Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Cô ấy đã lập gia đình? Còn sinh con! Lúc đầu là ai luôn miệng nói với anh, lão đại à, em chỉ yêu một mình anh.

Sắc mặt Tần Mộc Vũ lạnh lẽo, một tay nắm chặt cổ tay Quách Hiểu Lượng. Nếu cô đã lập gia đình, vậy năm năm của anh tính là gì?

Im lặng rất lâu, Tần Mộc Vũ khàn giọng nói, "Quách Hiểu Lượng, em là kẻ lừa đảo." Dứt lời, tay anh hất mạnh tay cô ra.

Bị tác động đột ngột, Quách Hiểu Lượng lảo đảo, lùi về phía sau.

"Mẹ!" Mộc Mộc thấy mẹ bị bắt nạt, cậu lập tức đứng ra trước Quách Hiểu Lượng, xòe rộng cánh tay, trừng to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Mộc Vũ.

"Cháu cảnh cáo chú, không được làm tổn thương mẹ cháu!" Giọng trẻ con non nớt, lộ ra hương vị không thể coi thường.

Tần Mộc Vũ nhìn cậu nhóc chỉ cao đến bắp đùi mình, gương mặt tròn trắng nõn giống Quách Hiểu Lượng, đúng là con trai cô ấy, nhưng xem ra, tính cách còn hiếu thắng hơn cô ấy nhiều.

"Mộc Mộc, mẹ không sao, chúng ta về nhà." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, bỏ qua toàn bộ hành động của Tần Mộc Vũ.

Cô kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc, tay kia cầm túi sườn, muốn mau chóng bỏ đi.

"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ nhìn hai người chuẩn bị đi, anh nắm chặt tay lại, "Cám ơn em lúc đó đã nói yêu tôi, không có những lời đó của em, tôi cũng sẽ không kiên trì được tới hôm nay!" Nói xong, anh liền đi về một hướng khác.

"Mẹ." Mộc Mộc khẽ kéo tay Quách Hiểu Lượng.

"Sao vậy Mộc Mộc?" Quách Hiểu Lượng xoay người lại, trên gương mặt lộ ra nụ cười, cúi xuống hỏi.

"Chú đó... là bố?"

Quách Hiểu Lượng lập tức sững sờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

"Mẹ, nếu chú ấy là bố, mẹ không muốn ở với chú ấy, con cũng sẽ không ở với chú ấy." Mộc Mộc ngước đầu, ánh sáng trong đôi mắt càng rực rỡ.

Lần này, cô không nhịn được nữa, nước mắt không hề báo trước đã tuôn rơi.

Cô sao không biết, con cô đã năm tuổi rồi. Từ sau khi hiểu chuyện, cô liền phát hiện con mình hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác. Cô từng vì thế mà vui mừng, nhưng một lần đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô biết, tâm lý trẻ con trưởng thành quá sớm, chỉ vì chúng cho rằng bản thân phải gánh áp lực quá ớn. Không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng "hiểu chuyện".

Là vậy sao? Năm năm qua, cô vì nuôi sống bản thân và Mộc Mộc, thường xuyên phải làm nhiều công việc một lúc, dẫn đến việc cô quên mất phải chăm sóc cho con. Vì Mộc Mộc hiểu cho nỗi khổ của cô, cho nên con mới sớm hiểu chuyện sao? Quách Hiểu Lượng cúi người ôm Mộc Mộc, tựa đầu lên vai con.


"Mẹ, một mình mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho Mộc Mộc, cho nên... mẹ cảm thấy, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thôi." Giọng nói của Quách Hiểu Lượng nghẹn ngào.

"Mẹ, Mộc Mộc sắp lớn rồi, sau này có thể làm việc giúp mẹ, con sẽ chăm sóc mẹ, không để người khác bắt nạt mẹ." Mộc Mộc vòng hai tay ôm chặt cổ cô.

Sống mũi Quách Hiểu Lượng cay cay, tiếp tục rơi nước mắt.

Trong năm năm qua, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh gặp lại Tần Mộc Vũ, nhưng không ngờ lại đột ngột thế này.

Anh ấy, vẫn ghét cô. Giống năm năm trước, cô một lòng si mê anh, còn anh thì thờ ơ. Dù là bên cô, cũng chỉ coi cô như thế thân.

Được rồi, không có gì phải buồn, chí ít cô còn có một đứa con trai.

"Mộc Mộc, bây giờ chúng ta về nhà, mẹ làm sườn ngon cho con ăn nhé, được không?"

"Dạ, được ạ. Món sườn mẹ làm ngon nhất, Mộc Mộc thích nhất." Cậu nhóc vui vẻ hôn một cái thật kêu lên má cô.

Động tác này của cậu khiến Quách Hiểu Lượng cũng mỉm cười theo. Có gì mà phải đau lòng, anh không yêu cô, nhưng ít nhất đã cho cô một đứa con này.

"Tần Tổng, Lãnh Tổng của Tập đoàn Lãnh Thị gọi điện tới, mời anh đến Lãnh Trạch ăn tối."

"Ừ."

Tần Mộc Vũ ngồi sau xe, tay che lên mắt, sau khi nghe trợ lý nói, anh tùy ý đáp lại, nhưng không hiểu sao âm thanh ấy khàn khàn.

Trợ lý Tư Kiệu nhìn qua gương chiếu hậu, "Tần Tổng, có phải thân thể không được khỏe?"

"Không có gì. Lùi mọi việc lại, tôi sẽ đến Lãnh Trạch." Nói xong, anh ngồi thẳng người, sau khi bỏ tay xuống, gương mặt đẹp như hoa đào lúc này thêm vài phần lạnh lùng.

"Dạ, vâng." Trợ lý đáp lại, ra hiệu cho lái xe đi đến Lãnh Trạch.

Chiếc xe lăn đều bánh trên đường, Tần Mộc Vũ lúc này mím môi, nhíu mày, ngược lại lộ ra vẻ thật sự nghiêm túc.

"Tần Tổng, vừa rồi cô Phương cũng gọi tới." Trợ lý quan sát sắc mặt anh một lúc mới nói.


"Cô ấy nói gì?"

"Cô Phương hỏi, khi nào anh có thời gian, muốn mời anh ăn cơm, nhân tiện..." Trợ lý làm như cảm thấy mấy lời phía sau không tiện nói ra liền ngừng lại.

"Gì?" Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, nét mặt mang theo chút bực mình, "Tư Kiệu, từ khi nào cậu học được cái cách nói ngập ngừng như thế?"

Ừm...

"Cô Phương muốn cùng anh đi xem nhẫn... nhẫn đính hôn." Tư Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

Nét mặt vốn có chút khó coi của Tần Mộc Vũ ngay tại lúc này thoạt nhìn còn đáng sợ hơn.

Đôi mắt trầm xuống, "Cậu trả lời cô ấy thế nào?"

Tư Kiệt nuốt nước miếng, "Trả lời là, chờ anh gọi điện cho cô ấy."

Thấy bộ dạng muốn ăn thịt người của ông chủ, trái tim anh ta bắt đầu tăng tốc không ngừng nghỉ. Ai mà không biết, ông chủ lớn của Tập đoàn Tần Thị, năm năm qua, bên cạnh chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ một cô gái nào, càng không nói đến chuyện tai tiếng gì. Nếu đặt địa vị vào một người đã có gia đình, đó tuyệt đối là hình mẫu của đàn ông tốt từ ngàn xưa. Chết người là, năm đó ông chủ lớn của anh ta không hề tẩy trắng, nổi danh là Thiếu gia trong vườn hoa, bây giờ ngõ lớn ngõ nhỏ đều có bát quái, nghi vấn về xu hướng giới tính của anh.

"Ừ. Ba ngày sau, hẹn cô ấy ăn cơm." Dứt lời, Tần Mộc Vũ tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại. Bộ dạng như đã xong việc, đừng có nói nhảm.

Tư Kiệt thấy thế, cũng rút lại lời muốn nói.

Nhưng mới nghe ông chủ nói, anh chuẩn bị hẹn phụ nữ. Chuyện này đối với công ty, đối với người trợ lý như anh ta, tuyệt đối là chuyện tốt.

Lãnh Trạch.

Tần Mộc Vũ vừa vào Lãnh Trạch đã thấy vô số vật trang trí năm mới trong nhà.

"Mộc Vũ."

Anh nhướng môi cười.

"Mộ Ly."


Hai người đàn ông nhìn nhau cười, sau đó đi nhanh về phía đối phương, "Mộ Ly, tôi còn tưởng cậu muốn dưỡng lão ở Mỹ."

"Cậu không nhớ tôi hả?"

Một câu của Mộ Ly làm Tần Mộc Vũ sửng sốt, nhưng sau đó liền cười, đánh một quyền lên vai anh.

"Mộc Vũ." Quý Linh Linh ôm Đậu Ngọt đi tới.

Tần Mộc Vũ trông thấy Quý Linh Linh, nhìn cô bé trong lòng cô, trên gương mặt không nhịn được lộ ra nụ cười hiền lành.

"Linh Linh, Đậu Ngọt nhà em càng ngày càng đáng yêu." Nói xong, anh mở vòng tay.

"Cám ơn chú đẹp trai."

Đậu Ngọt cũng là cô bé khéo miệng, thiên nhiên khuôn mặt Tần Mộc Vũ già trẻ đều muốn, tất nhiên được trẻ con thích.

"Chú", Đậu Ngọt duỗi tay, ôm lấy cổ Tần Mộc Vũ, chu miệng hỏi, "Cháu là cục cưng của bố, vậy chú..."

"Đậu Ngọt, chú Tần còn chưa kết hôn, vẫn chưa có cục cưng." Quý Linh Linh cười xấu hổ, không ngờ con gái mình lại "hóng hớt" như thế.

Cục cưng, chẳng biết tại sao, đầu tiên Tần Mộc Vũ nghĩ đến chính là bé trai dắt tay Quách Hiểu Lượng. Thằng nhóc dám học người lớn, đứng phía trước Quách Hiểu Lượng ra oai với mình. Ha ha, không đơn giản, với tính tình của Quách Hiểu Lượng mà sinh được đứa con như thế thật đúng là kỳ lạ.

"Đang nghĩ gì vậy? Vào thôi, Lãnh Dạ Hi còn đang chờ chúng ta." Mộ Ly ôm lấy vai Quý Linh Linh, gọi Tần Mộc Vũ.

"Ừ."

Quách Hiểu Lượng, em đã kết hôn sinh con, vậy tôi cũng không còn gì áy náy.

"Tôi đã gặp Quách Hiểu Lượng." Trên bàn cơm, Tần Mộc Vũ nói một câu khiến tất cả mọi người dừng động tác.

Tần Mộc Vũ chậm rãi uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng đặt chén xuống, nhìn về phía những người khác, "Sao vậy? Rất lạ à?" Vẻ mặt bình tĩnh của anh, ngược lại khiến nét mặt những người khác có chút "quá trớn".

"Hiểu Lượng, Hiểu Lượng có khỏe không?" Quý Linh Linh vội vàng hỏi.

"Ừ, xem chừng không tệ." Tần Mộc Vũ thoải mái nói, "Lập gia đình, còn có con trai."

"Con trai..." Quý Linh Linh nghe anh nói đến lập gia đình, trong lòng bình tĩnh ít nhiều, nhưng đứa con trai này... Cô có chút nghi ngờ.

Mộ Ly ôm vai cô, đem hồn phách cô kéo lại.


"Anh tìm cô ấy năm năm, không phải là muốn lấy cô ấy sao? Chỉ thấy cô ấy lập gia đình có con, đã xong rồi hả?" Vương Cẩm Hân vẫn như năm đó, lời nói sắc nhọn.

Nhất thời trên bàn ăn trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tần Mộc Vũ nhìn thoáng qua Vương Cẩm Hân, nhếch môi cười, nụ cười có chút châm biếm.

Lãnh Dạ Hi thấy có điều không đúng, lặng lẽ giữ tay Vương Cẩm Hân, khẽ lắc đầu, ý bảo cô nói hơi quá.

Vương Cẩm Hân xưa nay không để ý đến cái tính tra đó của Lãnh Dạ Hi, "Tần Mộc Vũ, anh lao tâm lao lực tìm cô ấy năm năm, chỉ là muốn thấy cô ấy lấy người khác sinh con ư? Thật không nhìn ra, anh còn là tín đồ theo Đạo." Trong giọng nói lanh lảnh tràn đầy sự chế nhạo.

"Ha ha, chị dâu, chị thấy tôi tìm cô ấy năm năm là vì cái gì?" Nét mặt Tần Mộc Vũ ngưng tụ ý cười, một tiếng "chị dâu" càng làm tình cảnh thêm khó xử.

"Cẩm Hân!" Giọng nói của Lãnh Dạ Hi mang theo mấy phần nghiêm khắc.

Vương Cẩm Hân miễn cưỡng quay sang nhìn Lãnh Dạ Hi, "Em mệt rồi, mấy người ăn trước." Dứt lời, Vương Cẩm Hân chống bàn, chuẩn bị đứng lên.

"Cẩn thận một chút!" Lãnh Dạ Hi thấy thế, lập tức đứng lên đỡ cô.

Thấy Vương Cẩm Hân ôm bụng bầu, chậm rãi đứng lên, có lẽ cũng biết vì sao Lãnh Dạ Hi khẩn trương vậy rồi.

"Ban đầu Mạc Vũ Nhân nói cho tôi biết Quách Hiểu Lượng đột nhiên biến mất, hơn nữa còn vì tôi. Trong năm năm qua, tôi tìm cô ấy, chính là xuất phát từ đạo nghĩa. Bây giờ tôi đã tìm được cô ấy, biết cuộc sống của cô ấy vẫn tốt, vậy mấy người cho rằng tôi nên phản ứng thế nào?" Tần Mộc Vũ ngồi thẳng người, giọng điệu nhàn tản, bộ dạng đó của anh như đang nói chuyện cười với mọi người.

Vương Cẩm Hân cầm chặt tay Lãnh Dạ Hi, mặt hơi đỏ, đây là dấu hiệu sắp sửa tức giận.

"Dạ Hi, em và Cẩm Hân về phòng đây." Lúc này, Quý Linh Linh chạy tới bên cạnh Vương Cẩm Hân, kéo cánh tay cô.

Lãnh Dạ Hi ý vị thâm trường nhìn Vương Cẩm Hân, sau đó nói, "Cũng tốt."

Bởi vì có Quý Linh Linh đi cùng, Lãnh Dạ Hi về chỗ. Còn Tần Mộc Vũ như không muốn dừng lại, "Tôi tìm cô ấy, năm năm qua không có bất kỳ người phụ nữ nào, với cô ấy, vậy là đủ rồi chứ."

Nói xong, Tần Mộc Vũ còn nhún vai, vì "áy náy", anh làm vậy đã đủ rồi. Thật sự khiến người khác không rõ, bây giờ vì sao Vương Cẩm Hân lại có phản ứng như thế.

"Tôi vì cô ấy, "giữ mình" năm năm, tổn thất của tôi cũng không nhỏ đâu." Tần Mộc Vũ tiếp tục nói, giọng điệu không mặn không nhạt.

"Đủ rồi!" Quý Linh Linh đỡ Vương Cẩm Hân đi được một nửa, cô bỗng lên tiếng cắt ngang lời anh, "Nếu anh nói xong rồi thì đừng nói nữa. Cho tới giờ chưa từng ai ngăn anh đi tìm bất kỳ người phụ nữ nào, nếu anh muốn, ai có thể ngăn anh? Tần Mộc Vũ, năm năm qua, em nhìn lầm anh rồi."

Lúc này, Mộ Ly đã đứng lên, nhìn qua Tần Mộc Vũ, nói, "Nói quá mức."

Sau đó liền đi về phía Quý Linh Linh, Lãnh Dạ Hi cũng vậy, nhưng không lên tiếng, đứng bên cạnh Vương Cẩm Hân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui