bước kinh tâm. Trong đó cũng có không ít chuyện lý thú và hiểm cảnh, nhưng vì đây không phải là mấu chốt, cũng không phải là trọng điểm, cho nên đều lướt qua không đề cập tới.

Thứ hai, bởi vì phòng thủ nghiêm ngặt, đúng là ba bước một đồn, sáu bước một chốt, chuyện này dĩ nhiên khiến cho hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu cảm thấy khác thường, vì vậy càng muốn tiến vào hang hổ điều tra. Con người gặp hiểm trở có ba loại phản ứng, một là sợ hãi rút lui, hai là nghi ngờ do dự, ba là hăng hái xông vào, hai người Phương, Đường hiển nhiên chính là loại cuối cùng.


Thứ ba, bọn họ cuối cùng đã tiến vào vườn sau của Bát gia trang, chứ không phải sân sau. Bát gia trang rất lớn, hoa thơm cỏ lạ, chim quý linh vật đều tập trung ở vườn sau bên trái, còn nơi nhốt tù phạm chính trị lại nằm ở sân sau bên phải. Nơi nhốt người được gọi là hang động Thâm Ký, ngày hôm nay đã từng bị đám người Vương Tiểu Thạch xông vào. Vườn sau bên trái được gọi là vườn Tầm Mộng, bọn họ đã tiến vào nơi này.

Vườn Tầm Mộng là nơi như thế nào?

Đó chính là nơi để ngươi tìm kiếm giấc mộng của mình.

Trong lòng mỗi người đều có một vườn Tầm Mộng của chính hắn, mỗi người đều có vườn Tầm Mộng riêng của bọn họ. Chỉ có điều, vườn hoa này lớn như vậy, gần như tất cả danh hoa đều nở rộ ở đây, gần như tất cả đá quý đều trở thành những vật trang trí hoặc ngồi hoặc nằm, gần như tất cả thú vật hiếm thấy đều đi lại vui đùa, còn có bãi cỏ bao la như đệm, bên cạnh là dòng chảy róc rách, đó là nơi tìm mộng của ai?

Long Bát?

Tên phàm tục kia có nhã hứng như vậy sao?

Đồng Quán?

Vị đại tướng quân này, dục vọng cưỡng chiếm dân nữ còn hơn xa nhìn hoa, nhìn đá, nhìn nước chảy.

Vương Phủ?

Hắn đương nhiên chỉ thích nhìn vàng thật bạc trắng, phỉ thúy bảo ngọc.

Như vậy, trong Bát gia trang xây dựng một vườn Tầm Mộng mỹ lệ trang nhã như vậy, để cho người nào rãnh rỗi đi dạo thưởng thức?

Ngươi nói sao?

Chẳng có gì đáng nói.

Đối với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, càng phòng thủ nghiêm ngặt, càng khó khăn trùng trùng, bọn họ càng phải đi vào điều tra.

Sau khi vào trong vườn, chợt nghe tiếng người huyên náo, ánh mặt trời buổi chiều nhá nhem chiếu vào trước mặt, khiến cho hai người cũng có phần mơ màng. Chỉ thấy trong vườn có khoảng hai ba trăm người, nữ thì ăn mặc theo kiểu cung nữ, muôn hình muôn vẻ, ngọc bội trâm vàng, đẹp không tả xiết. Nam thì có một số mặc đồ thái giám, mặt mày bóng bẩy, nhưng cử chỉ lại rất lễ độ; có một số mặc y phục cấm quân, lưng hùm vai gấu, tinh nhuệ dũng mãnh, san sát hai bên, khí thế nhiếp người.


Hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: “Đây là cảnh tượng gì?”

Hai người càng tò mò, càng không lùi bước, cùng nhau tiến lên phía trước. Thấp thoáng có thể nhìn thấy, trên bãi cỏ có bảy tám người đang đuổi theo một trái cầu mây, xem ai có thể đá nó vào trong lồng thì coi như thắng.

Đường Bảo Ngưu không nhịn được hỏi:

- Đuổi theo một trái cầu, phải điều động binh lực như vậy sao?

Phương Hận Thiếu vội “kịp thời dạy bảo”:

- Hà, ngươi đúng là không biết, nhân sinh trên đời, có ai không phải đang đuổi theo một trái cầu ở trong sân.

Đường Bảo Ngưu vẻ mặt đau khổ nói:

- Nhưng mà… mấy trăm người, cả ngàn người nhìn mấy người đuổi theo một trái cầu, quá nhàm chán đúng không?

Khi hắn nói những lời này, đương nhiên không biết trăm ngàn năm sau, còn có mấy chục ngàn người, mấy trăm ngàn người, thậm chí mấy triệu người quên ăn quên ngủ, theo dõi mấy người đuổi theo một trái cầu.

- Có điểm không phù hợp…

Phương Hận Thiếu nghĩ lâu vẫn không hiểu, đành nói:

- Ta đến gần xem cẩn thận một chút.

Nhưng bọn họ lập tức bị người ta chặn lại.

Những người chặn bọn họ có cả nam lẫn nữ, dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, có già có trẻ, có xấu có đẹp, ăn mặc cũng khác với nội giám thị vệ bình thường, nhưng lại có một điểm chung, đó là đao.

Trên người bọn họ đều có đao.

Đao mà bọn họ mang theo, có cái được cất giấu, có cái giống như một thanh sắt vụn, rỉ sét loang lổ, có cái cầm trong tay, chỉ là một thanh đao nho nhỏ.

Chỉ với điểm này, bọn họ đã hoàn toàn khác biệt với những người ở đây. Bởi vì những người khác, bất kể thái giám hay thị vệ, trên người và trên tay đều không có binh khí, không mang theo một thanh binh khí nào.

Chỉ bảy tám người này là có thể mang theo binh khí. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như muốn chặn Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu lại tra hỏi.

Hai người Phương, Đường nhất thời cũng không biết nên ứng phó thế nào.


Ngay lúc này lại vừa khéo có người đi tới.

Hai người này, một người râu ria đầy mặt, còn cao lớn hùng tráng hơn cả Đường Bảo Ngưu (đương nhiên không phải lúc giả trang thành nữ), một người khác cười híp mắt giống như một vị phật, lông mày giống như cái chổi, phần đuôi lại chĩa ra như bị cháy, nhưng cử chỉ nói năng lại nhã nhặn ôn hòa.

Hai người bọn họ đang từ trong bãi cỏ nô đùa đi tới, hơi thở dốc, giống như muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nhìn thấy hai người Phương, Đường, tên quan văn kia liền thuận miệng phân phó một câu:

- Thái sư phụ đổ mồ hôi, mau chuẩn bị thứ gì đó thông cổ mát họng cho ngài, tùy thời sử dụng.

Đường Bảo Ngưu nghe được liền chớp mắt. Phương Hận Thiếu lập tức ẻo lả đáp:

- Vâng…

Tên võ quan kia nhìn hắn một cái, lúc đi ngang qua còn dùng tay bóp vào mông hắn, khiến cho Phương Hận Thiếu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chỉ nghe hai người cười hô hố.

- Con thỏ này sao nhìn lạ quá, hình như chưa từng thấy qua?

- Mỹ nhân trong cung còn nhiều hơn cả cá trong ao, làm sao biết hết được. Chỉ cần Đồng tướng quân thích, vậy thì đơn giản thôi.

- Cũng thật tươi non, còn đàn hồi nữa. Nhưng mà Vương đại nhân, nhất định đừng nên để ý đến tam cung lục viện của vạn tuế gia mới phải…

- Khỏi lo. Dù là như vậy, Thái sư phụ đang bận chơi cầu, đâu có thời giờ quan tâm đến đám thỏ con này. Cô ta còn bay được lên trời sao…

Hai người lại cười cợt gian xảo.

Phương Hận Thiếu nghe vậy liền không nhịn được, muốn quay lại đánh cho đại tướng quân kia một trận.

Hắn quả thật không ngờ, ở một nơi cao quý khí phái như vậy, nhưng lời nói ra còn dâm đãng bỉ ổi hơn so với phố phường hắc đạo.

Lúc này Đường Bảo Ngưu lại nắm lấy hắn.

Hóa ra, bởi vì hai người kia nói với bọn họ mấy câu, mấy người cầm đao giấu đao kia liền ngượng ngùng lui lại. Đây chính là thời cơ tốt nhất để đi vào bên sân.

Lúc này lại có một người phát hiện ra hai người bọn họ đang tiến gần đến sân. Ánh mắt người này chợt lóe lên hai vệt sáng lạnh như kim châm, nhưng cũng không làm ầm lên.

Hắn vuốt chòm râu nhọn màu trắng uốn ngược, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hai người, chợt nhớ tới hạt đậu phộng mà hắn thích nhai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui