Edit: Chu
Chung Linh muốn Trì Thanh Chước muốn dạy thêm cho cô, đặc biệt còn ở dưới tình huống điểm số của cô đang được cải thiện, rất khó để cô không lưu luyến một chút thành tựu nho nhỏ này.
Trì Thanh Chước cũng hiểu rõ, hầu hết thời gian, đối với cô, anh không để cô tự mình lựa chọn, mà sẽ trực tiếp lựa chọn cho cô.
Cô cũng đã quen hình thức ở chung như vậy.
Yên tĩnh và không tranh giành, hiểu chuyện và nghe lời.
Trì Thanh Chước chưa từng gặp ai dịu dàng hơn cô.
Nhìn người dựa vào vai anh, Trì Thanh Chước ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ đúng.
“Đã hiểu hết những gì thầy giáo giảng chưa?”
Chung Linh cảm thấy bản thân đi học nghe giảng rất nghiêm túc, gật đầu, “Chắc là hiểu hết rồi.
”
Trì Thanh Chước nghe thấy cô trả lời, nhướng mày, lật mặt sau của bài thi đưa đến, chỉ vào câu hỏi lớn, “Vậy giải lại một lần nữa đi.
”
Chung Linh không để ý đến anh, cô cúi người lấy bút, muốn rời khỏi đùi anh.
Trì Thanh Chước nâng eo cô lên, anh tách chân ra, để cô ngồi vào giữa hai chân mình, sau đó khép lại và kẹp lấy cô, ngửa người ra sau dựa vào ghế, ung dung nói, “Làm đi.
”
Chung Linh không muốn dây dưa lãng phí thời gian, chống khuỷu tay xuống mặt bàn, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc giải đề.
Chung Linh đắm chìm trong suy nghĩ, không nhận ra bên ngoài sổ đã có những ánh đèn neon sáng lên, chìm vào sương mù và mưa phùn miên man, mãi đến khi bên ngoài cửa kính có những vệt nước ngoằn ngoèo trượt xuống.
Ngày thường, Trì Thanh Chước thích mở cửa sổ thông khí, trong lúc lơ đãng, một cơn gió bên sườn cửa sổ trùng hợp thổi vào, Chung Linh bị lạnh đến run rẩy.
Trì Thanh Chước nhìn thấy động tĩnh của cô, liếc mắt về phía cửa sổ, “Lạnh không?”
Chung Linh thành thật trả lời, “Có một chút.
”
Thời tiết gần đây hay thay đổi thất thường, Chung Linh chỉ mặc áo khoác đồng phục mỏng manh, lúc này cơn lạnh từ từ đánh úp lại.
Trì Thanh Chước không tính đóng nó lại, áp ngực lên lưng Chung Linh, để khung xương nhỏ của cô dán vào thân anh, giúp cô chặn hướng gió thổi đến, “Ừm, làm xong rồi à.
”
Chung Linh cảm nhận được độ ấm từ anh, rất ấm, so với lúc trước tốt hơn không ít, nhưng khi anh nói chuyện, hơi thở sẽ phả vào phía sau cô, cả người Chung Linh không được tự nhiên, “Vẫn chưa……”
Cô muốn đứng dậy, “Mình đi…… Đóng cửa sổ.
”
“Làm bài xong trước đi, lát nữa tôi sẽ đóng.
”
“Cũng được……”
Chung Linh vốn chưa nghĩ ra cách giải, anh ở sau lưng nhìn chằm chằm càng khiến cô cảm thấy như đang bị giám sát.
Cuối cùng không thể nhớ các bước để làm bài tập này như thế nào.
Đã một lúc lâu, Trì Thanh Chước thấy cô vẫn chưa ghi gì, dịch tay cô qua một bên, xem đáp án cô viết trên giấy nháp, kết quả của câu hỏi nhỏ phía trước hoàn toàn chính xác.
Vào thời điểm người ta tiếp thu kiến thức, phần lớn đều là tiếp thu và ghi chép một cách bị động, nếu cứ dựa theo suy nghĩ của người khác, sẽ không thể nhận ra vấn đề của bản thân.
Chỉ những lúc bản thân tự suy nghĩ mới có thể biết được mình đã thiếu sót ở đâu, hay vẫn chưa nắm chắc chỗ nào.
Trì Thanh Chước gõ lên bàn nhắc nhở, “Ngẫm lại cách giải và liệt kê những số hạng chưa biết.
”
Tinh thần Chung Linh trở nên căng thẳng, căn bản không phát hiện ra vấn đề, sau một lúc lâu mới ngại ngùng nói, “Mình quên phải ghi các bước thế nào……”
Thật sự thẳng thắn và trung thực.
Cuối cùng Trì Thanh Chước giải mẫu lại cho cô, vừa hướng dẫn vừa lặp đi lặp lại để nhắc nhở, Chung Linh mới có thể giải ra.
Quả nhiên, nghe hiểu không có nghĩa là bản thân đã hiểu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã không còn sớm nữa, Trì Thanh Chước siết eo cô, “Đi thôi, đưa em về.
”
Bên ngoài, những hạt mưa nhỏ rơi xuống tí tách, những toà nhà như bị bao phủ bởi một đám sương mù, Chung Linh nhìn thấy cửa sổ vẫn chưa đóng.
Cô cúi đầu, cất bút vào túi đựng, thu dọn bài thi rồi cất toàn bộ đồ vật vào balo.
Trì Thanh Chước đến huyền quan tìm được một chiếc ô màu đen, một tay cầm lấy nó, tay khác đẩy cửa ra, Chung Linh nối gót theo sau anh.
Chiếc ô không quá lớn, Trì Thanh Chước không ga-lăng che toàn bộ chiếc ô về phía cô, chỉ dẫm lên mặt đất ứ đọng những vũng nước trong suốt, “Tới gần chút nữa.
”
Chung Linh vẫn mang đôi giày trắng nhỏ, bước đi rất cẩn thận, sợ sẽ làm nước văng lên, sau khi đáp lại và nắm lấy cánh tay anh, cô dán người vào anh, ngoan ngoãn hết mực.
Trì Thanh Chước chỉ lấy một chiếc ô, Chung Linh không thể cướp ô của anh đi, đành phải để anh đưa mình xuống dưới lầu.
Chung Linh ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô, bên trong vẫn còn tối, phần lớn thời gian trước kia, Chung Vân Tuệ đều sẽ chờ đến khi cô trở về, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng Chung Linh cũng nghĩ quá nhiều.
“Mình đi lên trước nhé.
” Nói xong liền nhấc chân muốn đi về phía toà nhà của mình.
Bỗng bị kéo lấy cổ tay.
Chung Linh xem anh, nhẹ giọng hửm một tiếng, như đang hỏi sao vậy.
Đôi mắt đen láy của Trì Thanh Chước trong bóng đêm sáng ngời lạ thường.
Một lúc lâu sau, dường như không có việc gì buông tay ra, “Đi ngủ sớm một chút.
”
Không sao, không vội.
Chung Linh cảm giác đây không phải là điều anh muốn nói, nhưng cô không có tâm trạng để dò hỏi, nói một câu cậu cũng vậy rồi bước lên cầu thang.
Trì Thanh Chước nhìn theo thân ảnh yếu ớt của cô, cho đến khi biến mất không thể nhìn thấy nữa mới che ô đi ra ngoài.
Tài xế vẫn còn ở tại chỗ chờ anh, khi gần đến nơi, anh lại vừa vặn trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không phải Chung Vân Tuệ thì còn ai.
Chung Vân Tuệ bước xuống từ một chiếc xe hơi tầm trung đậu sau xe taxi, bà đứng ngoài cửa ghế phụ xua tay vào cửa sổ, âm thanh trong đêm đặc biệt rõ ràng, “Đến nơi rồi, anh mau trở về đi.
”
Bên trong xe là một người đàn ông trung niên xấp xỉ tuổi Chung Vân Tuệ, ông ta nắm tay bà, “Được, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.
”
Chung Vân Tuệ đáp lời rồi rút ra tay, xoay người đi về hướng chung cư.
Trì Thanh Chước mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ, cánh tay gác lên bệ cửa sổ, ngón tay chống trên quai hàm, nói với bác tài, “Đi thôi.
”
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lần lượt thay đổi, ánh sáng lập loè hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Trì Thanh Chước, nhìn không ra bất kỳ biến đổi về cảm xúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...