- Tôn Ngư đã trở về.
Hừ, hắn đã trở về.
Lại trở về vào lúc này.
Hiện giờ là thời điểm quan trọng, Bạch Sầu Phi đang có rất nhiều chuyện lớn phải làm, bỗng nhiên lại nhớ tới gần đây Tôn Ngư đã làm nhiều chuyện khiến hắn bất mãn, trong đó có mấy chuyện ảnh hưởng rất lớn.
Hắn phái Tôn Ngư đi ám sát Chu Tiểu Yêu, Tôn Ngư chẳng những trở về không công, hơn nữa theo báo cáo của Vạn Lý Vọng, Tôn Ngư còn nhân cơ hội ôn lại chuyện cũ với Vương Tiểu Thạch, nói cái gì “Vương tam đương gia”, “Tiểu Ngư Nhi” rất là thân thiết.
Tôn Ngư lại dẫn Vương Tiểu Thạch đến hang động Thâm Ký, cướp đi con tin quan trọng tay hắn là Vương Tử Bình và Vương Thiên Lục. Đến nỗi trong trận long tranh hổ đấu giữa hắn và Vương Tiểu Thạch tại kinh thành, hắn đã mất đi một quân bài sát thủ, một lá bùa đòi mạng để khống chế đối phương.
Cách làm của Tôn Ngư cũng gây nên mâu thuẫn giữa hắn và đám người Long Bát thái gia, hơn nữa còn thất tín với cha nuôi Thái Kinh, Trần Bì và Vạn Lý Vọng cũng vì vậy mà bị người của Bát gia trang hung hăng đánh cho một trận. Vương Tiểu Thạch còn cứu Tôn Ngư đi trước mặt mọi người, chuyện này chẳng khác nào Tôn Ngư công khai tuyên bố, hắn và Vương Tiểu Thạch là cùng một bọn với nhau.
Những điều này đều là sai lầm không thể tha thứ, nhưng đối với Bạch Sầu Phi, tội không thể tha thứ lại không phải là hành vi của Tôn Ngư, mà là nụ cười của hắn, nụ cười cực kỳ đáng ghét kia.
Tôn Ngư không giống với Lương Hà.
Lương Hà nghiêm cẩn, nghiêm túc, nghiêm khắc. Nếu như dùng một chữ để hình dung hắn thì đó chính là “nghiêm”.
Lương Hà mặc dù uy nghiêm, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của mình, ở trước mặt mình, chỉ có mình nghiêm chứ không có phần của hắn.
Tôn Ngư thì lại khác.
Lương Hà hiển nhiên là nghiêm túc đối với sinh mệnh (nhất là tất cả chiến đấu trong sinh mệnh). Tôn Ngư thì lại hết sức ung dung, cho nên hắn thường hay cười, ít nhất trên mặt thường nở nụ cười, giống như một con bướm thường trú trên cánh hoa vậy.
Bạch Sầu Phi cảm thấy Tôn Ngư cười rất khó coi, hơn nữa mang theo vẻ khinh miệt.
Ít nhất cái “nghiêm” của Lương Hà không dám nhằm vào mình, nhưng nụ cười của Tôn Ngư thì khác. Nụ cười của hắn giống như không có ý tốt, tự cho là đúng, đối với bất cứ ai (bao gồm cả mình) đều xem như nhau.
Vì thế Bạch Sầu Phi đã căm hận rất lâu.
Có thể ngay cả Tôn Ngư cũng không biết chuyện này, Bạch Sầu Phi Bạch lâu chủ lại vì một lý do như vậy mà ngầm căm ghét hắn.
Bởi vì Bạch Sầu Phi nhìn không thuận mắt nụ cười không quan tâm đến bất cứ thứ gì này.
Hắn luôn không thích người khác (nhất là thuộc hạ) lúc đối mặt với mình vẫn có thể ung dung cười. Đây là ý gì? Không nghiêm túc? Không để ở trong lòng? Hay là không để vào mắt?
Hắn không thể bảo Tôn Ngư không được cười, trừ khi hắn dứt khoát giết chết người này.
Hắn không thể truyền đạt mệnh lệnh mà không có lý do, cho dù hắn có quyền làm như vậy. Nhưng mà càng có quyền thì lại càng phải hạn chế loại quyền lực này, nếu không sẽ là cái cớ để người khác phản bội, Bạch Sầu Phi hiểu rất rõ đạo lý này.
Mấy năm ở cùng với Tô Mộng Chẩm, hắn đã học được không ít thứ, nhất là hiểu được nguyên do hắn nhiều lần thất bại trong quá khứ.
Nhưng hắn cũng hiểu được, Tôn Ngư là một người hữu dụng, ít nhất hắn là một thuộc hạ có thể trợ giúp được mình.
Hơn nữa, nhìn vào việc mình phản bội Tô Mộng Chẩm, hắn vẫn muốn dùng Tôn Ngư để kiềm chế Lương Hà, ít nhất cũng muốn để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, mới dễ dàng cho mình thao túng cân bằng.
Có điều nhìn vào tình thế trước mắt, Tôn Ngư có lẽ đã không nhịn được, dường như hắn đã hành động.
Bởi vì Bạch Sầu Phi vừa mới nhận được thêm một tin tức, tin tức từ Lê Tỉnh Đường.
Lê Tỉnh Đường của Thác phái là một tên nanh vuốt mà Thái Kinh (triều đình), Long Bát (“người trung gian” giữa quan và dân), Bạch Sầu Phi (võ lâm) cùng sử dụng. Trên thực tế, hiện nay Thập Lục kiếm phái quật khởi trong phạm vi ngàn dặm quanh kinh sư, đều trở thành thế lực giang hồ do “Thái hệ” một tay bồi dưỡng, âm thầm lớn mạnh.
Từ sau khi hắn và Trí Lợi của Sĩ phái theo dõi Dương Vô Tà vào cửa tiệm Hán Đường Gia Tư, lại bị bao vây bỏ chạy, hắn vẫn luôn được an bài tại khu vực phủ thần hầu, giám thị nhất cử nhất động của đám người Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ. Đừng nói là loại quyền thần đa nghi như Thái Kinh, cho dù là thế lực mới trỗi dậy như Tượng Tị tháp, cũng phải phái người lưu ý động tĩnh của tướng gia phủ, Lục Phân Bán đường, Bát gia trang, Kim Phong Tế Vũ lâu. Loại người giống như Thái Kinh, Bạch Sầu Phi, Địch Phi Kinh, nếu không sớm mở rộng tai mắt giám thị hai đảng Phát và Mộng, theo sát Tượng Tị tháp, thậm chí quan sát phủ thần hầu, đó mới là chuyện lạ.
Lần này Lê Tỉnh Đường tới báo cáo với Bạch Sầu Phi, hắn đã phát hiện Vương Tiểu Thạch cõng Tôn Ngư đến trước phủ thần hầu, Tôn Ngư hình như còn bị thương, Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ đã vận công giúp hắn xoa bóp một lát. Vương Tiểu Thạch hình như còn bốc cho Tôn Ngư vài thang thuốc, sau đó Tôn Ngư mới cảm tạ rối rít rời đi.
Đương nhiên Lê Tỉnh Đường chỉ có thể đứng xa xa theo dõi, không thể đến gần nghe bọn họ nói gì.
Cho nên chuyện này càng làm tăng sự nghi ngờ, Tôn Ngư và Vương Tiểu Thạch, Tứ Đại Danh Bổ rốt cuộc có quan hệ gì?
Theo những gì nhìn thấy, theo lẽ thường mà phán đoán, cho dù quan hệ thật sự giữa bọn họ thế nào, nhất định cũng vô cùng mật thiết.
Bất kể thế nào, chứng cứ này đã đủ để Bạch Sầu Phi diệt trừ Tôn Ngư.
Hắn quyết không để cho một kẻ như vậy ở bên cạnh mình, cho nên hắn hỏi Lê Tỉnh Đường:
- Hắn ở đâu?
- Hắn đang ở Hồng lâu chờ ngài.
Lê Tỉnh Đường lại tươi cười, giống như gương mặt của hắn đã cười thành quen. Hắn lại cảm thấy cười quen cũng tốt, bất kể vui hay buồn đều vẫn cười, sau này có thể không cần đổi gương mặt khác:
- Hắn có vẻ vẫn còn bị thương, hình như cũng có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Thành thật mà nói, Bạch Sầu Phi cũng ghét nụ cười của Lê Tỉnh Đường. Hắn ghét tất cả những kẻ hở một chút là cười không ngừng. Nhưng nụ cười của Lê Tỉnh Đường vẫn có thể chịu đựng được, bởi vì nụ cười của hắn đầy a dua và nịnh nọt, chẳng qua là một kẻ đáng khinh mà thôi.
Lúc này, Vương Tiểu Thạch vừa muốn tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu đòi người. Bạch Sầu Phi thầm nghĩ, nên nhân cơ hội này giết chết đối phương trước khi hắn xuất động thành viên Tượng Tị tháp đến đây.
Nếu Vương Tiểu Thạch và Tứ Đại Danh Bổ cho rằng, để một tên Tôn Ngư ở bên cạnh hắn làm nội ứng là có thể giải quyết được hắn, đó chỉ là uổng phí tâm cơ.
Có điều, hắn vốn có ý bồi dưỡng loại người như Tôn Ngư để “thay ca”, cũng đúng là “uổng phí tâm cơ”.
Bạch Sầu Phi hắn là ai?
Hắn vốn tên là “Bạch Cừu Phi”, nhưng vì không muốn người khác có ác cảm, cho nên mới đổi thành “Sầu”, cố ý gây cho người ta một loại cảm giác u buồn, như vậy có thể giảm bớt địch ý đối với hắn. Hắn đã đổi hơn mười cái tên để mưu cầu chí lớn, nhưng luôn luôn sắp thành lại bại. Hắn chịu khổ chịu cực nhiều năm, nhịn nhục nhịn tức, cuối cùng mới có ngày hôm nay.
Tôn Ngư là thứ gì?
Hắn cho rằng tươi cười năm, sáu, bảy, tám năm, cộng thêm một thanh bảo đao là có thể biến mình thành “Tô Mộng Chẩm thứ hai”, còn hắn trở thành “Bạch Sầu Phi thứ hai”, giở mánh khoé cũ để ngồi lên địa vị cao nhất hay sao? Hừ! Đây là chuyện có nằm mơ cũng đừng mơ tưởng.
Hắn quyết không để Tôn Ngư có cơ hội như thế, vì vậy hắn tỏ vẻ thờ ơ phân phó:
- Bảo hắn chờ ta!
Sau đó lại giống như tùy ý nói thêm một câu:
- Bảo Lương Hà dẫn theo “Nhất Linh Bát Công Án” tới đây, nói cho hắn biết, sắc bản năng hùng anh đại duy, lưu phong tự thị danh chân sĩ.
- Sắc bản năng hùng anh đại duy… lưu phong tự thị danh chân sĩ?
Lê Tỉnh Đường lẩm bẩm lặp lại một lần, thiếu chút nữa đã lên tiếng hỏi “đây là cái gì”.
Bạch Sầu Phi lại giống như nhìn (nghe) được nghi hoặc của hắn, khẽ mỉm cười, nói thêm một câu:
- Muốn biết là gì? Tới đây đọc đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...