"Vậy thì đi thôi, cùng tôi đi gặp mấy người." Lãnh Dạ Hy nói, đi trước vào trong dòng người.
Quý Linh Linh hít một hơi thật sâu, cũng theo đó bước vào nơi không thuộc về mình.
Hai người chân thành đi vào trong dòng người, tuấn nam tịnh nữ, cực kỳ dễ
coi, cộng thêm thân phận của Lãnh Dạ Hy, càng thêm chú ý.
Nhất
thời, mọi người trong hội trường chăm chú nhìn bọn họ, dường như quên
mất cô dâu chú rể, khiên ánh mắt Mộ cách nhanh chóng tóe ra lửa.
"Đây không phải là Mộ tiên sinh sao?"
Mộ thiếu vừa tiến vào, Lục Chính Hạo liền chào đón, khuôn mặt trần đầynụ cười đến gần Mộ Cách.
Mộ thiếu chống lại tầm mắt Lục Chính hạo, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười lễ phép che đậy suy nghĩ.
"Thị trưởng Lục, đã lâu không gặp." Giọng nói Mộ thiếu trầm thấp, cầm ly
rượu đỏ trên khay khi winter đi ngang qua, hướng Lục Chính Hạo chào hỏi.
"Đúng là đã lâu không gặp, cháu bây giờ không còn giống ngày xưa. Làm cho bác phải lau mắt mà nhìn." Lục Chính hạo mỉm cười, hôm nay cậu ta không còn là thằng nhóc như lúc rời khỏi thành phố T nữa. Mà đã là Thượng tá
không quân Bộ Quốc Phòng, cũng mang theo danh hiệu đặc phái viên trở lại thành phố T, trở thành tiêu điểm lớn.
"Bác cứ nói đùa." Mộ thiếu cương trực, bất cẩu ngôn tiếu (Nói năng thận trọng) đáp lại, ánh mắt
quét nhẹ hội trường, lơ đãng rơi trên người Quý Linh Linh.
"Ha
ha, đáng tiếc Vân Thiên nhà bác kết hôn rồi. Nếu không cháu mà trở về,
hai người nhất định là là cặp trời sinh." Lục Chính hạo cố làm ra vẻ
thân mật vỗ vỗ lưng Mộ thiếu, "Cháu và Vân Thiên khi còn bé là hai đứa
nhỏ hồn nhiên, cũng coi là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc sau này cháu rời
khỏi thành phố T, nếu không, hiện tại. . . . . ." Lục Chính Hạo có chút
hối hận, nếu như gả cho Mộ thiếu, thế lực của hắn sẽ càng hùng hậu.
"Bác, bác nói đùa rồi, hiện tại dáng vẻ bạn trai so với cháu tốt hơn nhiều."
Mộ thiếu cắt ngang lời nói của Lục Chính Hạo, sau đó nói "Bác, cháu có
mấy người quen biết, phải đi chào hỏi."
"Được, thậtt tốt, đi đi." Lục Chính hạo vội vàng gật đầu, nào dám không thả người.
"Vâng." Mộ Cách gật đầu, sau đó liền đi vào trong hội trường.
Không biết, Lục Chính Hạo sau lưng hắn lộ ra vẻ nguy hiểm.
Tiểu tử thúi, làm đặc phái viên, cũng không để hắn vào trong mắt, xem mày có thể thoải mái đến khi nào.
Thật ra thì cũng không trách Mộ Cách lạnh nhạt.
Hồi tưởng lại quá khứ, trái tim của hắn lại hơi chua xót.
Mười hai năm trước, cha Mộ thiếu là Mộ Diệulà Thị trưởng thành phố T. Lúc
đó, Lục Chính Hạo còn là Phó Thị Trưởng, tình cảm hai người không tệ,
cho nên Mộ thiếu và Lục Vân Thiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Cho
đến khi Mộ Diệu gặp rủi ro sập cầu mà mất, Lục Chính Hạo mới ngồi lên
chức Thị trưởng cho tới bây giờ, có thể nói là Độc Bá Nhất Phương (Làm
vua một vùng).
Mộ cách nhớ rõ, khi hắn nghe nói cha mình qua đời, từ bộ đội không quân chạy về nhà, từ ngày đó là hắn vĩnh viễn là ác ma.
Ngày đó mây đen che kín bầu trời, đè nén nỗi đau xuyên thấu vào tim, hắn
không thể tưởng tượng cha mình tại sao lại gặp tai nạn bất ngờ như thế.
Trước tiên, hắn muốn chạy vào trong nhà để an ủi mẹ nhất.
Hắn mở xe hơi màu đen ra , chợt lo lắng, dừng ở dưới tầng lầu khu dân cư của mình.
Rầm!
Một tiếng vang dữ dội chấn động xe của hắn, lúc đó hắn còn chưa xuống xe.
Mộ thiếu mở mắt ra, chợt nhìn thấy tấm kính trước xe chất lỏng màu đỏ
xúc mục kinh tâm (Nhìn thấy mà giật mình) chảy xuống.
Nhất thời, trái tim của hắn giống như bị người ta đánh trống, nhảy thình thình, chấn động màng nhĩ của hắn.
Hắn sợ hãi xuống xe, khi một người cao một mét tám đứng vững vàng ngoài xe, thì nhìn thấy hai thi thể đã biến dạng trên mui xe, tim của hắn dường
như bị xé rách.
"Mẹ! Em gái!" Âm thanh của hắn chấn động trời đất, đau lòng đến không thở nổi.
Vĩnh viễn đều không thể quên, ánh mắt không thể khép lại của người mẹ yếu đuối, là em gái vừa ra đời không lâu.
Ngày đó, hắn trở thành trẻ mồ côi, gia đình trọn vẹn trở nên tan nát, để lại cho hắn thương tổn mãnh liệt.
Dòng máu màu đỏ, bối cảnh màu đen, mây đen chằng chịt, trở thành cơn ác mộng khó quên nhất, khiến hắn mất đi cuộc sống gia đình.
Mai táng người nhà, hắn bán căn hộ, mang theo số tiền ít ỏi mà cả đời cha
thanh bạch liêm khiết rời khỏi thành phố T, đau lòng trở lại bộ đội
không quân.
Không có gia đình, hắn dường như biến thành ma quỷ. cho nên trong thời gian ngắn ngủi mười năm, liền leo lên cấp bậc Thượng tá.
Nhớ lại tất cả, trong mắt Mộ thiếu u ám, thờ ơ nhìn đám người vì quyền thế cười nịnh bợ mình.
Hắn cười, nếu không phải những kẻ ở đây có tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không đứng ở chỗ này, làm loại chuyện nhàm chán này.
Chợt một tiếng ầm ĩ lọt vào lỗ tai, khiến mấy người không hẹn mà cùng nhìn
về nơi cách đó không xa, đó là nơi Lục Vân Thiên đang đứng, mà trước mặt cô ta là Quý Linh Linh.
"Trời đất, đây chính là người may mắn
đoạt chức vô địch trong cuộc thi thiết kế ở Pháp Quý tiểu thư rồi."
Giọng nói Lục Vân Thiên mềm mại, giống như chưa bao giờ biết Quý Linh
Linh.
Mặt Quý Linh Linh khẽ nâng lên, khóe miệng mang theo ý
cười, bộ dạng dường như đang nhìn xem Lục Vân Thiên có bản lĩnh lớn bao
nhiêu có thể giễu cợt mình.
Bên cạnh, Lãnh Dạ Hy im lặng không
lên tiếng, dĩ nhiên hắn đã nghe chuyện của Lục Vân Thiên và Quý Linh
Linh từ Giang Tâm Dao. Nhưng chuyện tình cảm của Quý Linh Linh, hắn
không cần thiết nhúng tay vào.
Một bên, đám người bắt đầu bàn
luận, Lục Vân thiên là chị em tốt của bọn họ, mục đích tung lời đồn từ
trong đám đông, biến Quý Linh Linh thành người phụ nữ oán hận dây dưa
với Nghiêm Tử Tuấn không tha.
"Này, Tử Tuấn, bạn gái cũ của anh
cũng tới tham gia hôn lễ cuả chúng ta, thật là vinh hạnh đấy." Lục Vân
thiên ỏn à ỏn ẻn cố ý tựa vào trong ngực Nghiêm Tử Tuấn.
Nghiêm
Tử Tuấn như tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (*vì
phải theo suy nghĩ của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), chỉ
có thể sững sờ mặc cho Lục Vân Thiên giải quyết.
"Nhưng Quý tiểu
thư, tôi phải nói rõ ràng, hôm nay là hôn sự của tôi và Tử Tuấn, tôi vừa rồi bắt gặp cô muốn ôm Tử Tuấn nhà tôi, sẽ không phải là người không
biết liêm sỉ chứ." Lời nói Lục Vân Thiên xoay chuyển, ánh mắt lạnh thấu
xương nhìn Quý Linh Linh.
Vẻ mặt Quý Linh Linh bình thản, cô cảm
giác có cái gì đó không đúng. Trong tình huống này, Nghiêm Tử Tuấn tại
sao lại rời Lục Vân Thiên, tới cạnh cô nói biến chiến tranh thành tơ lụa (Từ chiến tranh biến thành mềm mỏng), muốn ôm một cái để kết thúc ân
oán này. Lúc hai người chuẩn bị ôm thì Lục Vân Thiên chợt xuất hiện,
chặn ngang cái ôm kia, rồi sau đó trong nháy mắt lên tiếng làm khó,
khiến hai người vẻ mặt lúng túng trước mọi người, cho là bọn họ có cài
gì đó chột dạ. Mình đúng là thiếu não, đôi nam nữ chó chết kia diễn kịch dở trò với cô, cô lại không phát hiện.
"A, cô ta chính là người phụ nữ tranh giành đàn ông với Lục Vân Thiên."
"Tại sao không biết liêm sỉ như vậy. Còn tới hôn lễ tranh giành đàn ông."
"Đã sớm có thể nghĩ tới rồi, nếu không sao có thể tham dự hôn lễ của người yêu cũ cùng người khác chứ."
Trong đám người nổi tiếng xấu bụng bàn luận, mà ở một bên Quý Linh Linh biểu
hiện cực kỳ tỉnh táo. Cô lẳng lặng đứng nhìn đôi nam nữ trước mặt nam
nữ, quả nhiên cùng một dạng chó má. Đến bây giờ, còn muốn cho cô thêm
tổn thương!
********************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...