Edit: Thảo Anh
Sáng sớm hôm sau, Trì Thanh Chước nghe thấy chuông báo thức trước tiên, anh cầm điện thoại rồi ấn tắt đi.
Bàn tay thon dài đắp trên mi mắt, sau một lúc lâu mới khẽ mở mắt.
Anh hơi rụt tay lại, cảm giác tê dại truyền đến, nhận ra cánh tay kia vẫn đang được Chung Linh gối lên.
Anh nhìn về phía Chung Linh, hơi thở của cô đều đặn, lông mi khép lại, ngủ rất sâu.
Đếm kĩ lại, số lần hai người chung chăn gối có thể tính được trên đầu ngón tay, anh cũng không có nhiều cơ hội ngắm nhìn những lúc cô ngủ ngon như vậy.
Ánh nắng sớm từ khe cửa sổ chiếu vào, cũng làm Trì Thanh Chước nhìn rõ gương mặt của người trong lòng.
Tay anh tê dại vì bị gối suốt cả đêm, đầu ngón tay cuộn tròn lại, cảm giác khó chịu truyền khắp người.
Chẳng qua anh không động đậy.
Tầm mắt miêu tả chiếc cằm tinh xảo, môi hồng no đủ, chóp mũi nho nhỏ, còn có cả mạch máu màu xanh lơ nhạt hiện lên trên mí mắt của cô.
Khi cô say giấc lại càng thêm điềm tĩnh, Trì Thanh Chước nhìn một lát, quay đầu nằm lại trên gối, nhắm mắt, chóp mũi là mùi thơm thoang thoảng giống hệt như hương thơm trên người Chung Linh.
Chờ đến lần thứ hai tắt chuông báo thức, Chung Linh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Trì Thanh Chước vươn đầu ngón tay, khẽ nhéo hai má mềm mềm của cô.
Trong lúc ngủ mơ, Chung Linh thấy có người đang nhéo mình, lực không nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng cô lại chẳng thể ngó lơ.
Tối hôm qua ngủ muộn, Chung Linh ngủ chưa đủ, bị Trì Thanh Chước quấy rầy thì cũng chỉ nhíu mày, chui vào lòng anh rồi bất mãn “ưm” một tiếng.
Trì Thanh Chước thấy cô vùi mặt vào ngực mình, nhịn không được khẽ bật cười.
Anh tiếp tục nhéo sau cổ Chung Linh, thấp giọng nói: “Nên dậy thôi.”
Chung Linh không có phản ứng.
Còn không dậy thì thật sự sẽ không kịp.
Anh khẽ nhéo sau cổ cô, để mặt Chung Linh lộ ra.
Ngón trỏ cùng ngón cái khép lại để ở cánh mũi của cô, hơi thở ấm nóng lập tức phun lên ngón tay anh.
Trong lúc ngủ mơ, Chung Linh chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, rõ ràng có không khí nhưng lại chẳng thở được, lồng ngực nghẹn lại vô cùng khó chịu.
Ở trong mơ sắp không thở nổi nữa, cô mới run rẩy mở mắt, lại nhìn thấy gương mặt điển trai của Trì Thanh Chước.
Cô chớp mắt nhìn anh, có chút hoang mang, mất vài giây mới nhớ tới tiền căn hậu quả, những chuyện xảy ra tối qua cũng ùa về trong đầu.
Thấy cô đã tỉnh, Trì Thanh Chước mới nói: “Em còn không dậy là sẽ muộn đấy.”
Nghe vậy, đầu óc Chung Linh đã tỉnh táo hơn hẳn, ngồi phắt dậy.
“Mấy giờ rồi?”
Trì Thanh Chước nhìn dáng vẻ của cô mặc áo ngủ, ánh mắt chưa tỉnh hẳn, sợi tóc mềm mại dán lên má, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Anh duỗi tay mở màn hình điện thoại, để cô nhìn đồng hồ.
Chung Linh nhìn giờ xong thì a một tiếng, sau đó muốn bước qua người Trì Thanh Chước để xuống giường.
Giường của cô quá nhỏ, Trì Thanh Chước nằm tận mép giường, chỗ còn trống chẳng có nhiều.
Một chân Chung Linh mới vừa vượt ra, Trì Thanh Chước đã kéo lấy tay cô.
Cả người Chung Linh không có điểm chống đỡ, vòng eo trầm xuống, ngồi hẳn lên đùi Trì Thanh Chước.
Tầm mắt của cô bất giác lướt xuống nhìn thoáng qua, sau đó mặt và lỗ tai cùng đỏ lên.
Đũng quần ngủ đã độn lên rất rõ, liếc mắt nhìn một cái đã không thể nào ngó lơ.
Chung Linh đỏ mặt nhìn đi nơi khác, xê dịch chân, cách xa chỗ nguy hiểm một chút: “Sao…sao sáng nào nó cũng như vậy…”
Trì Thanh Chước thấp giọng ừ một tiếng đầy áp lực, coi như trả lời cô.
Đúng là tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, anh không nói cho Chung Linh biết rằng, tình trạng “chào cờ” này diễn ra mỗi buổi sáng.
Chung Linh giãy giụa nói: “Mình muốn xuống giường.”
Lúc này Trì Thanh Chước mới đứng dậy, ngón tay nhéo nhẹ cẳng chân của cô.
Tối qua là Trì Thanh Chước ôm cô lên giường, bây giờ mới nhận ra cạnh giường không có dép lê.
Trì Thanh Chước thấy dáng vẻ rối rắm mà không muốn mở miệng kia, lại bế cô đi thẳng đến phòng khách mà không nói hai lời.
Chung Linh muốn nói gì đó, nhưng cứ chần chờ không chịu nói.
Cuối cùng được anh đặt ngồi lên tủ giày, anh còn giúp cô đi dép, lúc đó cô mới buông bàn tay đang nắm chặt áo anh ra rồi lễ phép nói: “Cảm ơn cậu.”
Vốn dĩ Trì Thanh Chước không để ý mấy chuyện này.
Nhưng sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong rồi ra ngoài, Chung Linh vừa đi vừa kéo xa khoảng cách với anh, lúc đó anh mới cảm nhận được sự biến hoá nghiêng trời lệch đất so với tối qua.
Chung Linh lại nghiêm túc mà nói: “Chuyện hôm qua…Cảm ơn cậu nhiều…”
Trì Thanh Chước nhấc mắt, nhìn khoảng cách trống vắng giữa hai người, lại nhìn thiếu nữ cô tình cách xa mình, khác hẳn với người tối qua nũng nịu muốn anh ôm.
Cô lại không tự giác muốn tách khỏi anh, lùi về cái vỏ của mình, cứ việc đêm qua đã thân mật ỷ lại anh như vậy.
Cho dù là trần trụi gần gũi nhất, Trì Thanh Chước vẫn cảm thấy không đủ, huống chi là xa cách như bây giờ.
Dục niệm đối với cô rất khó trình bày.
Như là lữ hành khát khô họng trong sa mạc, trên đầu là mặt trời chói chang, đạp dưới chân là cát vàng nóng bỏng, khát khao muốn uống nước không chỉ là yêu cầu mãnh liệt về mặt sinh lý, lại càng là khát vọng từ tận đáy lòng.
Giống như uống bao nhiêu nước đi nữa cũng chẳng thể thoả mãn.
Vẫn cảm thấy rất khát.
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...