Thương Sinh Phù


——————
Cảnh 1 - 16
Tầng trời thấp hơn - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Lê Tô Tô
Lê Tô Tô phóng nhanh xuống dưới, nàng đã thấy những mảnh gương vỡ đang lơ lửng gần đó.
Lê Tô Tô cố gắng duỗi tay ra, bắt được một mảnh trong số đó, mảnh kính trong suốt cắt qua tay nàng rơi 1 giọt máu vào trong kính, mảnh kính bất ngờ tỏa ánh sáng lập lòe.
Lê Tô Tô hít một hơi sâu, phóng vào trong đám mây.
Cảnh 1 - 17
Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Công Dã Tịch Vô, Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn dùng một tay ứng phó với sự công kích của Công Dã Tịch Vô, biểu cảm đã hơi bực bội.
Hắn liếc nhìn biển mây bên dưới, không nhìn thấy bóng dáng của Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn đẩy Công Dã Tịch Vô ra, bất chợt lại bị một chùm sáng bảy màu chói mắt bao phủ lấy bản thân.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, lấy tay che mắt, xoay người nhìn lại.
Đạm Đài Tẫn: [ Đây là thứ gì.]
Lê Tô Tô đứng cách đó không xa, trên mặt đều là mồ hôi, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, trong tay tay nắm lấy một mảnh kính lưu ly tỏa ra hào quang bắn ra bốn phía.
Ánh sáng cầu vồng của mảnh kính lưu ly đó đang đánh lên người Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn bất ngờ, chỉ thấy dưới sự khúc xạ của mảnh kính, một luồng sáng khác đang đánh vào đám mây, trong nền trời tím thẫm hiện ra những hình ảnh mơ hồ.
Cảnh 1 -18
Cung Thịnh vương - Con đường nhỏ - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Tiêu Lẫm, vương tôn công tử của Thịnh Quốc.
[Cảnh tượng trong gương]
Những bức tường cung cấm cao ngất ngưỡng, ánh sáng mờ mờ u tối.
Một thiếu niên diện huyền y tái nhợt gầy yếu, lẻ loi độc bước.
Đột nhiên, trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một đám vương tôn công tử quần là áo lượt cản bước, trong tay tung tẩy mấy hòn đá nhỏ.
Bọn họ có thân hình cao lớn, bóng của bọn họ phủ hết cả người Đạm Đài Tẫn.
V.

O: [Đạm Đài Tẫn, đi đâu thế?]
Thiếu niên Đạm Đài Tẫn không nói một tiếng nào, muốn đi vòng qua họ, nhưng lại bị đám người họ liên thủ giữ lại.
V.

O: [ Hỏi ngươi đi đâu đấy, Đạm Đài Tẫn, ngươi là người câm à? ]
Một thiếu niên quần áo là lượt trong số đó đột nhiên vung tay lên, một hòn đá nhỏ đập vào trán Đạm Đài Tẫn.

máu tươi chảy xuống.
Thiếu niên Đạm Đài Tẫn nâng mắt lên, dòng máu tươi chảy qua mắt y, làm một bên mắt hắn nhuốm màu máu đỏ sẫm, rồi nhỏ giọt trên gương mặt gầy gò tái nhợt, khiến vẻ mặt mắt quỷ dị và dữ tợn.
V.

O: [ Phế vật, ngay cả đánh trả cũng không dám!]
V.

O: [ Hahaha, chó còn biết cắn người, còn nó thì chỉ biết gương mắt ra nhìn…]
——————
Cảnh 1 -19
Không trung - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Công Dã Tịch Vô
Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô khiếp sợ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

Lê Tô Tô (O.

S): " Đó là Ma thần ư? Trước kia hắn tên Đạm Đài Tẫn?"
(O.S là suy nghĩ không phải là thoại)
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc nhìn những hình ảnh được chiếc gương chiếu lên bầu trời, tựa như thờ ơ, ngay tiếp theo, Lê Tô Tô nhận ra mình đã bị hút đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, bị hắn siết cổ.
Công Dã Tịch Vô: [Sư muội!]
Công Dã Tịch Vô xông đến, bị Đạm Đài Tẫn nhấc tay thi pháp cản lại, cách đó ba trượng, không cách nào đến gần.
Gương mặt tái nhợt không một chút máu của Ma thần chỉ gần trong gang tấc, Lê Tô Tô liều mạng giãy ra, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Đạm Đài Tẫn.

Khóe môi Lê Tô Tô hơi rỉ máu, phẫn nộ mà rít ra từng chữ.
Lê Tô Tô: [ Thì ra trước kia ngươi cũng thật đáng thương, nên vừa thành Ma thần, đã lập tức ỷ mạnh hiếp yếu, thật không biết xấu hổ.

]
[Thị giác chủ quan] Gương mặt lãnh khốc của Đạm Đài Tẫn dần trở nên mơ hồ, dần dần chìm vào bóng tối.
Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nhìn Lê Tô Tô nhắm hai mắt lại, đầu từ từ rũ xuống.
Đột nhiên, giữa mi tâm nàng xuất hiện một tia sáng lóa mắt mang hình thù như ngọn lửa.

Kim quang màu đỏ trong giây lát tỏa ra khắp người nàng, ép Đạm Đài Tẫn phải buông tay thả Lê Tô Tô ra, rồi bị kim quang đó đánh lùi ra sau ba bước.
Lê Tô Tô bất chợt tỉnh lại, đã được Công Dã Tịch Vô đón lấy.
Đạm Đài Tẫn ngạc nhiên nghiên đầu nhìn nàng, không nhịn được đi xông đến gần nghiên cứu.
Đạm Đài Tẫn: [ Trên trán ngươi là cái gì? ]
Ma khí quanh thân tỏa ra bốn phía, cảm giác áp lực này làm cả người Lê Tô Tô run lên.
Công Dã Tịch Vô nắm lấy cánh tay Lê Tô Tô, đỡ lấy nàng.
Lê Tô Tô: (Giọng run run) [ Sư huynh.

]
Công Dã Tịch Vô: [ Tô Tô, hãy nhớ kĩ lời của Cù chưởng môn.

]
Lê Tô Tô: [ Cái gì? ]
Công Dã Tịch Vô: [Cầm chắc chiếc gương nhé.

Nghĩ cách sống sót, trở về Hành Dương Tông.]
Giọng vừa dứt, Công Dã Tịch Vô đột nhiên vung một lá bùa ra sau lưng Lê Tô Tô, lá bùa chợt lóe sáng, kéo Lê Tô Tô ngược ra ngoài sau, đảo mắt đã đi ra xa.
Lê Tô Tô: [ Đại sư huynh…]

Đạm Đài Tẫn bất ngờ, duỗi tay muốn hút Lê Tô Tô trở về, cánh tay đột nhiên lại bị giữ lấy.
Biểu cảm của Công Dã Tịch Vô đầy quyết đoán, giữ chặt lấy cánh tay đang thi pháp của Đạm Đài Tẫn, linh lực trên người túa ra mãnh liệt, nuốt lấy Đạm Đài Tẫn.
Công Dã Tịch Vô: [ Ngươi sẽ không bắt được muội ấy đâu.

]
Đạm Đài Tẫn nhìn Công Dã Tịch Vô đầy khinh miệt, chỉ trong chớp mắt, thanh trường kiếm ngập đầy Ma khí đã đâm xuyên qua lồng ngực Công Dã Tịch Vô.
Lê Tô Tô đã bay quá xa, không thể nào tránh thoát sự lôi kéo của lá bùa.
Nàng mở to hai mắt, nhìn đằng xa nơi Công Dã Tịch Vô bị Ma kiếm xuyên qua người, cảm thấy cả người lạnh toát.
Lê Tô Tô: [ Công Dã Tịch Vô sư huynh, ngươi buông huynh ấy ra cho ta! ].
Công Dã Tịch Vô không quay đầu lại.
Sắc mặt Đạm Đài Tẫn tái đi, đang muốn rút kiếm ra, lại bị một bàn tay dính đầy máu của Công Dã Tịch Vô ghì chặt lại.
Công Dã Tịch Vô ho một ngụm máu, không tiếng động bắt đầu niệm quyết.
Vô số xiềng xích hóa ra từ linh khí bay vút lên, trói lấy cánh tay đang cầm kiếm của Đạm Đài Tẫn, trói lấy kiếm của gã, trói luôn cả Công Dã Tịch Vô.
Công Dã Tịch Vô nở một nụ điềm nhiên đón nhận cái chết.
Công Dã Tịch Vô: [ Ma thần, ngươi sợ chết không.

]
Cũng ngay lúc đó, Công Dã Tịch Vô bám chặt vào cánh tay Đạm Đài Tẫn, nghiêng người ngã xuống, hai người cứ vậy mà cùng nhau ngã khỏi đám mây.
Lê Tô Tô: [ Đại sư huynh…]
Lê Tô Tô bị mây mù bao phủ, lát sau đã không thấy bóng dáng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận