Edit: Mey
Chung Linh nhất quyết từ chối ý định muốn dạy bù cho cô của Trì Thanh Chước, tự cô với Hồ Nguyệt giúp nhau ôn tập phần trọng điểm, mang theo sự thấp thỏm mà hoàn thành kỳ thi tháng.
Chung Vân Tuệ đã sớm hỏi cô về kết quả kỳ thi tháng, Chung Linh giải thích là trường học sắp xếp thời gian chậm lại cho nên chưa có kết quả, lúc này Chung Vân Tuệ mới thôi không hỏi nữa.
Chờ đợi kết quả thi tháng thực sự dày vò, bây giờ Chung Linh không dám cảm thấy bản thân đã làm tốt, sau lần trước cô thấy không hiểu nổi mình, tối nào cô cũng nằm mơ thấy có kết quả kỳ thi tháng, sau khi biết Chung Vân Tuệ ngay lập tức lôi cô ra dạy dỗ.
Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cuộc nói chuyện với Chung Vân Tuệ lần trước.
Cô thở dài, không ngừng tự an ủi chính mình, không sao đâu.
Ngày có kết quả thi tháng là vào thứ ba, trên bảng thông báo dưới khu dạy học dán mấy tờ giấy trắng, một đám học sinh vây quanh chỗ bảng thông báo chật như nêm cối.
Hồ Nguyệt kéo Chung Linh chen vào đám người, vất vả mãi mới chen lên được phía trước, trực tiếp tìm tên mình từ mấy trang gần cuối.
Chung Linh cũng không có ý nghĩ gì, duỗi ngón tay ra, lần lượt nhìn từng cái tên một.
Khi ngó lên tận cái tên thứ 700 rồi mà vẫn không thấy tên mình, tim Chung Linh đập như trống.
Hồ Nguyệt tìm thấy tên mình xếp gần hạng 900, thở dài một hơi, thấy Chung Linh đứng cạnh đang ngừng lại, có vẻ không dám tiếp tục xem xuống dưới.
Tính tình Hồ Nguyệt lạc quan, ngược lại còn an ủi Chung Linh, “Đừng sợ, mình còn chưa thấy tên cậu ở đây đâu mà.
”
“Cậu nhanh ra xem ở phía trước xem nào.
”
Sau khi nghe Hồ Nguyệt nói, Chung Linh lần nữa tìm số thứ tự tên mình ở phía trước.
Xếp thứ 468.
Chung Linh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không bị thụt lùi.
Hồ Nguyệt bước sang bên trái Chung Linh, cô nàng tìm được tên của Trì Thanh Chước dẫn đầu ở trang đầu tiên.
Chung Linh vẫn đang xem điểm từng môn của mình, chủ yếu là vật lý và toán học.
So với hồi trước, vật lý đã tiến bộ kha khá, môn toán thì gần như vẫn vậy, các môn còn lại đều tiến bộ một chút nên xếp hạng chung cũng cao lên.
Tuy nhiên vẫn còn rất xa xôi.
Thành tích như này hoàn toàn không đủ đạt để vào được một trường đại học tốt.
Chung Linh đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình lại bị giọng nói của Hồ Nguyệt kéo về, “Chung Linh, Trì Thanh Chước thi tốt thật đấy.
”
Tuy Chung Linh vừa hướng nội lại hay ngượng ngùng, nhưng Trì Thanh Chước thể hiện quá rõ ràng, Hồ Nguyệt chẳng hỏi ra được cái gì từ Chung Linh, đành coi như chấp nhận quan hệ yêu đương của hai người.
Xung quanh còn có những người khác, Chung Linh quả thực muốn bịt miệng cô nàng lại, vì sao cứ phải một hai gọi tên cô làm gì.
May thay, việc chú ý đến Trì Thanh Chước cũng chẳng phải chuyện bất ngờ gì, mọi người không quá để ý.
Hồ Nguyệt vẫy tay với Chung Linh, Chung Linh dịch đến bên cạnh cô nàng, theo hướng tay cô nàng chỉ mà nhìn vào cột của Trì Thanh Chước.
Ngẩng đầu nhìn trang giấy đầu tiên, liếc mắt cái là đã nhìn thấy tên anh.
Chung Linh nhìn điểm số các môn của anh, thấy rằng điểm của anh đều ổn định, xếp hạng mỗi môn đều rất cao.
Cô nhìn tổng điểm, hơn 700.
Chung Linh nghĩ tới điểm số của cô, cảm thấy sự chênh lệch này đâu phải chỉ là một chút thôi đâu.
Nhưng kỳ thật, những lúc ở bên nhau, Trì Thanh Chước rất ít nhắc tới thành tích của anh, sở thích của anh cũng không quá khác so với người bình thường, anh thi thoảng sẽ chơi các game thi đấu, xem anime, đọc manga.
Chính vì vậy, Chung Linh chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến, hóa ra khoảng cách giữa hai người không chỉ là khác biệt về tính cách và bối cảnh gia đình, mà còn có khác biệt về tiền đồ tương lai.
Hồ Nguyệt ở một bên cảm thán, “Sao cậu ta chẳng học lệch chút nào thế, ngay cả điểm thi Ngữ Văn cũng cao như vậy.
”
Chung Linh kéo cô nàng ra khỏi đám đông, hai người đi trên con đường mòn trong khuôn viên trường.
Hồ Nguyệt huých bả vai đẩy đẩy Chung Linh, “Cậu đừng để Trì Thanh Chước giúp cậu phụ đạo.
”
Chung Linh muốn nói, đúng là anh đã giúp cô phụ đạo, bằng không thành tích còn có thể kém hơn nữa.
Nhưng Chung Linh không trả lời vấn đề này, cô xoa xoa vai, nhìn Hồ Nguyệt nói, “Cậu thì sao, không lo lắng thành tích sao?”
Hồ Nguyệt đáp, “Có lo chứ, nhưng mình còn cách nào đâu.
”
Bộ dạng phó mặc cho số phận.
“Còn nữa, cậu đừng có đổi chủ đề.
”
Chung Linh dừng một chút, hỏi cô nàng, “Cậu không cảm thấy mình với…… cậu ấy, chênh lệch rất lớn sao?”
Hồ Nguyệt nhéo má cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô, “Ừm, đúng là có như vậy chút.
”
Chung Linh còn kịp cảm nhận được nỗi bi thương, Hồ Nguyệt lại nói tiếp, “Nhưng cũng không có ai đặt quy định là phải tương đương, ngang ngửa nhau mới có thể cùng nhau bước tiếp, bổ sung cho nhau không phải cũng rất tốt sao?”
“Vậy nếu người có quan hệ với người đó không thích cậu thì phải làm sao?” Chung Linh vội vàng hỏi một câu.
Hồ Nguyệt thở dài, “Này này này, Chung Linh, chẳng phải chỉ là yêu sớm thôi sao, còn chưa chắc chắn sau này sẽ có kết quả, cậu sao lại nóng vội việc người khác thích cậu như vậy chứ.
”
“Hay là cậu cảm thấy cậu chỉ yêu đương một lần trong đời, sau này nhất định phải kết hôn với cậu ta?”
Chung Linh nghe thấy Hồ Nguyệt nói linh tinh đến mấy chữ kết hôn, liền vội vàng phủ nhận, “Mình… mình không có.
”
Hồ Nguyệt khịt mũi, liếc mắt nhìn vành tai đã đỏ lên của cô, “Vậy cậu rối rắm nhiều như vậy làm gì? Chung Linh, cậu hẹn hò với cậu ta cũng không tệ đâu.
”
“Nếu mình là cậu, trước khi hẹn hò, mình cũng mặc kệ chuyện xứng hay không xứng.
”
“Rốt cuộc thì kiểu người như này, mình cũng không biết sau này còn có thể gặp được nữa hay không.
”
Chung Linh thấp giọng ừm một tiếng, rơi vào trầm tư.
Cho nên là bởi vì nghĩ ngợi quá xa, mong muốn quá nhiều sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...