"Xin hỏi..."
"Cô Quách, cô muốn tìm Tần Tổng à?" Tư Kiệt đứng lên, nét mặt mang theo ý cười hỏi.
Quách Hiểu Lượng nghe anh ta nói hơi sững ra, đúng là cô muốn tìm Tần Mộc Vũ, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng có chút khiếp đảm.
Thấy Quách Hiểu Lượng ngập ngừng, Tư Kiệt đành phải tăng thêm sự vui vẻ, "Tần Tổng đang hút thuốc ở cầu thang, cô qua đó là tìm được anh ấy."
"Tôi... À, vâng. Cám ơn anh." Quách Hiểu Lượng không nán lại thêm, đi theo hướng Tư Kiệt chỉ.
Quả nhiên anh ở đây.
Tần Mộc Vũ đứng ở đầu bậc thang, hơi ngửa đầu, trong tay còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, sắc mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra tâm tình của anh.
Ở nhà Lãnh Dạ Hi, Quý Linh Linh nói anh quá đáng, Vương Cẩm Hân nói anh quá đáng, ngay cả người anh em tốt cũng nói mình quá đáng. Ha ha, anh quá đáng, đến giờ anh cũng không biết mình quá đáng ở đâu. Vì Quách Hiểu Lượng, anh không tiếc tẩy trắng thân phận của mình, vì có thể quang minh chính đại tìm cô. Vì Quách Hiểu Lượng, hàng đêm anh khó ngủ, mỗi khi nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn rơi nước mắt của cô, cảm giác khó chịu nghẹn ở cổ. Vì Quách Hiểu Lượng, anh đã dùng suốt thời gian năm năm.
Không một ai biết, năm năm qua anh sống thế nào. Bây giờ thì hay rồi, anh tìm được cô, cô đã lập gia đình, còn sinh con, ha ha, bỗng anh có cảm giác, bản thân bị lừa gạt.
"Lão đại, em yêu anh, dù ra sao thì em vẫn yêu anh."
Đây là lời cô từng nói, ngẫm lại lúc ấy chân thành cỡ nào, ngay cả trong mắt cô cũng tràn đầy sự chân thật. Thế nhưng lời đó, trước thực tại không chịu nổi một đòn.
Ha ha, anh lại cười tự giễu, cũng vì một câu của cô, "Em yêu anh". Cho nên anh chấp nhất năm năm.
"Anh Tần." Quách Hiểu Lượng siết chặt tay, giọng nói có chút sợ sệt, nhưng cô vẫn cố gắng đi về phía anh.
Nghe tiếng, Tần Mộc Vũ đứng thẳng người, quay đầu nhìn cô.
"Anh Tần, lần này cám ơn anh, nếu không phải có anh..." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Tần Mộc Vũ nhìn người phụ nữ bất chợt xuất hiện trước mặt, Quách Hiểu Lượng, em nói em yêu tôi, thì ra không đáng tiền như thế, hoặc lúc trước cũng chỉ thuận miệng nói với tôi, tôi lại cho là thật. Cuối cùng ánh mắt anh rơi vào chiếc áo trắng cô mặc và đôi dép lê cô đi, là dép trong bệnh viện.
"Quách Hiểu Lượng, xem ra em rất yêu chồng mình, cũng rất yêu con mình." Giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự châm chọc.
"Phải, đúng vậy. Tôi rất yêu chồng, cũng rất yêu con của tôi." Quách Hiểu Lượng vẫn không ngẩng đầu lên, mà nói theo lời anh.
Cô yêu chồng mình ~!
"Không biết người đàn ông có thể được cô yêu là người thế nào, nghe nói anh ta đã mất?" Anh nhớ lại, cô đã nói với anh như vậy.
"Phải."
"Ha ha, thì ra người được cô yêu đều không sống lâu..."
"Anh Tần!" Nghe anh nói, Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Tôi cám ơn anh đã cứu con tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói như vậy!" Môi cô khẽ chuyển động.
"Tôi nói thế nào?" Tần Mộc Vũ giận tái mặt, tiến về phía cô.
Cảm giác áp bách ập đến, khiến Quách Hiểu Lượng phải lùi về sau, nhưng có người lại không muốn cô lùi bước. Bàn tay anh cầm lấy cánh tay cô, "Quách Hiểu Lượng, tình yêu của em rốt cuộc có bao nhiêu giá trị?"
"Cái gì?" Quách Hiểu Lượng hơi sợ hãi ngửa đầu nhìn anh. Anh như vậy, quá xa lạ, xa lạ đến mức cô không dám nhìn thẳng. Trong đôi mắt đó tràn đầy tức giận.
"Lúc trước em nói yêu tôi, nhưng tôi không yêu em, chắc em rất đau lòng phải không?"
"Tôi..." Môi cô run rẩy nhưng không lên tiếng.
"Còn tôi, vì sự biến mất đột ngột của em, tìm em suốt năm năm. Tôi nghĩ, khi đó em "đau lòng" là vì cái thói trăng hoa của tôi, tôi muốn được công bằng." Nói xong, Tần Mộc Vũ lập tức thả tay, anh lùi về sau, nhướng môi cười.
Anh đang nói gì? Anh tìm cô suốt năm năm? Cô quan trọng đến mức anh tốn năm năm để tìm cô sao? Thân thể Quách Hiểu Lượng cứng đờ, bây giờ cô không thể khóc.
"Lúc trước Mạc Vũ Nhân nói với tôi, em vì không có được tình yêu của tôi, mới tự bỏ đi, cậu ta sợ em xảy ra chuyện. Em cũng biết, tôi là một người nghĩa khí, sao có thể để anh em mình nhìn mình như thế. Cho nên, vì lời Mạc Vũ Nhân, tôi tìm em năm năm. Bây giờ tốt rồi, tôi đã tìm được em, mà hình như em sống tốt lắm. Cuối cùng tôi cũng có thể đi tìm người con gái của mình."
Quách Hiểu Lượng nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt anh, ngay cả trong mắt cũng lây nhiễm sự vui vẻ.
Đau đớn như đang lan ra, từ đầu ngón tay chậm rãi đi sâu vào tận sâu trong tim.
Ha ha, Quách Hiểu Lượng, mày tự kỷ vừa thôi, mới nghe anh nói đi tìm mình năm năm, có phải mày muốn lao vào lòng anh khóc lớn không. Nhưng thực tế thì sao, anh vì không muốn để anh em khinh thường mình, vì không muốn áy náy. Hơn nữa mày còn quá đáng lắm, vì tự ý bỏ đi một mình, khiến năm năm qua anh không có được người con gái mình yêu.
"Xin lỗi, anh Tần. Tôi không biết mình ra đi không từ giữ đã mang tới nhiều phiền phức cho anh như thế. Thật vui khi có thể gặp lại anh, anh... có thể ăn nói với anh em của mình rồi." Trên gương mặt Quách Hiểu Lượng nở nụ cười khéo léo, dáng vẻ rộng lượng ấy như đâm vào mắt người ta.
"Nói thế nào, anh đã cứu con tôi, tôi xin cám ơn anh lần nữa." Dứt lời, Quách Hiểu Lượng cúi đầu thật sâu về phía anh, sau đó rời đi.
Sau khi rời đi, cái đầu ngẩng cao của Quách Hiểu Lượng rốt cuộc thấp xuống, nước mắt cũng không thể khống chế, trượt dài theo má, tình yêu của cô, sau năm năm, cuối cùng kết thúc. Lần này, cô không còn dám ôm ảo tưởng gì nữa.
"Rầm!" Một quyền nặng nề nện lên cánh cửa.
"Cô Quách đã tìm được Tần Tổng chưa?" Quách Hiểu Lượng vừa tới cửa phòng bệnh, Tư Kiệt liền tiến lên đón.
"Tìm... Tìm được rồi." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, lau qua loa mặt, "Cám ơn, thật sự cám ơn anh."
"Ha ha, không có gì, chỉ tiện tay mà thôi." Đôi mắt Tư Kiệt trông thấy vệt nước mắt trên khóe mắt cô, xem ra bản lĩnh của ông chủ mình không thấp chút nào, mới chỉ một lúc mà đã làm cô gái này khóc rồi.
"Vậy... tôi vào xem con tôi, tôi..."
"Ồ, được. Mộc Mộc đã tỉnh rồi, lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra, không có vấn đề gì thì hai người có thể về nhà." Xem ra Tư Kiệt đã sớm nói chuyện với Mộc Mộc, nếu không sẽ không biết tên cậu.
"Được. Anh à, tôi muốn hỏi đại chỉ của anh, hoặc anh cho tôi số tài khoản, tôi sẽ trả anh tiền thuốc..." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu, con mắt hồng hồng tràn đầy vẻ cấp thiết.
"Ha ha, không cần. Cô Quách, cô chắc là bạn của Tần Tổng chúng tôi, chút tiền này, cô không cần để trong lòng." Quả nhiên đã khóc, cả vành mắt cũng đỏ lên.
"Nhưng mà..."
"Được rồi, tới giờ làm việc, tôi phải đến công ty, cô Quách mau vào xem Mộc Mộc đi." Tư Kiệt hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, vỗ nhẹ vai cô rồi đi.
Quách Hiểu Lượng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng thấy Tư Kiệt khăng khăng như vậy, cô cũng không tiện nói thêm, cứ tiếp tục lại không tránh khỏi có chút làm kiêu.
"Mẹ, mẹ đã đi đâu thế?"
Vừa vào phòng liền thấy Mộc Mộc ngồi trên giường cầm người máy biến hình chơi.
"Mộc Mộc, bây giờ trong người thế nào? Đầu còn nóng không?" Quách Hiểu Lượng thấy con trai không sao, kích động suýt nữa lại rơi nước mắt.
Cô vội đến cạnh cậu, sờ lên trán, lại sờ lên đôi tay nhỏ bé.
"Mẹ, con đã khỏe rồi. Con đang hỏi mẹ, mẹ đã đi đâu vậy, con vừa mở mắt liền không thấy mẹ, mà là một chú lạ." Xem ra Mộc Mộc còn thắc mắc vấn đề này, mẹ mình lại không yêu bản thân, rõ ràng không tuân theo quy tắc.
"Đồ ngốc." Quách Hiểu Lượng nhéo mũi Mộc Mộc, "Mẹ phải đi cám ơn một chút, nếu không có chú ấy, lần này con chắc chắn phải ở bệnh viện nửa tháng."
"Mẹ, ôm." Mộc Mộc vươn cánh tay.
Quách Hiểu Lượng vươn người về trước, Mộc Mộc liền vòng tay lên cổ cô, "Mẹ, con xin lỗi, con lại ốm." Giọng Mộc Mộc như ngóc, tràn đầy vẻ tự trách. Cậu lại bị ốm, chẳng những làm mẹ lo, còn có thể làm mẹ tốn rất nhiều tiền.
"Mộc Mộc... Ngốc quá, là mẹ không tốt, hôm qua trời trở lạnh, còn dẫn con đi mua đồ. Mẹ nhớ rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Quách Hiểu Lượng ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé của Mộc Mộc, nếu có thể, cô thà rằng con trai mình không hiểu chuyện thế này.
"Mẹ, mẹ cũng ngốc nữa."
"Hả? Mộc Mộc không thể nói mẹ ngốc." Quách Hiểu Lượng bấu má cậu, "Mẹ là người mẹ thông minh nhất thế giới, sao có thể ngốc được."
"Hừ." Mộc Mộc bất mãn hừ một tiếng, "Mẹ, khi mẹ ra ngoài có phải lại quên đi giày không?"
"Cái này..." Quách Hiểu Lượng lập tức nhìn chân mình, hì hì, cô thật đúng là đã quên, lần nào cũng ngốc như thế, toàn quên đi giày.
"Mẹ, sau này con có ốm, mẹ không nên gấp gáp, nhớ phải đi giày." Mộc Mộc lại ôm cổ Quách Hiểu Lượng, cơ thể nhỏ nhắn không an phận ngọ ngoạy trong lòng cô.
"Được rồi, mẹ cũng không muốn con ốm đâu. Về phải ăn nhiều một chút, nuôi dưỡng cơ thể thật khỏe mạnh, không được ốm nữa, thật hù dọa mẹ."
"Vâng vâng, mẹ thật là phiền."
"Thằng nhóc thối!"
"Mẹ ngoan, ôm Mộc Mộc đi, con muốn ngủ rồi."
"Ừ, được." Quách Hiểu Lượng ôm Mộc Mộc từ trong chăn ra, lấy áo bông mặc lên cho cậu, chờ lát nữa bác sĩ đến kiểm tra, không có vấn đề gì là họ có thể về nhà.
"Mẹ, đừng bỏ Mộc Mộc một mình..." Mộc Mộc khẽ lầu bầu.
Quách Hiểu Lượng ôm chặt lấy Mộc Mộc, cô ngẩng đầu lên, nhưng dù vậy, nước mắt vẫn rơi xuống. Đều trách mình không tốt, vì không có bằng cấp, ngay cả công việc nghiêm chỉnh cũng không tìm được, vì cuộc sống, cô chỉ có thể một thân kiêm nhiều chức, bởi vậy đêm nào cũng để Mộc Mộc ở nhà một mình.
"Mộc Mộc, mẹ xin lỗi, nếu con theo bố, có lẽ sẽ không phải chịu khổ thế này." Nước mắt đọng lại cằm cô thành một vũng sông nhỏ, từng giọt tí tách rơi xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...