Edit: Chu
Chung Linh vùi đầu vào ngực anh, nghe thấy anh gọi bằng biệt danh thân mật, càng vùi sâu vào trong hơn.
Trì Thanh Chước nâng đầu cô lên, sờ gương mặt cô, “Em ổn chứ?”
Chung Linh nhớ lại vẫn thấy hoảng sợ, nhận ra chuyện đêm nay giống như khung cảnh trong mơ, cô gật đầu, ôm Trì Thanh Chước chặt hơn.
Tạm biệt với viên cảnh sát ở đồn, Trì Thanh Chước dắt Chung Linh về.
Rạng sáng, đồn cảnh sát không nằm trên đường phố xa hoa rộng lớn, lại ẩn mình sâu bên trong một con hẻm, Trì Thanh Chước mở điện thoại để gọi taxi.
Trên đường phố chỉ có Trì Thanh Chước và Chung Linh, đèn đường chiếu lên hàng cây xanh bên đường tạo thành bóng đen, Chung Linh nhìn những đốm sáng loang lổ trên mặt đất, ánh mắt có chút dại ra.
Trì Thanh Chước mở miệng, “Đến chỗ anh đi.”
Chung Linh có chút do dự.
Trì Thanh Chước vuốt ve bờ vai cô, “Không muốn?”
Chung Linh lắc đầu, phủ nhận nói, “Không phải, mình chỉ lo lắng trong nhà không có ai.”
Chung Linh không biết ý đồ của đối phương là gì, nhưng nếu đêm nay không về nhà, Chung Linh lo đồ đạc trong nhà sẽ bị cướp sạch, đến lúc đó mọi chuyện càng trở nên khó giải quyết.
Nhưng Chung Linh nhìn đường phố yên tĩnh vắng tanh vào rạng sáng, sự sợ hãi trong lòng không những không giảm bớt mà lại còn tăng thêm.
Nghĩ đến việc trở về rất có khả năng lại đối mặt với chuyện vừa xảy ra lần nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể run rẩy nhè nhẹ khó nhận ra.
Trì Thanh Chước cũng không hỏi vì sao Chung Linh không nói với anh, là chỉ có mình cô trong nhà.
So với sự an toàn của bản thân, những chuyện khác không là gì cả.
Anh phát hiện Chung Linh đang sợ hãi, ôm chầm cô trong ngực, “Anh sẽ ở cùng em.”
Chung Linh bắt lấy vạt áo khoác của anh, nhìn anh hỏi, “Có thể không?”
“Ừm.”
Chung Linh dùng tiếng bước chân để mở đèn cảm ứng.
ánh đèn lờ mờ chiếu xuống.
cô mở cửa sắt bên ngoài ra, xoay người nhìn Trì Thanh Chước nói, “Tên đó làm hỏng khoá rồi.”
Nói xong lại móc chìa khóa ra, mở cánh cửa phòng trộm vẫn còn nguyên vẹn.
Sau khi vào cửa cô mở đèn lên, nhìn mọi thứ vẫn quen thuộc, lòng cô hơi chùng xuống.
Tìm từ trong tủ giày một đôi dép lê lớn, đặt trước mặt Trì Thanh Chước, “Cậu mang đôi này đi.”
Trì Thanh Chước nhướng mày, thay giày.
Chung Linh vịn tủ, còn chưa kịp cởi giày ra, đã bị Trì Thanh Chước ôm lấy cả người từ sau rồi đặt ngồi lên trên tủ.
Lúc ra khỏi nhà cô không kịp mang vớ, giờ phút này cũng không có mang giày, một đôi chân mềm mại lộ ở bên ngoài, cô không tự giác cuộn tròn ngón chân lại.
“Sao vậy?” Cô mở miệng hỏi, không giấu được sự bất an.
Trì Thanh Chước một tay chống cạnh eo cô, một tay đặt ở sau lưng, cúi người nhìn Chung Linh, “Tối nay doạ em sợ rồi à?”
Một câu hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại khiến cho những nỗi kinh hoàng, hoang mang, sợ hãi và ấm ức cả đêm của Chung Linh dâng lên trong nháy mắt.
Chung Linh nhịn không được ôm anh, hai cánh tay choàng quanh cổ, cảm nhận được xương cổ khi anh cúi người.
Đầu chôn trong vai cổ anh, âm thanh nói chuyện mang theo một chút đáng thương, ừm một tiếng đặc biệt nhỏ trên vai anh.
Trì Thanh Chước nhấc chân cô vòng quanh eo mình, một tay ôm bợ lấy mông cô, ôm cả người cô vào trong ngực, “Em muốn nói gì à, đã có chuyện gì vậy?”
Bị anh hỏi, Chung Linh gật đầu, dựa trên người anh kể lại tỉ mỉ, “Mình ở nhà một mình nên không ngủ được, loáng thoáng nghe thấy giống như có ai đang cạy khoá…… Còn có tiếng mở cửa sắt, mình sợ bản thân nghe lầm, đi ra hỏi xem ai ở bên ngoài.”
“Lúc đầu không thấy ai trả lời, mình tưởng là do mình bị ảo giác….
Nhưng rất nhanh lại nghe thấy hắn ta ở….
bên ngoài gõ cửa.”
“Tiếng gõ cửa vang lên theo tiết tấu, cứ gõ vào liên hồi.”
Nói tới đây, Chung Linh giống như trở lại với cảnh tượng lúc ấy, ngón tay nắm chặt lớp vải dệt trên vai anh, vừa hít thở khó khăn vừa nói tiếp, “Mình…… Lúc ấy mình rất sợ hãi, sợ hãi hắn ta sẽ tiến vào.
Mình không biết nên làm cái gì bây giờ, chuyện có thể nghĩ đến duy nhất trong đầu chính là gọi cho cảnh sát.”
“Mình báo cảnh sát, để xem có thể dọa được hắn không, làm cho hắn hoảng sợ, biết khó mà lui.”
Trì Thanh Chước vỗ nhẹ lưng cô an ủi, “Em báo cảnh sát là đúng.”
Chung Linh ôm chặt anh, “Nghe thấy mình báo cảnh sát, có lẽ hắn cũng biết đã bị phát hiện, vì sợ gặp phải phiền phức nên hắn đã đóng cửa sắt bên ngoài lại, lúc này mới rời đi.”
“Sau đó mình chờ chú cảnh sát tới, đi theo bọn họ về đồn lập biên bản.”
Nói xong Chung Linh nhìn Trì Thanh Chước, dây thần kinh trên toàn thân căng chặt, “Mình…… Đây là lần đầu mình gặp phải loại chuyện thế này, không biết hắn sẽ tới tìm mình nữa không.”
Không có tìm được ai, hiện tại Chung Linh nhớ tới, càng nghĩ càng thêm sợ.
Trì Thanh Chước ôm cô đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Không cần sợ, anh sẽ luôn ở cùng em.”
Trì Thanh Chước ấn mở chiếc đèn ngủ nhỏ ấm áp trong phòng, muốn đem người đặt lên giường, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, nên đi ngủ rồi.
Chung Linh vẫn cứ dán sát trên người anh, lí nhí run rẩy cầu xin anh, “Cậu có thể…… Ôm mình ngủ không?”
“Mình muốn cậu ôm mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...