Vương Tiểu Thạch chỉ nhìn thật sâu về góc tối của trụ cầu bên kia (nơi bốn năm trước vào một đêm giá rét, có một hán tử thương tâm say rượu phi châm xé gió), không nói lời nào, đánh ngựa rời đi.
Sau khi tiếng vó ngựa đi xa, Vô Mộng Nữ vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Một lúc sau, nàng cảm giác được y đã đến (nhờ vào loại khí chất ôn nhu mà tôn quý kia), xuất hiện phía sau nàng.
- Ta đã lấy được rồi.
Vô Mộng Nữ vui mừng nói:
- Suy đoán của chàng không sai. Ta phải đưa cho hắn khẩu quyết của Nhẫn Nhục thần công, hắn mới đưa cho ta kinh văn của Sơn Tự kinh. Hắn quả nhiên không chịu nổi chiêu này.
Sau lưng nàng quả thật nhẹ nhàng vang lên giọng nói ôn nhu và cao quý (như một đám mây tôn quý hài hòa):
- Đúng vậy, nàng đã lấy được.
Sau đó giọng nói giống như mang theo sự quan tâm và ngây thơ, hỏi nàng:
- Nếu như hắn thật sự muốn lấy khẩu quyết Nhẫn Nhục thần công của nàng, nàng có giao cho hắn hay không?
- Chàng còn nói sao!
Vô Mộng Nữ xí một tiếng, nói:
- Không phải ta đã sớm đưa khẩu quyết Nhẫn Nhục thần công cho chàng rồi sao? Đây đâu phải bí quyết gì.
- Đúng, nàng đã đưa cho ta…
Giọng nói kia nhàn nhã cất lên:
- Nói đến chuyện này, ta còn chưa cảm ơn nàng thật tốt.
- Cảm ơn cái gì!
Vô Mộng Nữ quở trách:
- Ta còn không phải là của chàng sao.
- Nhưng mà…
Giọng nói kia rất ôn hòa, hơn nữa còn hiểu ý người khác:
- Ta lại không phải là của ngươi.
Vừa nói xong câu này, Vô Mộng Nữ liền nghe được tiếng kim loại phá không trong gió lạnh.
Nàng đột nhiên xoay người, lập tức trông thấy ánh kiếm.
Không, là ánh máu.
Ánh kiếm như máu.
Nàng vội vã dùng tay ngăn cản. Ánh máu hiện lên, trước mắt nàng là một cơn thủy triều màu đỏ, lại nhìn thấy một cánh tay của mình bay lên trời.
Người trước mắt nàng đã dùng một tay chụp lấy cánh tay bị đứt, vẫn còn cầm chiếc bình của nàng, từ từ thu hồi thanh kiếm màu máu, cười ngây thơ nói với nàng:
- Bây giờ, Sơn Tự kinh và Nhẫn Nhục thần công đều đã có đủ. Ô Nhật thần thương, Huyết Hà thần kiếm, cộng thêm Thương Tâm thần tiễn, đã đủ cho ta vô địch thiên hạ.
Vô Mộng Nữ bi thảm khàn giọng kêu lên:
- Ngươi…
Người nọ ôn hoà cười một tiếng, một tay bắt lấy mũi tên mà tay phải của Vô Mộng Nữ đang nắm chặt.
Vô Mộng Nữ chết cũng không chịu buông. Công tử kia lại ôn hòa thở dài, thương tiếc nói:
- Chuyện đến nước này, ngươi còn chưa tỉnh mộng sao…
Trong tiếng thở dài, hắn tiện tay vỗ một chưởng vào trán Vô Mộng Nữ.
Lúc đưa tay đánh vào trán Vô Mộng Nữ, người này đột nhiên lại cảm thấy một lực phản chấn kỳ lạ.
Lực phản chấn nhẹ này rất kỳ quái, nhưng hắn biết Vô Mộng Nữ (Phao Phao) chưa từng tu luyện loại kỳ công trong truyền thuyết võ lâm này, vì vậy hắn cũng không cho là đúng, không hề để ý.
Bởi vì hắn đã có đủ tất cả điều kiện để tu luyện Thương Tâm tiểu tiễn, chuyện này khiến cho hắn từ trước đến này vốn tĩnh như xử nữ, định như thiền tăng, cũng không nhịn được vui vẻ ra mặt, không giống như trước kia cẩn thận từng li từng tí.
Lúc Vương Tiểu Thạch xoay người đánh ngựa rời đi, trong lòng dường như nghe được một âm thanh kỳ dị đang kêu gọi hắn. Giống như tất cả u hồn trong trận chiến vào đêm tuyết ở nơi này năm xưa, đang gào thét gọi tên của hắn.
Nếu không phải vội vàng đi cứu huynh đệ, hắn nhất định đã sớm dừng lại, quay đầu nhìn Vô Mộng Nữ, bởi vì mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn vẫn không yên lòng giao cho một cô gái tất cả bí quyết tu luyện “Thương Tâm tiễn”.
Thứ hai, không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy có điểm bất ổn, mặc dù không biết điểm bất ổn đó là gì, nằm ở đâu.
Thứ ba, hắn cảm thấy ở trụ cầu bên kia có người đang quan sát tất cả.
Hắn vốn nên tìm hiểu hiểu xem rốt cuộc là người nào. Nhưng tối nay kinh thành lại đang có chuyện, hắn phải đi Kim Phong Tế Vũ lâu nhiều gió nhiều mưa, đi cứu huynh đệ của hắn.
Huống hồ lúc này, một bộ phận huynh đệ của hắn dưới sự dẫn dắt của Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu, đã từ một đường khác đi đến đây, hội hợp với hắn, hơn nữa nói gì cũng không chịu đi, muốn cùng hắn lên Thiên Tuyền sơn. Lý do của bọn họ là:
- Huynh đệ trong Tượng Tị tháp đều biết đến nghĩa khí, làm sao có thể để đại ca một mình mạo hiểm?
- Ôn Nhu, Trương Thán, Thái Thủy Trạch, Ngô Lượng là huynh đệ tỷ muội của ngươi, cũng là huynh đệ tỷ muội của chúng ta, nào có đạo lý một mình ngươi cứu được, còn chúng ta thì không được cứu.
- Chỉ có huynh đệ họa phúc cùng chia, không có đương gia một mình gánh vác.
Vương Tiểu Thạch chỉ đành thở dài.
Cũng được, sống chết có số, tất cả hãy tùy duyên tùy cơ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...