Edit: Chu
Thời tiết ngày càng nóng lên.
Hiếm khi Chung Linh không cần mặc đồng phục vào cuối tuần.
Hôm nay Chung Linh mặc một chiếc áo xếp ly màu be, bên dưới là váy jeans mềm mại màu xanh nhạt dài ngang đầu gối, phối với giày thể thao, tóc buộc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn đơn thuần trong sáng.
Cô tìm một chiếc túi dùng để đựng quần áo, cất đồ thể dục vào trong.
Trì Thanh Chước buộc cô chơi cầu lông vào cuối tuần.
Thể chất của Chung Linh không tốt lắm, từ nhỏ đã không thích vận động, thỉnh thoảng cùng bạn bè đi dạo phố hoặc chạy bộ trên sân trong tiết thể dục đã coi như là cường độ vận động và tập thể dục tương đối cao đối với cô.
Hôm qua Trì Thanh Chước dặn cô mang theo bộ đồ thể dục để thay, Chung Linh lại có chút thấp thỏm, dường như anh muốn dồn toàn bộ số lần vận động của cô trong một tuần vào hôm nay.
Lúc này đã gần 3 giờ chiều, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu lên những tán cây xanh mướt, lá cây lung lay nhè nhẹ theo cơn gió.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, Chung Linh đi đến cổng tiểu khu, nhìn thấy Trì Thanh Chước đang đứng ở ven đường bên ngoài cổng, anh mặc áo phông trắng và quần đen đơn giản, dáng người cao ráo.
Trì Thanh Chước cũng nhìn thấy Chung Linh đi ra với đôi chân trắng nõn mềm mại, không khỏi xem thử quần áo hôm nay của cô, so với đồng phục, trang phục hằng ngày giúp cô phô ra tất cả ưu điểm của mình.
Phần áo bó sát trên eo nằm rất đúng chỗ, giúp lộ ra cẳng chân thon dài và gợi cảm, khi phối cùng với giày thể thao, trông thuần khiết và tràn đầy sức sống.
Trì Thanh Chước nhìn Chung Linh chăm chú, đôi mắt sâu thẳm.
Anh luôn biết Chung Linh rất đẹp, nhưng đồng phục rộng thùng thình của trường đã giúp cô giấu đi nét đẹp của mình.
Mùa hè đến, những trang phục mát mẻ thế này dường như không thể che đậy được gì nữa, toàn bộ ưu điểm trên cơ thể đều lộ ra trước mặt mọi người.
Trì Thanh Chước có thể tưởng tượng đến, sau này vào đại học không phải mặc đồng phục nữa, không biết còn có thêm bao nhiêu người thích Chung Linh.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Bề ngoài Chung Linh rất hiền lành không hề có chút lực công kích, tính tình tốt đến mức dễ bị người khác lừa gạt, đại đa số đàn ông đều sẽ thích, hơn nữa còn cảm thấy bản thân muốn theo đuổi được.
Chỉ cần nghĩ đến đây, anh đã bắt đầu không vui.
Từ xa Chung Linh đã cảm nhận được ánh mắt của Trì Thanh Chước, giống như nuốt sống cô vào bụng, càng tới gần anh, bước chân Chung Linh càng nhỏ lại, không dám đối mặt với anh.
Trì Thanh Chước tiến đến, khi hai người đứng đối diện nhau, Trì Thanh Chước nắm lấy tay Chung Linh.
Bỗng nhiên bị anh nắm lấy tay, Chung Linh lo lắng nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Sẽ bị người khác nhìn thấy đó.”
Chung Linh muốn đẩy tay anh ra, nhưng Trì Thanh Chước đã siết chặt các đầu ngón tay của cô.
Ngoài cổng tiểu khu, Trì Thanh Chước nhìn Chung Ling đang căng thẳng trước mặt bằng dáng vẻ rất thản nhiên.
“Cậu đừng như vậy.” Chung Linh nhìn anh với vẻ mặt cầu xin.
“Không có ai đâu.” Trì Thanh Chước cũng hướng mắt nhìn về phía sau, lúc này rất ít người tới lui.
Trì Thanh Chước nắm tay cô, kéo đi về phía trước.
Chung Linh đứng tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích, vẻ mặt có chút cố chấp.
Giống như Trì Thanh Chước không buông tay, cô nhất quyết không đi.
Trì Thanh Chước sờ vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, sau vài giây tự hỏi, anh cũng thoả hiệp và buông ra.
Nhân tiện vươn tay cầm lấy túi quần áo mà bản thân đã dặn cô mang theo vào trong tay.
“Đi thôi.” Anh đi đến ven đường, bắt một chiếc xe.
Chung Linh thấy anh buông ta ra, cẩn thận nhòm ngó xung quanh một lần nữa, xác định không ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi lên xe,, Trì Thanh Chước không hề tránh né, trực tiếp đặt tay lên phần đầu gối lộ ra bên ngoài của Chung Linh, dọc theo đầu gối véo vào phần thịt mềm ở trong chân.
Tuy rằng hành động có chừng mực và không dâm dục, nhiều lắm chỉ là thân mật mà thôi, Chung Linh vẫn có chút không quen khi anh luôn dùng tay vuốt ve đùi mình.
Chung Linh duỗi tay muốn đẩy tay anh ra, nhưng lại phát hiện cánh tay của Trì Thanh Chước rất khoẻ, hoàn toàn không thể xê dịch được.
Chung Linh không có cách nào khác, đành phải dang rộng ngón tay ra, vói vào khe hở giữa tay anh và phần thịt của mình, nhẹ nhàng siết chặt các đầu ngón tay anh.
Một tay khác xoè ra bao trùm lên mu bàn tay anh, bàn tay thong thả áp vào và di chuyển.
Rõ ràng là đang lấy lòng.
Trì Thanh Chước buông tay, để cô tùy ý rút tay anh ra, sau đó nhìn cô cắm ngón tay của mình vào khe hở giữa những ngón tay anh, xong xuôi thì cuộn lại, các đốt ngón tay bị uốn cong, mười ngón tay đan vào nhau.
Lúc này tâm trạng của anh mới tốt lên một tí, cả người dựa vào ghế, lười biếng nghiêng mặt nhìn Chung Linh, nắm tay cô thật chặt.
Chung Linh cũng nhìn anh hai giây, sau đó lại quay đầu nhìn những dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh nữa.
Tia nắng mặt trời chiếu lác đác lên má Chung Linh, dưới ánh mặt trời, làn da vốn trong của cô càng trở nên trắng hơn, đến cả lông tơ cũng có thể thấy được rõ ràng.
Cô không muốn cùng Trì Thanh Chước đan mười ngón tay thế này, nhưng anh lại không chịu ngồi yên, ngoại trừ chịu đựng hành động này tạm thời, Chung Linh chẳng thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...