Edit: Chu
Sau khi kết thúc, mọi người tắm rửa sơ qua, thay lại quần áo mặc hằng ngày rồi đi tìm quán cơm.
Bởi vì chỉ có Chung Linh và Trương Minh Oản là con gái, Trì Thanh Chước cùng ba người trò chuyện và chọc ghẹo vài câu trên bàn cơm sau đó bắt đầu bàn về trò chơi, thao thao bất tuyệt từ nhà sản xuất trò chơi, đến chất lượng, giá cả và tính năng của nó.
Trương Minh Oản ngồi cạnh Chung Linh, thấy Chung Linh không nói chuyện, chỉ chớp mắt xem bọn họ thảo luận, “Lần nào bọn họ cũng thích nói về chuyện này, chị không hứng thú chút nào.”
“Chương trình khuyến mãi giữa năm sắp bắt đầu rồi, em có muốn mua thứ gì không?”
Trương Minh Oản rất tự nhiên trò chuyện với Chung Linh, hai người nói từ bộ phim chiếu gần đây, cho đến những thứ muốn mua, nhãn hiệu nào sắp tổ chức sự kiện, nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
So với việc cùng bọn họ thảo luận về trò chơi, Chung Linh nguyện ý cùng Trương Minh Oản chia sẻ về những thói quen thường ngày hơn.
Mỗi bên đều thảo luận sôi nổi, thỉnh thoảng Trì Thanh Chước sẽ nhìn Chung Linh, nhìn cô nghiêng mặt dịu dàng trò chuyện cùng Trương Minh Oản, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Ăn được một lúc, Chung Linh xin phép đi vào nhà vệ sinh.
Trì Thanh Chước đợi mười mấy giây mới đứng dậy, nói với mấy người khác, “Tôi đi xem chút.”
Lâm Viễn ngồi vào bàn ăn, kinh ngạc chậc lưỡi, “Người ta có biến mất luôn đâu, cậu gấp cái gì.”
“Tôi sợ em ấy tìm không thấy.” Dứt lời, Trì Thanh Chước lập tức đi ra ngoài.
Đúng là Chung Linh tìm không thấy thật, khả năng xác định phương hướng của cô ở trong nhà rất kém, nơi này lại có nhiều phòng, loanh quanh một vòng mới nhận ra không biết đã đi đến chỗ nào, đành phải đến quầy lễ tân hỏi thăm, lúc này mới tìm được đường trở lại.
Trì Thanh Chước tựa lưng trên vách tường chờ cô, thấy cô trở lại, “Ồ, rốt cuộc cũng tìm được rồi.”
“Khuất quá……” Chung Linh biện hộ.
Nói xong, Chung Linh xấu hổ đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Kết quả Chung Linh vừa mới bước vào nhà vệ sinh, Trì Thanh Chước cũng đi theo.
“Cậu…… Ưm……”
Chung Linh còn chưa nói được gì đã bị Trì Thanh Chước trở tay đè chặt lên cửa nhà vệ sinh làm bằng kim loại dày dặn phía sau, tiếng “ưm” kia là do âm thanh bàn tay đánh vào trên cửa phát ra.
Cơ thể Trì Thanh Chước che khuất phần lớn tầm nhìn của Chung Linh, anh cúi người xem cô, “Sao thế?”
Chung Linh run rẩy hàng mi, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Chỗ này là WC nữ……”
Trì Thanh Chước nghiêng đầu, hôn lên gương mặt cô, “Anh biết.”
Khi hôn, âm thanh của anh phát ra rất khẽ, đôi môi ấm áp dừng trên mặt Chung Linh, không gấp gáp cũng không kích động.
Đôi mắt đen mở to, nhìn nơi khoé môi Chung Linh, anh nhắm mắt rướn người lại, khẽ chạm vào môi cô.
Môi cùng môi dán vào nhau, mang theo chút dịu dàng và lưu luyến nhớ nhung, từ tốn hơn so với những lần ôm hôn nồng nhiệt, nhưng trong lúc vô tình càng làm cho hai cơ thể dính chặt vào.
Eo Chung Linh bị tay anh nắm lấy, chậm rãi di chuyển sau lưng cô, dọc theo cột sống xuống thắt lưng nhạy cảm, khiến cả người Chung Linh run rẩy.
Chung Linh nhìn người trước mặt, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào trong mũi mình, giãy giụa nhắc nhở, “Sẽ có người đến đó……”
Trì Thanh Chước ừ một tiếng, tay ôm eo cô đi ra phía sau cửa, sau đó Chung Linh nghe thấy một tiếng “cạch” phát ra.
Cánh cửa đã bị khoá lại.
Cô còn muốn nói chuyện, nhưng lại anh bị nắm chặt eo một lần nữa, anh linh hoạt cạy mở hàm răng Chung Linh, tiến vào đến giữa khoang miệng của cô, trêu đùa đầu lưỡi thơm tho mềm mại.
Trì Thanh Chước đã sớm muốn đè cô lại để hôn môi, từ giây phút đầu tiên gặp cô vào hôm nay, hình bóng của cô vẫn luôn ngự trị trong lòng anh, khiến anh muốn đè cô dưới thân, tách đôi chân trắng nõn kia ra, nhìn cô yếu ớt run rẩy quấn lấy mình.
Chung Linh đặt tay lên cánh tay anh như muốn đẩy nó ra bên ngoài, lại bị Trì Thanh Chước nắm lấy các ngón tay xoa nắn, tư thế vô cùng thân mật.
Thấy không có kết quả, Chung Linh không tiếp tục chống cự, thuận theo anh nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn.
Gần đây anh rất dịu dàng, rất nhanh đã mê hoặc Chung Linh, cô vô thức di chuyển đầu lưỡi muốn đáp lại, muốn liếm vào bụng lưỡi của anh, nhưng Trì Thanh Chước lại đột ngột rời khỏi.
Cô mở to đôi mắt đã phủ đầy sương của mình, khó hiểu nhìn Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước áp vào trán của cô, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt, thấp giọng cười khen, “Bé cưng, ngoan quá.”
Chung Linh bị lời nói của anh làm cho mặt nóng lên, có chút tức giận và xấu hổ vì bị lừa, định quay đầu bỏ đi, nhưng lại bị giữ chặt lại.
Trì Thanh Chước hôn lên chóp mũi, mí mắt của cô, cuối cùng nâng cằm cô lên, anh chạm vào bờ môi khiến anh mê đắm rồi cảm thán: “Thích quá.”
“Liếm thêm một lần nữa, được không?”
Trì Thanh Chước nghiêng đầu cúi người ôm eo cô, lần nữa tiến vào trong khoang miệng, đưa đầu lưỡi của mình cho cô, nhưng Chung Linh không sống chết cũng không muốn chủ động nữa.
Trì Thanh Chước trực tiếp kéo váy của cô đến eo, tách chân cô ra, nâng lên quấn quanh eo mình, cùng cô đối diện với nhau: “Dễ nổi giận vậy sao, hửm?”
Chung Linh bị anh bế lên đột ngột như vậy, hoảng sợ ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng, dời tầm mắt, nhỏ giọng cãi lại, “…… Mình không có.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của cô, Trì Thanh Chước thấp giọng dỗ dành, “Anh sai rồi.”
Lúc đầu Chung Linh còn muốn tránh, cuối cùng lại bị anh dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành, khiến cho cả người mềm nhũn, ôm cổ anh chậm rãi đáp lại, đầu lưỡi hai người không ngừng quấn lấy nhau, âm thanh chậc chậc dần dần vang lên.
Cô nhắm mắt mút đầu lưỡi của anh, nuốt toàn hộ hơi thở và nước bọt trộn lẫn với nhau của hai người vào trong bụng, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ưm mập mờ.
Lúc nghe thấy, khí huyết của Trì Thanh Chước dâng lên một chút.
Bàn tay ôm lấy cô cũng bắt đầu không an phận, vuốt ve cặp mông trắng nõn tròn trịa bị vải mỏng bao lấy của cô, lòng bàn tay từ kẽ mông sờ đến nơi riêng tư, cảm nhận được lớp vải đã hơi ẩm ướt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...