Nếu như đối phương đã xem trọng hắn như vậy, Diệp Tiểu Minh không có lý do gì để từ chối, Tôn Bạc Vân nói đúng, trận chiến này mặc kệ kết cục thế nào thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn, thắng một tên Luyện Lực kỳ tân sinh đệ tử không có ý nghĩa, nhưng lỡ như thất bại?.
Tôn Bạc Vân là hạng người gì hắn há lại không phân biệt ra, được, mất trong chuyện này?.
Mấy tên Ngoại Môn đệ tử muốn ngăn cản Tôn Bạc Vân nhưng vô ích, Tôn Đại Bảo sững người, hắn tìm biểu ca là để đánh kẻ cướp đi công pháp của mình, là thẳng tay đánh mặt, hoàn toàn không phải so đấu như vậy.
Mặc dù chắc chắn Tôn Bạc Vân sẽ đơn giản giải quyết đối phương, thế nhưng tâm thần cũng ít nhiều chịu đựng đả kích.
Diệp Tiểu Minh thẳng thắn chấp nhận lời khiêu chiến khiến cho Tôn Bạc Vân có chút kích động, tuy nhiên trong lòng cũng mơ hồ hiện lên một tia quang mang dị dạng, xưa nay hắn chưa từng so đấu dạng này, Tôn Bạc Vân không đặt nặng chuyện thắng bại, thứ mà hắn cần là một trận chiến thực sự thoả thuê, tốt nhất càng lâm ly càng sung sướng.
Trong mắt Tôn Bạc Vân đã thừa nhận Diệp Tiểu Minh là một thiên tài, thậm chí còn đặt ở độ cao ngang hàng với bản thân, Thanh Vân tông mấy vạn đệ tử, để cho hắn phải coi trọng như vậy xưa nay tuyệt đối không nhiều, ngoài Trịnh Thiếu Thần ra Diệp Tiểu Minh chính là người thứ hai.
“Tốt!” Tôn Bạc Vân vừa lòng thoả ý nhìn Diệp Tiểu Minh bỗng nhiên cao giọng, nói, ngưng một chút chỉ tay hướng chủ cung, thanh âm trầm trầm:” Tại đây so đấu không tiện, chúng ta cùng tới võ trường.. Thế nào?”.
“ Tốt!” Diệp Tiểu Minh thẳng tắp đáp, trận chiến này hắn cũng vô cùng mong đợi, mặc dù chưa từng tu luyện giờ phút nào, bất quá, hắn muốn kiểm chứng xem Thương Võ Đế Quyền rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, một quyền kia Diệp Tiểu Minh thuỷ chung không có cơ hội xuất ra, tuy nhiên ẩn ẩn cảm nhận được Thương Võ Đế Quyền Đăng cảnh tuyệt đối bất phàm.
Mấy tên Ngoại Môn ngơ ngác đi theo Tôn Bạc Vân cùng Diệp Tiểu Minh, bọn hắn chỉ mới đầu nhập Tôn Bạc Vân được mấy tháng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương tính khí lại kỳ quái đến vậy.
Gọi đầu lĩnh đi đánh người, không phải đi tìm người giao đấu.
Võ trường tông môn nằm ở bãi đất trống phía trước chủ cung, bãi đất này chu vi ước chừng ngàn trượng, xung quanh trồng dày Thiết Mộc Tùng tạo thành một bức tường kiên cố, đếm hết thảy có 3 cái võ trường phân biệt Thiết, Đồng, Ngân.
Thiết võ trường dành cho Ngoại Môn đệ tử, Đồng võ trường là nơi Nội Môn thi thố, tương tự Ngân võ trường thuộc về Hạch Tâm, 3 cái võ trường diện tích tương đương, bất quá khác nhau ở chiều cao tính từ mặt đất.
Lúc này tại võ trường tụ tập không ít đệ tử, bọn hắn đa phần là Ngoại Môn, thông thường đệ tử trong tông dùng võ trường làm nơi giải quyết ân oán, hoặc tỉ thí so chiêu, mà ân oán cá nhân mỗi ngày đều phát sinh khiến cho bất kỳ thời điểm nào cũng có người qua kẻ lại.
Đồng võ trường, một cặp Nội Môn đệ tử đang so đấu, hai thiếu niên tựa hồ chỉ đàm luận trao đổi nhìn tình hình cũng không đến mức ác liệt, bọn hắn so chiêu số, hoàn toàn không sử dụng đến Tiên kỹ hay Vũ kỹ, vừa thấy Tôn Bạc Vân bước lên liền dừng tay chủ động lui xuống nhường lại sân khấu.
Tôn Bạc Vân đứng trên võ trường phóng mắt nhìn bốn phía, ở đây hắn tự nhiên là người có địa vị cao nhất, Hạch Tâm không ra bản thân hắn chính là Vương giả.
Tôn Bạc Vân khí thế hơn người, diện mục lại càng là có một không hai ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý, một vài nữ đệ tử vừa nhìn thấy Tôn Bạc Vân liền thi nhau gào thét, tựa hồ gặp qua tình lang trong mộng, mấy chục thiếu nữ tụm ba tụm bảy to nhỏ, phiến má ửng hồng.
Tôn Bạc Vân thẳng tắp đứng, bỗng nhiên hướng đám người ôm quyền cao giọng:” Bạc Vân mượn võ trường dùng một lúc!” Hắn từ phong thái cho đến ngôn từ không ai có thể chê trách bất cứ điều gì.
Toàn trường lặng im, thời khắc này tựa hồ hết thảy quang mang đều tụ tập trên người hắn, mấy trăm đạo ánh mắt ngóng nhìn.
“ Ta vừa rồi có đưa ra một lời khiêu chiến, đã được chấp nhận, đối thủ của Bạc Vân hôm nay là một vị đệ tử tân sinh, tu vi Luyện Lực kỳ!” Thanh âm cuồn cuộn, Tôn Bạc Vân mặt không đổi sắc.
“ Cái gì? Tân sinh đệ tử? Luyện Lực kỳ? Ta có nghe nhầm không?”.
“ Tôn sư huynh vậy mà đi khiêu chiến một tân sinh!”.
“ Chắc chắn nhầm lẫn ở chỗ nào, hay là tai ta nghe nhầm?”.
“ Tên kia là ai? Hạng người gì lại được Tôn sư huynh bỏ qua thân phận đưa ra lời khiêu chiến?”.
Tôn Bạc Vân nói xong, toàn trường triệt để nổ tung, bọn hắn một vài cá nhân thậm chí còn chưa dám tin vào tai mình, bất quá, Tôn Bạc Vân tính tình rất lớn, xưa nay chưa từng biết nói đùa.
Mấy trăm ánh mắt mang theo đủ loại tâm tình dị dạng nhìn trước ngó sau muốn xem rốt cuộc là kẻ nào lại được Đệ Nhất Thiên Tài Nội Môn coi trọng, bọn hắn càng minh bạch đây không phải là chiến đấu đơn thuần, kẻ kia dù cho thắng thua thế nào từ hôm nay về sau danh khí nhất định thẳng tắp lên cao.
Thua Tôn Bạc Vân không oan, nhưng được Tôn Bạc Vân coi trọng chính là thành quả.
Tôn Đại Bảo vẻ mặt ngốc trệ đứng ở phía sau mấy tên đồng bạn, thầm oán: Biểu ca của hắn, đệ nhất nhân trong lòng hắn lại đi làm loại chuyện mất mặt này.
Chúng nhân hồi hộp chờ đợi, một bên là Túc Mệnh kỳ cường giả, một bên là tân sinh nhập môn, phương thức chiến đấu tự nhiên sẽ không giống với bình thường, mặc dù chưa biết rốt cuộc thế nào, tuy nhiên bọn hắn không ai dám mở lời dò hỏi.
Tựa hồ nắm bắt được hồ nghi trong lòng chúng nhân, Tôn Bạc Vân cười sáng lạn, vuốt vốt kiếm mi, thanh âm cao vút:” Tất nhiên ta sẽ áp chế tu vi trở về Luyện Lực kỳ!”.
“ Áp chế tu vi?”.
“ Không đúng, Tôn sư huynh dù sao cũng là Túc Mệnh, thân thể trải qua tôi luyện trường kỳ, so với bất kỳ Luyện Cốt đỉnh phong nào cũng phải mạnh hơn rất nhiều, đừng nói một cái Luyện Lực tân sinh đệ tử!”.
“ Tầm mắt Tôn sư huynh không phải thứ mà chúng ta có thể đoán định, các ngươi ồn ào làm gì, cứ đợi xem sao!”.
“ Ai? Là ai lên đài”.
Chúng nhân mỗi người một câu, mỗi người một biểu tình để cho không khí phúc chốc trở nên phi thường náo nhiệt.
Diệp Tiểu Minh thuỷ chung im lặng, chỉ là một lần so đấu mà thôi hắn không ngờ lại kích động nhân tâm kéo không khí lên một độ cao kinh khủng như vậy, càng nghĩ Diệp Tiểu Minh càng thêm bội phục Tôn Bạc Vân.
“ Người này mới xứng đáng với hai chữ “ Thiên tài!” Diệp Tiểu Minh nói thầm, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tôn Bạc Vân, ở đó hắn cũng bắt gặp một ánh mắt tương tự từ đối phương, bên trong ẩn ẩn khiêu khích cũng mơ hồ hiện lên quang mang kỳ vọng.
Nhấc tay áo nhỏ, không suy nghĩ nhiều Diệp Tiểu Minh từng bước bước lên võ đài, ở dưới mấy trăm đạo ánh mắt xoi mói.
Khí thế mặc dù ảm đạm, diện mục mặc dù có chút tầm thường tuy nhiên dáng người thẳng tắp thần sắc lạnh băng, nếu coi Tôn Bạc Vân như một thanh tuyệt thế bội kiếm sắc bén khiếp người thì Diệp Tiểu Minh là một thanh trường thương cứng rắn toát ra đầy đủ kiêu ngạo chi tâm.
Mấy hơi thở sau, Diệp Tiểu Minh đứng trên võ trường đối diện Tôn Bạc Vân, song phương nhìn nhau một cái, đối với nhau cấp lễ ôm quyền.
“Diệp Tiểu Minh ra mắt đồng môn!” Diệp Tiểu Minh hơi khom người, hướng chúng nhân bên dưới chủ động chào hỏi.
Nếu Tôn Bạc Vân đã xem trọng hắn như vậy, Diệp Tiểu Minh cũng không cô phụ, mượn cơ hội này ôm lấy vào mình toàn bộ ánh sáng.
Ngưng một chút, lại nói:” Ta là Nội Môn tân sinh, chỉ mới tu luyện một khoảng thời gian rất ngắn, tu vi dừng ở Luyện Lực đỉnh phong.. Được Tôn sư huynh coi trọng đưa ra lời khiêu chiến, cũng mượn cơ hội này chỉ điểm đúng sai, phần tâm ý lớn lao kia Diệp Tiểu Minh thật tâm ghi nhận, bởi vì tôn trọng cho nên vô pháp khước từ, bản thân ta minh bạch, trận chiến tới đây không trọng thắng bại.. Dù cho kết quả thế nào.. Diệp Tiểu Minh ta vẫn là người được lợi, lợi danh tiếng, lợi cho cả con đường tu luyện về sau!”.
Thanh âm bay bỗng, không kiêu không loạn, Diệp Tiểu Minh nói ra những lời kia để cho chúng nhân âm thầm thán phục.
“ Hắn hành ngôn lưu loát lại tinh tế vô cùng, thiếu niên không phải ai cũng nghĩ được như vậy.. Trận chiến này thực sự đáng mong đợi..!” Một vài lão niên đệ tử nhìn nhau nói thầm.
“ Đa tạ!” Diệp Tiểu Minh hướng Tôn Bạc Vân khẽ ôm quyền.
Tôn Bạc Vân mỉm cười gật đầu tán thưởng, bàn tay thu lại tạo thành thủ quyết hoa sen, chiến ý tại chỗ bộc phát, bên ngoài cơ thể linh khí chấn động, khí tràng mãnh liệt hoá thành lốc xoáy nhấc lên y phục tung bay.
“ Đừng để ta thất vọng!” Tôn Bạc Vân gầm nhẹ, dứt câu cả người lao về phía trước, chân đạp bộ pháp cơ sở, tay phải tụ lực, nhấc tay đấm ra một quyền.
Quyền đầu gào thét.
Khoảng cách rất gần, thời điểm Tôn Bạc Vân lao tới Diệp Tiểu Minh cũng gầm nhẹ, chiến ý sục sôi, linh khí trong đan điền được điều động đến cực hạn, vòng xoáy linh khí tụ tập ở lòng bàn tay, khí tràng bùng nổ, Luyện Lực kỳ tu vi thẳng tắp mà ra, xuất thủ chính là một chiêu mạnh nhất.
“ Thương Võ Đế Quyền.. Quyền Phá Thương Khung!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...