Hi cúp điện thoại, suy nghĩ thật lâu trong lòng cũng không thể yên bình lại được.
Qúy Linh Linh lại lần nữa giữ khoảnh cáLãnh Dạ ch với anh khi đang ở cùng nhau, anh nhất định là không thể làm ra điều gì. Ánh nắng buổi chiều vào trong phòng làm việc, anh không biết mình đã đứng ngây ngẩn bên cửa sổ bao lâu, cho đến khi ánh nắng chiếu vào mặt thì anh khẽ nhắm mắt lại.
Chợt chói mắt, trong mắt tràn đầy cảm giác chua xót, loại cảm giác này, giống như anh đã xác định được trước là mình cùng Qúy Linh Linh thật sự không có duyên phận .
"Lãnh tổng, có người tìm anh."
Lúc này, thư ký đứng ở cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa gọi anh một tiếng.
Thân hình Lãnh Dạ Hi cũng không nhúc nhích, "Ai?"
"Là cháu của anh."
Nghe được lời của cô..., Lãnh Dạ Hi lúc này mới quay đầu lại, "Cho thằng bé vào đi."
" Chú!" Lãnh Tư Viễn tựa như đã chuẩn bị sãn sàng, vừa nghe anh nói xong liền vọt vào.
"Gọi bác." Mặt Lãnh Dạ Hi trầm xuống, quay lại ngồi xuống ghế làm việc của mình.
"Cháu muốn gọi là gì, liền sẽ gọi như vậy." Lãnh Tư Viễn lộ ra một bộ dáng kiêu ngạo, Lãnh Dạ Hi thấy thế cũng không thèm cùng nó tranh chấp.
"Tới được đây, là bà nội chỉ đường cho cháu sao?" Lãnh Dạ Hi vốn không muốn nói gì nhiều, nhưng là nghĩ thàng bé nhỏ như vậy mà tự tìm được đường đến công ty anh, không nói những việc khác, hình như có chút không thể tin được.
" Này, chú, cháu tới tìm chú cũng không phải là để nói chuyện này đâu." Lãnh Tư Viễn nhảy lên ngồi ở trên ghế đối diện Lãnh Dạ Hi, hai tay chống ở trên bàn làm việc, bộ dáng giống như một ông chủ nhỏ.
"Cháu thì có thể có chuyện gì?" nói xong câu này, Lãnh Dạ Hi cũng chuẩn bị không thèm để ý đến thằng bé nữa.
"Chuyện mà chú đã hứa." Lãnh Tư Viễn lập tức giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng kia. . . . . . Giống như là đang đòi nợ .
Lãnh Dạ Hi liếc thằng bé một cái, không có trả lời.
"Chú, chú sẽ không quên đấy chứ, lần trước chú nói nếu cháu giúp chú tán gái, chú cũng sẽ giúp cháu tán gái mà , nhưng sao cháu đã giúp chú, mà chú không có giúp lại cháu? Cháu đã nói qua, không đực phép lừa gạt trẻ con, nếu không chú sẽ bị đánh vào mông a!" Lãnh Tư Viễn tức giận lên tiếng chất vấn, bộ dáng kia, rất giống với dáng vẻ của một người trưởng thành.
"Lãnh Tư Viễn, chú ý lời nói của cháu, đấy là đồng ý để cháu giúp chú làm cho Qúy Linh Linh chấp nhận chú, không phải là tán gái!"
"Chú, chú là đang cưỡng từ đoạt lý đó. Chớ quên, ngày đó, cháu còn phải rơi cả nước mắt đấy !" Lãnh Tư Viễn đếm trên đầu ngón tay cùng Lãnh Dạ Hi tính toán nợ cũ.
Nhưng đổi lại là một tiếng hừ lạnh khinh thường của Lãnh Dạ Hi.
"Chú!" Lãnh Tư Viễn thấy thế nhất thời cất cao giọng điệu, "Cháu ngày đó vì chú, đã phải giả bộ bị bệnh, lại còn phải giả bộ đáng thương nữa, cuối cùng còn phải khóc lớn, cổ họng của cháu cũng khản cả rồi, bà nội đau lòng thiếu chút nữa là ngất rồi đó."
"Chú không biết."
Hả! Lãnh Dạ Hi chú thật sự có là tiềm chất chơi xấu a !
"Quả nhiên!"
"Cái gì?"
"Quả nhiên người lớn các người, khi đạt được mục đích của mình rồi, lại không thèm thực hiện lời hứa của mình. Hừ, chú, cháu chán ghét chú, sẽ không bao giờ giúp chú theo đuổi chị xinh đẹp nữa." Lãnh Tư Viễn vừa nói, hai tay khoanh trước ngực, dường như là đang giận thật.
"Lãnh Tư Viễn, cháu cũng đừng có quên, cháu mới chỉ sáu tuổi! Chưa đến tuổi tìm bạn gái."
"Chú không cần phải dùng lý do này, chỉ số thông minh của cháu đã sớm vượt qua 120, hơn nữa tư tưởng đều đã thành thục, ông nội nói, cháu bây giờ đại khái suy nghĩ đã như đưa trẻ mười ba tuổi. Mười hai mười ba tuổi, đương nhiên là có thể tìm bạn gái rồi." Lãnh Tư Viễn không chút khách khí đánh trả , ngôn ngữ lão luyện, nhưng là khuôn mặt nhỏ bé non nớt kia đã sớm đem cậu bé bán đứng rồi.
Lãnh Dạ Hi nhìn đứa cháu của mình, tuy nó nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ đúng là rất trưởng thành, đột nhiên anh cũng không biết nói thế nào cho phải nữa.
"Chú nhưng là đã hứa giúp cháu tìm người yêu mà, thế nào bây giờ lại nuốt lời rồi."
"Cháu thì làm sao biết cái gì gọi là người yêu chứ!" Ngữ khí Lãnh Dạ Hi có chút không tốt khi nghe xong.
"Cháu đương nhiên là biết , bà nội có nói cho cháu. Chị xinh đẹp là người yêu của chú, mà em gái kia cũng là người mà cháu yêu!"
"Lãnh Tư Viễn, chú cảnh cáo cháu, về sau không được nói những thứ này nữa , nếu không. . . . . ."
"Nếu không thì thế nào? Chú định sẽ đánh cháu sao? Cháu chính là một đứa trẻ không cha không mẹ, chú nhẫn tâm như vậy sao?" Nói xong, Lãnh Tư Viễn lập tức làm ra bộ dáng một đứa trẻ đáng thương.
Mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều như vậy, đây cũng là lí do khiến Lãnh Dạ Hi không có trả lời nguyên nhân của thằng bé, chỉ cần vừa nói dạy dỗ nó, là nó liền lôi cái chết của em trai anh ra nói. Nhưng là chỉ cần thằng bé nói ra, trong lòng anh liền tràn đầy cảm giác áy náy .
"Lãnh Tư Viễn!" Âm thanh Lãnh Dạ Hi trầm thấp cảnh cáo.
“Chú. . . . . ." Vẫn còn là bộ dáng đáng thương. . . . . .
Lãnh Dạ Hi thật sự là bị thằng bé làm cho tức chết, nếu như không phải là bởi vì Qúy Linh Linh, anh mới không thèm chủ động đi yêu cầu Lãnh Tư Viễn giúp anh diễn trò.
"Cái đó cô nhóc kia, chú không có tra được." Lãnh Dạ Hi nhận thua, không thể không nói ra lời nói thật.
"Chú gạt người, ông nội nói chú bản lãnh rất lớn nha, không thể nào một cô bé cũng không tìm ra. . . . . ." Lời nói này , Lãnh Tư Viễn liền bắt đầu hối hận.
Lãnh Dạ Hi liếc thằng bé một cái, không muốn để ý đến nó nữa.
"Chú, nếu như chú không giúp cháu tìm ra em gái đó, cháu sẽ đi tìm chú xấu xa kia, để chú ấy giúp cháu tìm. Nếu như vậy, thì chú sẽ không được cùng chị xinh đẹp ở chung một chỗ đâu." Người tốt, thằng bé nhỏ như vậy đã biết uy hiếp rồi?
"Sẽ đi tra ngay bây giờ!" Lãnh Dạ Hi lạnh lùng nói, không lý do gì lại bị một thằng bé làm phát bực rồi.
Lãnh Tư Viễn vừa thấy Lãnh Dạ Hi muốn lên cơn giận, lập tức nhún nhún vai, nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Lãnh Dạ Hi, "Ai nha, chú, người Tư Tư yêu nhất là chú, làm thế nào lại đứng về phía chú xấu xa kia được chứ, chú hãy yên tâm đi."
Rốt cuộc lại một lần nữa biết vì sao Lãnh Dạ Hi không thường trả lời Lãnh Tư Viễn rồi.
"Ai nha, chú đừng nóng giận, đừng nóng giận nha, tức giận sẽ nhanh bị già lắm, chẳng lẽ chú muốn trở thành bộ dạng giống ông nội sao?" Cái tay mập mạp của Lãnh Tư Viễn lay lay bắp đùi của Lãnh Dạ Hi.
Cuối cùng Lãnh Dạ Hi bất đắc dĩ thở dài một cái, một phen ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, ôm thằng bé ngồi ở trên đùi của mình.
"Chú, đừng tức giận mà." Nói xong, thằng bé dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt của Lãnh Dạ Hi, ngay sau đó hôn một cái thật lớn, "Chú! Trên mặt của chú có gai!"
Lãnh Dạ Hi vừa nghe xong không khỏi muốn cười, "Lãnh Tư Viễn, cháu là con trai, về sau cũng sẽ có râu, không cần phải ngạc nhiên."
"Đó. . . . . . Có thật không? Thật bẩn a, cháu thích nhẵn nhụi, tựa như gương mặt của chị xinh đẹp . . . . . ." Hắn lại bắt đầu yy.
"Lãnh Tư Viễn!"
"Ai ui, tốt lắm nha, không đề cập tới sẽ không nói tới á..., nhưng cháu thật sự có hôn qua chị xinh đẹp, cũng có sờ qua rồi."
Lãnh Dạ Hi liền giơ tay gõ một cái vào đầu Lãnh Tư Viễn .
"Ô. . . . . . chú, không được sử dụng bạo lực gia đình nha." Lãnh Tư Viễn diễn kịch phải nói là hạng nhất, tức thời trong hai con mắt nhỏ chứa đầy nước mắt.
"Đi!" Nói xong Lãnh Dạ Hi trực tiếp đem Lãnh Tư Viễn nhấc lên.
"Chú định làm gì a, không nên đem cháu ném vào thùng rác!" Lãnh Tư Viễn lập tức la lên.
"Về nhà!"
"Không cần, cháu còn muốn đi tìm em gái nhỏ!"
Lãnh Dạ Hi không thèm để ý đến sự phản kháng của thằng bé, trực tiếp ôm nó rời đi
.
Có lẽ, ở trong cuộc sống sau này, anh phải nuôi dậy thằng cháu mình mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, những chuyện khác, chỉ có thể. . . . . .
Mộ Ly ôm Qúy Linh Linh đang ngủ say ngồi trên ghế sa lon, từ lúc ăn cơm xong, anh đã cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, cô chủ động đòi ăn cơm, sau đó lại náo loạn khóc lớn, cơm nước xong còn bấu lấy anh, không để cho anh đi bất cứ nơi nào, sau cùng lại bắt anh cùng xem ti vi với cô.
Loại cảm giác này mặc dù làm cho anh cảm thấy có chút xa lạ, nhưng lại mơ hồ khiến anh cảm thấy có chút ấm áp không nói lên lời.
"Qúy Linh Linh, em nói xem, em rốt cuộc là người như thế nào, sao lúc nào anh cũng không thể hiểu hết được em ." Anh nhẹ nhàng lầm bầm lầu bầu.
Đúng vậy a, mỗi lần đều là anh chủ động, mà Qúy Linh Linh dường như là sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chống cự lại anh, nhưng bây giờ thì sao, cô đột nhiên an tĩnh, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào trong ngực của anh. Hai người bọn họ cứ như vậy yên tĩnh ở cùng nhau.
Anh thật rất muốn đem giờ khắc này tồn tại lại mãi, không biết sau khi cô tỉnh lại, sẽ có bộ dạng như thế nào.
"Qúy Linh Linh, nếu như em cũng có thể yêu anh, chỉ một chút thôi cũng được, như vậy thì thật tốt biết bao." Mộ Ly nhè nhàng vuốt mái tóc dài của cô, không khỏi cảm thán nói.
Từ sau khi anh tự mình độc lập, Qúy Linh Linh là người đầu tiên khiến anh phải nếm cảm giác thất bại. Cô cùng với những người phụ nữ khác hoàn toàn khác nhau, làm cho anh đoán không ra, không biết kế tiếp cô sẽ là bộ dáng như thế nào, điều anh có thể làm cũng chỉ là"Gặp chiêu phá chiêu" , đi theo con đường mà Qúy Linh Linh đi.
"Mộ tiên sinh."
"Xuỵt!"
Lão Trung vừa gọi một tiếng, Mộ Ly liền làm một động tác chớ lên tiếng.
"Dạ, Mộ tiên sinh, tổng bộ tư lệnh không quân vừa có thông báo." Âm thanh của Lão Trung rõ ràng đã đè thấp xuống .
Mộ Ly nhướng mày.
"Là thông báo tham gia vũ hội." Lão Trung tiếp tục nói.
"Vũ hội?" Mày Mộ Ly đột nhiên nhăn lại, tham gia vũ hội, đây mà cũng là tổng bộ gửi thông báo sao?
"Là tổng bộ gửi thông báo yêu cầu cá nhân, cho nên. . . . . ." Lão Trung dường như cũng nhìn thấy Mộ Ly nghi ngờ, liền giải thích.
"Không cần nói, hiện tại Quý tiểu thư buồn ngủ, không cần ầm ĩ đến cô ấy." Mộ Ly che giấu vẻ mặt của mình, tổng bộ làm sao lại làm ra chuyện nhàm chán như vậy, gần đây chuyện của anh còn chưa đủ nhiều sao?
"Dạ, Mộ tiên sinh."
"Là vũ hội gì vậy?"
Lão Trung vừa mới chuyển người muốn đi, Mộ Ly liền hỏi.
"Là tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ tổ chức khiêu vũ chiêu đãi quan khách."
Vừa nghe đến cái tên này, vẻ mặt Mộ Ly hoàn toàn thay đổi.
"Đi xuống đi." Thâm trầm ra lệnh một tiếng, lão Trung khom người, liền lui xuống.
Tư Kỳ Na Mỹ lại mời ắn tham gia vũ hội ? Đại tiểu thư vênh váo này, chả nhẽ lần trước lại chịu thua thiệt với anh sao?
Mộ Ly nhắm mắt lại, nghĩ tới những hoạt động gần đây của tập đoàn Tư Kỳ, cùng với tin tình báo mà Tần Mộc Vũ mang tới, Tư Kỳ Na Mỹ xuất hiện ở quán bar, lại động thủ đánh Qúy Linh Linh, hiện tại lại đến vũ hội, mỗi lần chính anh đều có xuất hiện? Đã rất rõ ràng rồi.
Chẳng lẽ là kết thân? Mộ Ly nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi nổi giận, lúc nào thì đến phiên bọn họ làm chủ hôn sự của mình!
Anh đem mọi chuyện liên kết lại chặt chẽ, bởi vì trong ngực đang ôm Qúy Linh Linh, khiến cho cơn tức giận lúc này của anh cũng không thể phát ra được.
"Tập đoàn Tư Kỳ, các ngươi nghĩ có thể thông qua tôi để tiếp tục che dấu tội ác của mình ư, vậy cũng phải xem bản lãnh của các người lớn tới đâu! Bằng một người phụ nữ, liền muốn giải quyết tôi, có phải là đã nghĩ quá đơn giản rồi hay không?" Trên mặt Mộ Ly ngưng tụ một nụ cười lạnh.
"Hả?" Lúc này, Qúy Linh Linh ở trong ngực anh bỗng cử động, trong miệng ô ô a a không biết đang nói câu gì.
Mộ Ly không nghĩ là cô đã tỉnh, chỉ là tiện tay vỗ vỗ cô, dự định để cho cô ngủ tiếp.
"Ừ. . . . . . Tối rồi sao?" Qúy Linh Linh nằm ở trong ngực của anh, giọng nói nồng đậm vẻ ngái ngủ.
Mộ Ly hướng về phía cô cười cười, "Chạng vạng tối."
"Em ngủ thật lâu nha." Qúy Linh Linh nhắm mắt lại, cô muốn tỉnh ngủ để còn làm công tác chuẩn bị.
"Em rất mệt mỏi, ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao." Mộ Ly gắt gao ôm chặt cô, trong giọng nói tràn đầy mùi vị thân thiết.
Qúy Linh Linh mím môi cười cười, nhưng là trời tối, cô còn có việc muốn làm, cũng phải dậy để chuẩn bị thôi.
"Hô. . . . . . Ngủ thật ngon nha." Qúy Linh Linh ngồi thẳng dậy, duỗi cái lưng đã mỏi, cô quay đầu nhìn Mộ Ly, "Anh như thế nào lại bất động ?"
"Anh. . . . . . Chờ một chút."
Nhìn thân thể anh có chút cứng ngắc, Qúy Linh Linh có chút nghi ngờ đưa tay đụng anh một cái, "A. . . . . . Chờ một chút, đang tê rần."
Qúy Linh Linh nghe được lời anh nói , không khỏi trợn to hai mắt, cô đè anh đã tê rần rồi!
"Này, anh là tên ngốc sao? Tay cũng đã tê rần, mà cũng không biết gọi em!" giọng nói Qúy Linh Linh tràn đầy vẻ oán trách , nhưng tay cô đã với tới cầm tay anh nhẹ nhàng xoa bóp , "Thế nào? Như vậy có dễ chịu hơn chút không?"
"Ừ." Mộ Ly gắt gao nhắm mắt lại, bị áp đã tê rần, sau đó lại bất động, vốn đã không có cảm giác gì, nhưng không nghĩ tới, vừa định cử động một chút, cư nhiên lại có thể đau như vậy. Tê dại căn bản khiến anh không còn một chút hơi sức nào, loại cảm giác này, so đau đớn còn làm cho người ta khó chịu hơn.
"Không nên cử động! Để em xoa bóp thêm một lúc nữa xem sao." Nhìn đồng hồ treo trên tường, cô thật có tiềm lực làm heo, cư nhiên ngủ thẳng từ mười giờ sáng tới bảy giờ tối, Qúy Linh Linh, mày đây là muốn phản nghịch a! Mà trong đoạn thời gian dài vậy, anh ta đều duy trì động tác này, "Này, Mộ Ly, anh không phải là rất biết cách ứng biến sao? Như thế nào lại không sử dụng được, ôm thời gian dài như vậy, ngộ nhỡ cánh tay bị phế bỏ thì làm thế nào?" Chẳng biết tại sao, mặc dù trong lòng Qúy Linh Linh rất đau, nhưng là cô vẫn muốn mắng anh, có lẽ là vì như thế sẽ làm lòng cô bớt đau chút ít.
"Không có gì, chỉ là tê dại một chút mà thôi." Mộ Ly để tùy cô vuốt ve vai trái và cánh tay trái của mình, nâng tay phải lên sờ sờ gương mặt của cô, "Qúy Linh Linh, chúng ta như vậy, có phải rất giống như đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm không?"
"Ách. . . . . . Anh nói loạn cái gì." Qúy Linh Linh nói xong liền nện một đấm xuống bả vai anh , "Được rồi, em muốn đi tắm, anh tự xoa bóp đi."
Nghe anh nói những lời này, không biết vì sao trong lòng cô mơ hồ lại dâng lên dự cảm xấu, không thể như vậy được. Lúc đó ăn cơm, cũng bởi vì cảm xúc của cô, kém một chút đã hỏng chuyện rồi. Qúy Linh Linh, mày phải khống chế được, không nên mê muội anh ta nhất thời dịu dàng. Yêu một người nhưng trái tim họ lại không đặt trên người mình, kết quả sẽ rất thảm, trong cuộc sống đã có rất nhiều ví dụ rồi.
Mặc dù hiện tại Mộ Ly đem mình trở thành bảo bối, nhưng là có ai có thể bảo đảm rằng một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng về sau sẽ là cái dạng gì sao? Tình yêu là một việc đầu tư rất nguy hiểm, mà hiện tại chính mình cũng không có nhiều tiền bạc, không cần phải mạo hiểm hành động.
Mộ Ly thật sự rất tuấn tú, rất dịu dàng, rất mê người, nhưng là hiện tại anh ta có thể đối xử ôn nhu với mình, anh ta cũng có thể đối với bất cứ người nào như vậy. Qúy Linh Linh, mày tốt nhất đừng hi vọng, chờ thêm một lúc nữa, thì hai người cũng sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa.
"Qúy Linh Linh, chúng ta cùng nhau tắm đi. Lúc trước anh ôm em ngủ, trên người ra rất nhiều mồ hôi." Mộ Ly bộ dáng nhàn nhã tựa vào trên ghế sa lon, đôi mắt quyến rũ, nhìn Qúy Linh Linh, dường như muốn đem toàn bộ sức quyễn rũ của mình phóng ra.
Qúy Linh Linh đứng trước cửa phòng tắm, tay trái gảy nhẹ trên nút áo sơ mi, thoáng chốc, hai cái, ba cái bị cởi ra, trước ngực đã lộ ra một mảng lớn cảnh xuân. Chỉ thấy cô nâng lên khóe môi, tạo nên nụ cười đẹp mắt, sau đó cánh môi khẽ động, "Nghĩ khá lắm!"
Nói xong, cô lập tức xoay người vào phòng tắm, "Phanh" một tiếng, cửa liền bị đóng lại.
Nhìn một loạt động tác liên tục của cô, làm Mộ Ly cảm thấy như vừa được dạo một vòng trên mây, chậm rãi bay lên trời cao, đột nhiên bịch một cái liền rơi xuống .
Mộ Ly không khỏi cười khổ, lòng của phụ nữ thật đúng như là kim dưới đáy biển, căn bản không hiểu được cô đang suy nghĩ gì, một hồi nhiệt tình, trong chốc lát lại lạnh như băng, để cho anh hiểu được Qúy Linh Linh, thật sự là có chút khó khăn. Dĩ nhiên càng làm cho anh khổ não hơn chính là thân thể của mình, suốt cả ngày, thân thể của anh cũng liền theo sự nhiệt tình cùng lạnh như băng của Qúy Linh Linh mà thay đổi, cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện .
Nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, thân thể Mộ Ly tựa vào trên sô pha, cố gắng thả lỏng thân thể.
"Hô. . . . . ." Thở một hơi thật dài, không được, thật sự là nhịn không được rồi.
Anh đột nhiên đứng lên, đi tới trước cửa phòng tắm .
"Em yêu, anh giúp em kì lưng nhé, em nhất định là không với được tới sau lưng để tắm." Hèn hạ !
Không có trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.
"Em yêu, phòng tắm rất lớn nha, một mình em nhất định sẽ lạnh, để anh vào giúp em sưởi ấm nhé." Ngu ngốc! Lời vô sỉ như thế cũng nói được, đây mà là Thượng tá Mộ có khí chất sao!
Vẫn như trước không có trả lời, chắc hẳn Qúy Linh Linh trong phòng tắm đang chế nhạo lời anh nói.
"Em yêu. . . . . . Anh. . . . . . Anh thật sự nhịn không được rồi, em có thể hay không. . . . . . Đi ra giúp anh. . ." Biến thái! (em phục trình độ biến thái của anh Ly rùi ^-^)
Ai cho anh không nhịn được, đường đường là thượng tá, ngay cả một chút tự chủ cũng không có!
"Ầm!" Liền nghe được một tiếng vang thật lớn, hình như là từ bên trong đạp một cước, Mộ Ly cả kinh, cái đó cô ở trong phòng tắm nổi bão rồi.
"Được rồi, được rồi, không tắm sẽ không tắm." Nhịn xuống mồ hôi trên trán, ai, người phụ nữ này nhất định là bắt tù anh rồi, làm sao lúc đó tự dưng hôn anh, lại còn giạng chân ngồi trên đùi của anh thân thiết, hiện tại anh suy nghĩ đến, cô cư nhiên lại dùng chân đá vào cửa cảnh cáo anh, quá đáng, quả thật là quá đáng!
Qúy Linh Linh, người phụ nữ này, chờ em ra ngoài, anh nhất định làm cho em đẹp mắt!
Đang muốn đi ra, Qúy Linh Linh lại một phen kéo cửa phòng tắm ra.
"Anh yêu, anh nói xem là em xinh đẹp hay Vu Uyển Tinh xinh đẹp?" Qúy Linh Linh dán thật chặt lên người anh, một bên lộ ra gương mặt, lúc này cô phải cùng anh nói chuyện thật nhiều, như thế mới có thể làm cho dược liệu phát huy tốt hơn.
"Uyển Tinh xinh đẹp, cùng anh không có bất cứ quan hệ gì." Mộ Ly cũng không có trả lời chính diện câu hỏi của cô.
"Hả? Vậy ý của anh là, cô ấy so với em đẹp hơn? Bởi vì dáng dấp em xấu xí, nên anh chỉ có thể đề cao tinh thần bắc ái (lòng thương người), miễn cưỡng yêu em sao?" Qúy Linh Linh dùng ngón tay đâm từng cái trước ngực anh.
"Em, người phụ này, như thế nào lại thích nghĩ loạn như vậy? Dung mạo của cô ấy có xinh đẹp hơn nữa, anh cũng sẽ không thích, nhưng là em, mặc kệ là bộ dáng gì, anh đều muốn, hơn nữa những người khác không được phép muốn!" Mộ Ly bá đạo trả lời, anh ngẩng đầu lên, cắm vào trên tóc của cô, khống chế đầu của cô, giống như là ra lệnh bắt cô phải nhìn thẳng vào anh.
"Nhớ kỹ, em chỉ có thể thuộc về anh, ai cũng không được phép nghĩ đến. Anh cho phép em tối nay mặc như vậy , cũng cho phép em mỗi tối về sau mặc như vậy, nhưng là nếu như có tên đàn ông nào dám nhìn em mặc như thế, anh sẽ đánh mù mắt của hắn!" Trong con ngươi của Mộ Ly lóe ra tia bá đạo mãnh liệt.
Qúy Linh Linh nhìn bộ dáng của anh, không khỏi rụt cổ một cái, đáng chết, khí thế còn mạnh mẽ như vậy, thực sự hơi dọa đến cô rồi.
"Hả? Thượng tá Mộ, sao anh lại bá đạo như vậy? Ha ha, nhưng mà em lại sẽ không giống vậy, anh bây giờ có thể ở trước mặt em trần trụi, em cũng sẽ cho phép anh ở trước mặt những người khác trước phơi bày." Qúy Linh Linh cúi đầu, nói lời này, thật sự là trong lòng cô cũng không nuốt trôi giọng điệu này.
Chợt, Mộ Ly nắm chặt cằm của cô, ép buộc cô nhìn anh.
"Lời của em là có ý gì?" Mắt Mộ Ly nheo lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, có lẽ là thuốc đã bắt đầu có tác dụng, khiến cho hô hấp của anh có chút mạnh mẽ, "Qúy Linh Linh, em cho phép những người khác chiếm của tiện nghi anh, nhìn anh trần truồng sao?"
Chuyện cười, thật là chuyện cười, nói cứ như anh giống như mỹ nữ vậy, ruốt cuộc là người nào có hứng thú nhìn anh! Rõ ràng là người phụ nữ này đã chiếm hết tiện nghi, còn đem anh nói thành một dạng giống như tiểu hồng mao vây !
Qúy Linh Linh nghiêng đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của anh quá bén nhọn, làm cho cô có chút không chống đỡ được.
"Qúy Linh Linh, em cứ mặc kệ anh như vậy, để cho người phụ nữ khác đoạt lấy anh sao?" Mộ Ly cũng không muốn buông tha cô tiếp tục hỏi.
Mà Qúy Linh Linh vẫn như cũ duy trì trầm mặc, cô không cho phép, cô không bỏ được, điều này đều hữu dụng sao? Mộ Ly quá để mắt cô, mà cô lại không có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể làm cho anh yêu cô cả đời, cưng chiều cô cả đời.
"Nói chuyện!" Mộ Ly có chút không khống chế được lớn tiếng nói.
"Anh gào cái gì! Gọi lớn tiếng như vậy, muốn làm tôi sợ sao?" Qúy Linh Linh vốn là trong bụng đã khó chịu, nghe được âm thanh của anh đột nhiên tăng lên, cô nhịn không được cũng to tiếng trả lời anh.
"Thật xin lỗi!" Mộ Ly ý thức được anh thật sự quá khích rồi , liền một tay ôm lấy cô, "Em yêu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không phải cố ý, tha thứ cho anh,tha thứ cho anh nhé."
Qúy Linh Linh chặt chẽ mím môi lại, trên mặt lộ ra một chút quật cường. Mộ Ly, mặc dù tôi chỉ là một người phụ nữ trong số đó, nhưng mà tôi nhất định phải là người đặc biệt nhất .
"Anh thật sự rất quá đáng, muốn quát tôi như thế nào liền quát, anh xem tôi là cái gì?" Qúy Linh Linh đưa tay đẩy anh ra.
"Thật xin lỗi, anh. . . . . . anh cho là em không quý trọng anh. . . . . ." Mộ Ly thành khẩn nhìn cô xin lỗi.
Không quý trọng anh? Cô cũng muốn quý trọng chứ, nhưng cô có tư cách sao?
Qúy Linh Linh nghiêng đầu không để ý tới anh.
"Đối với. . . . . ." Vừa mới định mở miệng, Mộ Ly liền lập tức bám vào trên cửa, hô hấp càng ngày càng nặng, anh nhăn lại mày, thân thể tại sao lại càng ngày càng khô, càng ngày càng nóng, càng ngày càng không thể tự điều khiển được, hơn nữa phía dưới. . . . . . Trên mặt anh cả kinh.
Qúy Linh Linh cũng phát hiện anh có cái gì đó không đúng, dược liệu đã phát tác! Bây giờ không phải là thời điểm cô nên tức giận với anh , bởi vì với thân thể hiện giờ của anh mà nói, tức giận cũng vô ích, phải bắt đầu hành động, như vậy mới là tốt nhất!
"Được rồi, anh yêu, không sao, em sẽ giải thích." Qúy Linh Linh ngay lập túc thay đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay của anh.
Cô đụng vào, giống như là có điện giật, cả người Mộ Ly ngẩn ra, anh cắn thật chặt hàm răng, để tùy Qúy Linh Linh dẫn dắt, đi tới bên giường.
"Anh yêu, em là lần đầu tiên, rất sợ đau, cho nên để tối nay em hầu hạ anh, được không?" Qúy Linh Linh ngượng ngùng đứng trước mặt của anh.
Mộ Ly ngẩng đầu, đem toàn bộ dáng vẻ ngượng ngùng của cô thu vào trong mắt, anh bây giờ vẫn còn được mấy phần lý trí, "Em. . . . . . Em cuối cùng cũng đồng ý rồi sao?" Âm thanh Mộ Ly đè nén có chút khó chịu, nhưng có thể đợi được Qúy Linh Linh chủ động như thế, trong lòng anh lại nóng lên, lại xúc động muốn khóc, anh đã làm được, anh rốt cuộc đã làm được!
Qúy Linh Linh một phen đẩy ngã anh, nằm rạp người tiến lên, "Em đã đem anh lột sạch, chẳng lẽ chỉ là muốn rình coi hay sao?" Cô cười quyến rũ, khiến Mộ Ly cảm thấy thật vui vẻ, em trai cố nhịn thêm chút nữa, là lập tức có thể gặp được em gái rồi!
"Ừ. . . . . . Được!" Cái âm thanh này được, trả lời thật là nặng, giống như lời thề vậy.
Nhưng Qúy Linh Linh hiểu anh, nhưng là cô đâu còn là người tốt , cô vô cùng hiểu anh.
"Này anh yêu, em tới muộn, không nên lộn xộn." Nói xong, Qúy Linh Linh nửa nằm ở trên người anh, một cái tay nhỏ bắt đầu ở trên người anh tới tới lui lui vuốt ve.
Động tác như vậy, khiến cho Mộ Ly không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, vốn là đã có dược liệu , hơn nữa động tác của cô lại như có như không sờ qua người anh, thủ đoạn này, khiến cho cả người anh cảm thấy bứt rứt khó chịu.
"Anh yêu, cố gắng nhịn nha." Đương nhiên là phải nhịn rồi, kịch hay còn chưa có bắt đầu !
"Ừ. . . . . ." Mộ Ly đáp lại một tiếng.
"Tới, trước nhắm mắt lại, trước tiên em làm cho anh một chút vận động cho nóng người nha."Bộ dạng Qúy Linh Linh giống như đang dỗ một đứa bé ngủ, nhưng là không nghĩ tới, khả năng kiềm chế của Mộ Ly cũng rất khá, cư nhiên mê dược đã phát tác, mà còn có thể nhắm mắt dưỡng thần , thật sự không đơn giản a !
Qúy Linh Linh vừa thấy lời nói của mình có hiệu quả, không khỏi nheo mắt lại, trong đầu lập tức nhảy ra ý đồ xấu. Thân ái Mộ đại nhân, hôm nay chính là ngày tốt để dạy dỗ anh . Cái tên háo sắc, anh thật sự rất muốn sao!
Ha ha ha ha, nếu như có thể mà nói, cô rất muốn giống như Đông Phương Bất Bại, cất tiếng cười to! Cô đều đã nói rồi, chọc ai, chứ ngàn vạn lần không được chọc vào phụ nữ, nếu không sẽ thương tích khó mà dậy nổi!
Qúy Linh Linh len lén lấy ra tay gấp khảo, thừa dịp Mộ Ly sắp mê ly, đem hai tay của anh vòng qua đỉnh đầu rồi còng lại.
Nhất thời, Mộ Ly mở mắt, trên cổ tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
"Anh yêu, không nên cử động, đây chỉ là một chút nhạc đêm. Nhắm mắt lại, buông lỏng, buông lỏng!" Qúy Linh Linh lập tức dụ dỗ nói.
Mộ Ly đột nhiên cũng cười, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có nhiều chiêu như vậy, lại còn sẽ chơi cái này, anh vốn là rất ghét mấy trò chơi thô tục thế này, thế nhưng lần là anh và Qúy Linh Linh làm, trong lòng cũng rất mong đợi a!
Dĩ nhiên, nếu như Thượng tá Mộ mà biết sau đó sẽ sảy ra chuyện gì, anh nghĩ dù có bị đánh chết anh cũng không để Qúy Linh Linh muốn làm gì thì làm.
Qúy Linh Linh cầm dầu bôi trơn ở trên tay, dựa theo lời mà Thẩm Hiểu Phi đã nói qua điện thoại, từng bước một làm.
"Qúy Linh Linh !" Mộ Ly chợt gọi cô một tiếng, khi cô chạm vào nơi đó thì anh đột nhiên gọi cô.
"Hả?"
"Em xác định, em sẽ không hối hận chứ?" Mộ Ly hiện tại đã sắp không khống chế nổi thân thể của mình, cô mà cứ tiếp tục như vậy nữa, anh rất có thể sẽ làm cô bị thương.
Qúy Linh Linh lập tức cho anh một nụ cười châm biếm, "Em vĩnh viễn sẽ không hối hận!" Tôn tử mới hối hận ! Cô thật là hối hận không có mang theo một cái máy ảnh!
Mộ Ly nghe được lời nói của cô, thân thể cũng theo đó mà buông lỏng, lần nữa nằm thẳng, thân thể kéo căng, mặc cho Qúy Linh Linh dính vào.
Qúy Linh Linh thấy Mộ Ly buông lỏng cảnh giác, cô đem giang châu đã chuẩn bị xong, giả dương x cũng lấy ra, Thượng tá Mộ, anh phát tình rồi !
Còn nhớ rõ trước có một chuyện cười.
Một người đàn ông về đến nhà hướng bà xã của mình khóc lóc kể lể, nói tên đàn ông cấp trên của anh ta mỗi ngày đều quấn hắn hỏi lung tung này kia, hôm nay còn cùng hắn đi ngâm suối nước nóng, trong bữa tiệc, tên đàn ông cấp trên đó còn sờ mó hắn. Người đàn ông khi nói những lời này với bà xã, thì đều muốn khóc lên, ai biết sau khi anh ta nói xong, bà xã của anh ta vẫn còn tỉnh táo nhìn hắn, hỏi, "Anh chỉ, anh chỉ thiếu một chút là bị hắn Bạo Cúc?" "Ừm!"
"Vậy thì thế nào, để cho hắn bạo được rồi, dù sao ta cũng không cần!"
Hả.
Mộ Ly, hôm nay không có người đàn ông khác, chỉ có thể để cho nó chiếm tiện nghi thôi!
Qúy Linh Linh nhìn Mộ Ly, thành phần thuốc mê trong dược liệu đã bắt đầu công tác, nhìn bộ dáng hỗn loạn kia của anh, đại khái. . . . . . lúc trăng đã lên cao, chính là thời điểm tốt nhất để hành động!
Cô len lén lấy ra đồ đã chuẩn bị, phải nhanh!
"Ô. . . . . ." Mộ Ly rên lên một tiếng.
Qúy Linh Linh vội vàng nhảy xuống giường.
"A. . . . . ." Mộ Ly ở trong cơn đau đớn tỉnh lại, nhìn Qúy Linh Linh đã nhảy xuống giường, cô cười đến mức quá vui sướng rồi, hơn nữa cười đến không tầm thường!
"Mộ Ly, lão hồ ly như anh cũng có hôm nay! Anh hiện tại thần trí vẫn còn mơ hồ đi, vậy để tôi nói rõ ràng cho anh biết, anh bị bản tiểu thư Bạo Cúc rồi ! Ha ha, lại dám dùng sắc đẹp tới hấp dẫn tôi... hôm nay tôi liền trả lại cho anh gấp bội. Còn nữa, tôi cho anh biết, về sau nếu còn dám đi lừa gạt phụ nữ, để tôi gặp anh một lần sẽ liền đánh anh một lần !" Qúy Linh Linh sảng khoái nói xong, còn vui sướng huýt sáo, cô cầm roi da trên giường trực tiếp phất qua ngực anh, tức thời một vết lằn liền nổi lên. Thật hả giận!
"A. . . . . ."
"Muốn cho tôi trở thành một trong số những người phụ nữ của anh sao, anh nghĩ cũng quá đẹp rồi! Hiện tại thế nào, Thượng tá Mộ, anh nên hưởng thụ cho tốt đi, tôi đi đây, tạm biệt!" Qúy Linh Linh cầm lên khăn tắm trên mặt đất, mở cửa phòng liền rời đi.
"Quý. . . . . . Linh. . . . . ." Mộ Ly cắn răng, bởi vì tỉnh táo lại, trong cơ thể lửa dục lại càng tăng lên, hơn nữa anh lúc này cũng hiểu, Qúy Linh Linh "Bạo Cúc" rốt cuộc là ý gì rồi, bởi vì anh đã cảm nhận được.
"Lão. . . . . . Trung. . . . . ." Bởi vì dược liệu phát tác, Mộ Ly cuộn tròn thân mình, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, mồ hôi trên trán tao thành từng giọt to rơi xuống.
Đáng chết, Qúy Linh Linh cái tên lường gạt này, tên lường gạt, thì ra là nghe theo cô làm nhiều điều như vậy đều là giả.
"Qúy Linh Linh. . . . . . Người phụ nữ này. . . . . ." Mộ Ly cắn chặt môi, cho đến khi máu tươi chảy cả vào trong miệng.
Ngày thứ hai
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tần Mộc Vũ không có hình tượng ngồi ở trên ghế sa lon cười to, nhìn hàng ngũ cảnh sát đứng chỉnh tề ở trước cửa biệt thự của Mộ Ly, anh lại một lần nữa không có lương tâm cười lớn.
"Lão đại, anh cười cái gì vậy?" Quách Hiểu Lượng nhớ ngày hôm qua lão đại trở về đều là vẻ mặt phàn nàn, thế nào hôm nay vừa đến đây gặp Thượng tá Mộ thì vẻ mặt liền thay đổi là sao.
"Ha ha, Hiểu Lượng, cô sẽ không hiểu đâu." Mặt của Tần Mộc Vũ cười đến nỗi muốn co giật, từ lúc nhận được điện thoại của lão Trung thì anh cũng đã cười mất một lúc.
“Tần tiên sinh, ngài mau chạy tới đây, Mộ tiên sinh bị tập kích rồi hả ?"
“Tập kích? Bị người nào?" Tần Mộc Vũ lớn tiếng hỏi.
“Là Quý tiểu thư. . . . . ."
“Qúy Linh Linh, chuyện gì xảy ra?"
“Quý tiểu thư, đem Mộ tiên sinh . . . . . ."
"Ha ha ha ha. . . . . ." Tần Mộc Vũ thật sự là người anh em tốt nhất thiên hạ, khi anh nghe lão Trung nói, nơi đó của Mộ tiên sinh nhà bọn họ bị Qúy Linh Linh làm cho chảy máu, lúc đó anh liền cười lớn, cuối cùng vẫn là bị lão Trung cúp điện thoại.
Qúy Linh Linh a Qúy Linh Linh, trong đám phụ nữ cô thật sự là một đóa hoa tuyệt thế a, lại dám dùng loại đồ vật này, đem hình tượng to lớn cao ngạo của Thượng tá Mộ, làm cho. . . . . . Ha ha. . . . . .
"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh nói, hoặc là anh đi ngay bây giờ, hoặc là đừng cười nữa." Lão Trung từ trong nhà đi ra, rũ tay, nói.
"Ha ha, tôi còn phải đi xem cậu ta một chút đã, tôi hiện tại rất sốt ruột, cũng rất đau lòng a!" Nói xong, Tần Mộc Vũ liền đứng lên.
"Tần tiên sinh. . . . . ."
"Lão Trung, chú đối với lão đại của tôi khách khí một chút!" Lúc này Quách Hiểu Lượng lúc nhắc nhở một câu nói.
Lão Trung ngẩng đầu liếc nhìn Quách Hiểu Lượng một cái, vẻ lo lắng trên mặt đều không nói ra được. Mộ tiên sinh nhà mình vốn là hiện tại khí tức đầy ở ngực, mà Tần tiên sinh lại đi vào như vậy. . . . . . Hậu quả cũng thật không hay nha.
"Này. . . . . . Bạn thân mến, cậu làm sao vậy !" Tần Mộc Vũ vừa vào cửa, liền cất cao giọng nói, chỉ sợ Mộ Ly không nghe được lời của anh ta.
"Tần Mộc Vũ, nếu như ngươi không muốn bị súng máy quét ra ngoài, thì tốt nhất câm miệng cho ta!" Khuôn mặt Mộ Ly trắng bệch, nằm yên ở trên giường, đứng bên cạnh còn có bốn vị bác sĩ không quân do tổng bộ phái tới.
"Ha ha, ai nha, Thượng tá Mộ thế nào mà hỏa khí lại lớn như vây chứ, hình tượng, chú ý đến hình tượng, không thấy những các vị lão tiên sinh đều ở đây sao?" Tần Mộc Vũ hi hi ha ha đi tới bên giường Mộ Ly.
Mộ Ly lãnh liếc anh ta một cái, mới vừa lớn tiếng nói một câu, lại đưa đến cảm giác đau.
"Lão Trung."
"Dạ, Mộ tiên sinh."
"Đưa mấy vị bác sĩ đi." Mộ Ly mặt đen thui nói.
"Vâng"
" Thượng tá Mộ, đừng quên bôi thuốc đúng giờ, nếu không chỗ mông đít. . . . . ."
Lông mày Mộ Ly rét lạnh, mới vừa rồi còn sốt sắng nhắc nhở mấy vị bác sĩ này, không được phép nói đến chuyện này.
"Bốn vị xin mời." Lão Trung thấy Mộ Ly đã tức giận, không dám để cho mấy vị này lão tiên sinh tiếp tục ở lại, nếu không mấy vị bác sĩ bị chửi còn chưa tính, chỉ sợ nếu để cho Mộ tiên sinh tức giận lại xảy ra sự cố nữa.
Bốn vị bác sĩ nhìn nhau một cái, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, liền vội vàng mang đồ rời đi.
"Tớ nói này, cậu làm sao có thể như vậy chứ, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Nếu như cậu có sở thích kia, tớ liền có thể dâng hiến a, sao lại để cái khí cụ lạnh lẽo kia chiếm tiện nghi chứ!" Tần Mộc Vũ thấy những người khác đã đi, anh lại nói càng thêm vui sướng.
"Tần Mộc Vũ!"
"Được được được, tớ không nói, tớ không nói, còn không được sao." Bộ dáng Tần Mộc Vũ cười đến nỗi khóe mắt cũng cong lên, khiến Mộ Ly nhìn lại càng thêm tức.
"Cậu có chuyện gì? Không có việc thì cút ngay!" Mộ Ly tức giận muốn đuổi khách, anh vốn là giận đến muốn giết người, ai biết tên Tần Mộc Vũ này lại tới, cố ý muốn để anh chết có phải hay không?
"Tớ đương nhiên có chuyện a, tớ là tới để bảo vệ cậu chứ sao. Lão Trung nói cậu bị tập kích hả?" Tần Mộc Vũ bày ra bộ dáng của kẻ tiểu nhân, thật là muốn bị đánh đây mà.
"Lão Trung?"
"Đúng vậy, biệt thự của cậu cũng bị cảnh sát bao vây, thật khí phách a."
"Cái gì?" Lão Trung bây giờ đúng là càng già càng không còn dùng được, "Gọi lão Trung vào đi."
"Lão Trung, nhanh lên một chút, đừng để Mộ tiên sinh thân ái phải đợi lâu!" Tần Mộc Vũ chuyển sang đứng ở cửa thêm mắm thêm muối nói qua.
"Mộ tiên sinh!" Lão Trung giống như là chạy châm tới .
"Ai cho phép đem cảnh lực điều tới? Cảnh sát có thể tùy tiện sử dụng sao? Lão Trung, nếu như sau này còn dám làm ra trường hợp như thế, ông liền có thể đi được rồi!"
"Phải . . . . . Dạ dạ, Mộ tiên sinh, tôi hiện tại lập tức đi làm!" Lão Trung hiếm khi nghe được Mộ Ly giáo huấn người khác, thế nhưng vừa nghe lời của anh, liền biết mình làm sai rồi. Nhưng là lần trước, lúc Quý tiểu thư bị anh mang về, Mộ tiên sinh rõ ràng đều muốn đem máy bay triệu hồi tới a, như thế nào lần này, ông chỉ là điều động một chút cảnh lực liền phát giận lớn như vậy đây? Quả nhiên, tâm tư của Mộ tiên sinh là không thể suy đoán được a.
"Được rồi, chớ nổi giận như vậy, nơi đó của cậu hiện tại mới vừa bị phá, phải bồi dưỡng cho tốt mới đúng chứ."
"Tần Mộc Vũ, chú ý lời nói của cậu!" Mộ Ly hiện tại chỉ còn kém nhảy dựng lên đem anh ta đánh một trận nữa thôi.
"Không phải sao? Đây chính là nơi cấm địa, có mấy đàn ông có thể bị rách chứ?" Tần Mộc Vũ trong lúc này rồi, cũng còn không quên nhạo báng Mộ Ly.
Thấy Tần Mộc Vũ miệng lưỡi bén nhọn, Mộ Ly cũng không muốn cùng anh ta tranh đua, ngoảnh đầu sang một bên, không để ý đến hắn nữa.
"Uy uy uy, chớ đừng có không để ý đến tớ mà! Tớ hiện tại sẽ cho người lập tức đi bắt Qúy Linh Linh đó về, đem cô ta cho xxoo rồi, có được hay không? Để cho cậu hả giận."
"Cậu dám động đến cô ấy! Cậu mà dám động vào cô ấy một chút thôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu." Mộ Ly vừa nghe Tần Mộc Vũ nói như vậy, lập tức nóng nảy.
"Không phải chứ, cô ta cũng đều đem cậu hành hạ cho thành ra như vậy rồi, cậu vẫn còn coi cô ta như nữ thần sao, có phải hay không. . . . . ." Đầu óc cậu ta có vấn đề rồi sao.
"Tớ cảnh cáo cậu không được phép đụng vào Qúy Linh Linh!"
"Được rồi." Tần Mộc Vũ làm bộ dáng đầu hàng, "Cậu bây giờ còn đem cô ấy che chở như vậy, có phải là cậu đã đem được người ta ăn rùi. . . . . ."
Lau! Thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...