Thương Sinh Phù


_____________
Cảnh 3 -3
Thịnh Vương Cung - Đường đi trong cung - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Lê Tô Tô, cung nữ.
Lê Tô Tô rút trong tay áo ra một túi tiền, giao cho cung nữ dẫn đường.
Lê Tô Tô: [ Cảm ơn tỉ tỉ hôm nay đã giúp ta dẫn đường, con đường phía trước ta đã biết đi thế nào rồi, tỉ đưa ta đến đây là được rồi.]
Cung nữ: [ Ôi, nhị tiểu thư khách sáo quá.]
Lê Tô Tô: [ Vị Oánh Tâm ma ma vừa nãy ấy, ta nhìn thấy thật là đáng thương mà, mong rằng tỉ tỉ ngày thường hãy thay ta chăm sóc bà ấy một chút, mọi chi tiêu này nọ ta sẽ bảo người đưa vào trong cung, mỗi tháng đều có chu cấp riêng.

]
Cung nữ: [ Nhị tiểu thư thật là tâm địa Bồ tát mà, việc nhỏ việc thôi mà.]
Cung nữ mặt mày hớn hở tiễn Lê Tô Tô rời đi.
Cảnh 3 - 4
Thịnh vương cung - Đường đi trong cung - Ban ngày - Ngoại cảnh.
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Tiêu Lẫm/Công Dã Tịch Vô, Chung Thái, Ngô tổng quản, nội thị trẻ tuổi
Lê Tô Tô đã đi đến bên ngoài cửa cung, từ ngoài xa đã chú ý đến biểu cảm khó coi của Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô (O.

S): "Đạm Đài Tẫn? "
Ngô tổng quản vẫn tiếp tục ngạo mạn mà nhục mạ Đạm Đài Tẫn.
Ngô tổng quản: [ Ngươi đừng tưởng cứ ở Diệp gia cụp mi rũ mắt làm thằng con rể ngoan ngoãn bất tài là có thể sống bình an qua ngày sao!
Ngươi đừng quên, năm đó ở trong cung, ngươi vì một miếng ăn, còn phải giúp ta rửa chân…]
Biểu cảm của Đạm Đài Tẫn càng thêm phần lạnh băng.
Ngô tổng quản: [ Thế nào, chân của Diệp nhị tiểu thư còn thơm hơn so với chân của chúng ta nhỉ?
Mặc dù giờ ngươi đã rời khỏi cung điện, nhưng hiện giờ nếu ta muốn ngươi chết, thì cũng dễ dàng tựa như bóp chết một con kiến…]
Đúng lúc này đây, trên trời bỗng dưng có một đôi giày thêu bay ra, đập ngay vào cái ót của Ngô tổng quản,
Ngô tổng quản ối á một tiếng che lại đầu, tên nội thị trẻ tuổi đứng phía sau xông lên trước đỡ lấy gã.
Lê Tô Tô: [ Đồ thái giám chết tiệt, nói chuyện chó chết gì thế! ]
Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu nhìn lại, có hơi kinh ngạc.
Lê Tô Tô hùng hùng hổ hổ xông đến, đầy tức giận, nhảy lò cò đến trước mặt hai người, nội thị và cung nữ đứng bên cạnh cản không kịp.

Lê Tô Tô: [ Ngươi cũng xứng lo chuyện chân của bà đây thơm hay không thơm á?
Còn nữa, ngươi vừa nãy nói muốn ai chết hả?]
Ngô tổng quản: [ Nhị tiểu thư, người nghe nhầm rồi! Nô tài…]
Đạm Đài Tẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Lê Tô Tô đã nhặt chiếc giày dưới đất lên, ném vào mặt Ngô tổng quản.
Lê Tô Tô: [ Được, được lắm, ta nghe nhầm rồi! ]
Ngô tổng quản không kịp trốn đi, bị đánh đến loạng choạng.
Tiêu Lẫm: [ Dừng tay! ]
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lẫm đang dẫn theo Chung Thái xuất hiện trên lối đi, hắn vẫn khí thế hiên ngang như cũ, chỉ là lúc này đang cau mày, càng thêm nghiêm túc.
Lê Tô Tô vội vàng nắm chặt lại đôi giày thêu sắp rơi ra khỏi tay, một tay vịn lên người Đàm Đài Tẫn, một tay cố gắng mang lại đôi giày lên chân.
Đàm Đài Tẫn đứng thẳng tắp, không đưa tay ra đỡ.
Ngô tổng quản cùng đám nội thị giống như là gặp được cứu tinh.
Ngô tổng quản: [ Lục điện hạ! Cứu lão nô, cứu lão nô với! Diệp nhị cô nương ném giày lên đầu lão nô, còn cấu véo nô tài…]
Tiêu Lẫm nâng tay lên, ý bảo hắn đừng vội cáo trạng trước, hắn đi đến trước mặt Lê Tô Tô, nghiêm khắc đủ lễ nghĩa.
Tiêu Lẫm: [ Diệp Tịch Vụ, bình thường cô khắt khe với hạ nhân trong nhà cô thì cũng thôi đi, Ngô tổng quản là lão nhân trong cung, hắn đã đắc tội cô ở đây, cô vì sao lại động thủ đánh người?
Ở đây là trong cung chứ không phải Diệp phủ!]
Lê Tô Tô bị hắn rả rả một tràng răn dạy, rõ ràng là mình đang ở thế có lý cũng phải nghẹn lại một chút, sau đó mới kịp phản bác lại.
Lê Tô Tô: [ Lão ta lớn tuổi? Ta thấy hắn già rồi mà không đứng đắn thì đúng hơn!
Mới vừa rồi hắn nói mấy câu cực kì cay độc, bắt nạt Đàm Đài Tẫn, nói, nói…]
Lê Tô Tô nói đến đây lại nghĩ đến Đài Tẫn, sợ hắn khó chịu, vội vàng dừng lại.
Đàm Đài Tẫn rũ mắt, không nhìn thấy rõ biểu cảm.
Lê Tô Tô: [ Lão rùa đen lấy ta ra nói, mở miệng ngậm miệng nói cái gì mà chân ta thơm hay không thơm, ta phận là danh môn khuê tú, hắn chỉ là một lão già, nói xằng nói bậy thế mà được à! ]
Nói xong những lời này, vị danh môn khuê tú cuối cùng lảo đảo mang xong chiếc giày.
Tiêu Lẫm hiểu ý, không nhịn được nhíu mày, nhìn nàng rồi lại nhìn Đàm Đài Tẫn.
Tiêu Lẫm: [ Ngô tổng quản, thế này là sao? ]
Lê Tô Tô trừng mắt nhìn Ngô tổng quản.
Lê Tô Tô: [ Người đừng hòng chơi xấu! Ta nghe được hết rồi, dù cho bây giờ có kéo đến trước mặt bệ hạ, ta cũng sẽ nói như vậy!]
Tiêu Lẫm: [ Ngô tổng quản, ngươi còn ngôn từ bắt nạt Đàm Đài Tẫn điện hạ, còn vô lễ với Diệp nhị tiểu thư?]
Ngô tổng quản đột nhiên ậm à ậm ừ, biểu cảm trở nên căng thẳng, thoáng liếc qua nhìn Đàm Đài Tẫn một cái, sợ Đàm Đài Tẫn kể ra những chuyện hắn đã mưu tính cho Tiêu Lẫm nghe.
Đàm Đài Tẫn đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Đàm Đài Tẫn: [ Ngô tổng quản vừa rồi chỉ là ôn lại chuyện cũ với ta mà thôi.]
Lê Tô Tô nghe vậy, hận rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn Đàm Đài Tẫn một cái.

Lê Tô Tô (O.

S): "Tiểu Ma thần, mắc gì ngươi phải trải bậc thang cho lão già này chứ? "
Ngô tổng quản vội vàng thuận theo bậc thang mà leo xuống.
Ngô tổng quản: [ Là lão nô nhất thời không lựa lời, làm Diệp nhị tiểu thư hiểu lầm, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết.]
Lê Tô Tô hết cách, đành trừng mắt nhìn lão ta một cái.

Tiêu Lẫm cũng hiểu ra, thấy Ngô tổng quản đã xin lỗi, thế là không nặng lời nữa.
Tiêu Lẫm: [ Không có lần sau đâu, ngươi lui xuống trước đi.]
Ngô tổng quản: [ Đa tạ Lục điện hạ, đa tạ Nhị tiểu thư.

Lão nô cáo lui.

]
Ba người nhìn theo Ngô tổng quản rời đi.
Tiêu Lẫm đột nhiên quay sang chỉnh lại tay áo, hành đại lễ với Lê Tô Tô, làm Lê Tô Tô giật mình đến mức phải lùi ra sau mấy bước.
Lê Tô Tô: [ Huynh, huynh làm gì vậy? ]
Tiêu Lẫm: [ Quân tử có sai thì phải sửa, Diệp nhị tiểu thư, lần này là ta trách oan cô, xin lỗi.

]
Lê Tô Tô nhìn bộ dạng ôn hòa của Tiêu Lẫm, bất chợt lại hiện ra trước mắt khuôn mặt mỉm cười của Công Dã Tịch Vô.
[Hồi tưởng]
Hành Dương Tông, Công Dã Tịch Vô ôm một chồng sách, cười đầy bất đắc dĩ, nhìn Lê Tô Tô đang mặt ủ mày ê.
Lê Tô Tô: [ Sư huynh, muội biết sai rồi, huynh đừng nói cho cha nhé.]
Công Dã Tịch Vô: [ Quân tử kiến thiện tắc thiên, hữu quá tắc cải (*), sư muội hiểu được là tốt rồi.]
( người quân tử thấy việc tốt thì nên làm theo, vượt quá giới hạn thì phải sửa đổi)
[Kết thúc hồi tưởng.]
Lê Tô Tô có hơi đau lòng, rũ mắt.
Lê Tô Tô: [ Không thể trách huynh được, đều do ngày trước ta quá ương bướng nữa, mới làm huynh hiểu lầm… ]

Đạm Đài Tẫn và Tiêu Lẫm cùng nghe đến đó, đều không nhịn được mà nhìn nàng đầy kì quái, giống như là ngày đầu tiên mới quen biết với Diệp Tịch Vụ vậy.
Lê Tô Tô: [ Nhưng mà, sau này ta sẽ không như vậy nữa.

]
Lê Tô Tô chỉ lo nói cho bản mình nghe, còn Đạm Đài Tẫn và Tiêu Lẫm thì phát hiện ra cả hai đều đang nhìn Diệp Tịch Vụ, ánh mắt hai người giao nhau.
Tiêu Lẫm mỉm cười quan tâm.
Tiêu Lẫm: [ Mấy ngày không gặp, Đàm Đài huynh lại gầy đi rồi.

]
Đạm Đài Tẫn rũ mắt, không đáp.
Tiêu Lẫm hình như rất quen thuộc với thái độ lờ tảng đi không đáp lời của Đạm Đài Tẫn, nên chỉ nhìn Lê Tô Tô hơi trách móc.
Tiêu Lẫm: [ Làm người ai mà không có máu có thịt, hi vọng Nhị tiểu thư sẽ giữ lời hứa, nói được thì làm được, đừng cứ hở ra là lại trách mắng xử phạt người khác.

]
Tiêu Lẫm thật sự quan tâm đến Đạm Đài Tẫn, nhưng y cũng biết đâu là chừng mực, nên không nói thẳng ra.
Lúc này đến phiên Lê Tô Tô cảm thấy kì quái, tròng mắt nàng đảo qua đảo lại giữa hai người.
Lê Tô Tô (O.

S): “Đây là không khí gì đây? Tiêu Lẫm là đang trách mình chuyện mình phạt Tiểu ma thần quỳ băng ư?
Cả hai đều thích Diệp Băng Thường, không phải là tình địch ư? A! Tiểu ma thần lớn lên trong cung, có lẽ hai người đã sớm quen biết nhau… Không lẽ là bạn bè?”
Tiêu Lẫm: [ Gần đây mấy khu vực gần kinh thành có yêu vật lẩn trốn, bá tánh mất tích, ta phải vào trong cung bẩm báo đây, không tiện ở đây lâu.]
Mày Lê Tô Tô nhăn lại.
Lê Tô Tô (O.

S): “Yêu quái?”
Lê Tô Tô: [ Nhưng điện hạ là vương tôn công tử, còn phải lo chuyện bắt yêu này ư? ]
Tiêu Lẫm: [ Ta chỉ huy Tiềm long vệ, có trách nhiệm bảo vệ bình an chốn kinh thành.

Với lại, ta từng là đệ tử của Tiêu Dao Tông núi Bất Chiếu, mấy chuyện diệt trừ yêu quái này đương nhiên phải tới tay ta rồi.]
Lê Tô Tô (O.

S): (Kinh ngạc) “Thì ra Tiêu Lẫm lại là đệ tử ngoại môn của Tiêu Dao Tông.

Hèn chi nhìn vẻ bề ngoài của hắn, ngoại trừ cảm giác giàu sang phú quý kia, còn có khí độ của người tu tiên.”
Lê Tô Tô: [ Việc nhân nghĩa không từ nan, điện hạ thật sự là một bậc quân tử.


]
Đạm Đài Tẫn cười lạnh trong lòng.
Đạm Đài Tẫn (O.

S): “Càng ngày càng biết giả vờ ở trước mặt Tiêu Lẫm nhỉ.”
< cô gia không thích nhị tiểu thư là thật, nhưng cũng không thích nhị tiểu thư quan tâm và ca ngợi người khác , cô gia chuẩn cung sư tử luôn ấy >
Tiêu Lẫm: [ Nhị tiểu thư quá khen rồi.

]
Lê Tô Tô: [ Điện hạ học nghệ từ ai ở núi Bất Chiếu ạ?]
Tiêu Lẫm: [ Thanh Hư chân nhân.]
Lê Tô Tô (O.

S): “Chưa từng nghe qua.”
Chắc là thái sư phụ gì đó của Triệu Du bá bá rồi.
Tiêu Lẫm: [ Từ bao giờ mà Nhị tiểu thư có hứng thú với tu tiên rồi? ]
Lê Tô Tô: (Lấp liếm) [ Ta, ta gần đây có xem mấy quyển thoại bản về tu tiên ấy mà…]
Tiêu Lẫm buồn cười, lắc lắc đầu.
Tiêu Lẫm: [ Hai vị gần đây đi đứng cẩn thận một chút nhé, cáo từ.

]
Tiêu Lẫm đi được vài bước, lại quay đầu.
Tiêu Lẫm: [ Đúng rồi, con người của Ngô tổng quản khá thâm sâu, phụ vương ta lại nhớ tình xưa, rất tin tưởng hắn.
Nếu không phải cực kì quan trọng, Đạm Đài Huynh tốt nhất vẫn là đừng gây chuyện với hắn thì hơn.]
Lê Tô Tô nghe thấy mà sửng sốt.
Tiêu Lẫm rời đi.
Khóe môi Đạm Đài Tẫn hơi giật giật, trên mặt xẹt ra một tia cười lạnh.
Đạm Đài Tẫn (O.

S): “Tiêu Lẫm, huynh là kẻ bị đang bị bầy sói rình rập, bản thân đã khó bảo toàn, còn rảnh quản chuyện của ta làm gì chứ?”
Đạm Đài Tẫn quay người định đi, lại thấy Lê Tô Tô vẫn đứng yên một chỗ, ngẩn ngơ nhìn Tiêu Lẫm đi xa.
Đạm Đài Tẫn: [ Xem chưa đủ à? ]
Lê Tô Tô ngại ngùng đuổi theo sau.
< sao cô gia hay dị quá à không thích vợ mình, mà vợ mình nhìn idol thì bực bội >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận