Edit: Mey
Beta: Nhyeee
Cô ôm con thỏ, thừa dịp Trì Thanh Chước không phòng bị, trực tiếp duỗi tay đẩy cánh tay anh ra, bản thân cũng bất chấp muốn chạy về phía trước.
Còn chưa đi được hai bước, đã bị người phía sau vòng tay ôm lấy eo, khéo léo tránh đi con thỏ trước ngực, ôm chặt lấy không cho cô đi tiếp.
Chung Linh phản ứng càng kịch liệt hơn, “Cậu…… Cậu đồ đáng ghét này, cậu buông mình ra!”
“Không buông.” Thậm chí lồng ngực càng dán chặt vào cô hơn.
Chung Linh muốn thoát khỏi tay anh, lại thấy không ăn thua gì, cô đưa tay lên lau nước mắt, “Cậu đừng chạm vào mình, cậu cứ như vậy thật sự làm mình …..
thấy ghê tởm.”
Trì Thanh Chước cũng không để ý, hỏi ngược lại, “Thật không?”
“Đùa bỡn nhiều nữ sinh khác nhau khiến cậu thấy rất vui vẻ sao? Cậu thực sự trầm mê vào cái loại trò chơi đáng khinh này rồi phải không?”
“Cậu chẳng khác gì đồ cặn bã cả.” Chung Linh dường như đã dùng hết tất cả những từ ngữ tồi tệ nhất để miêu tả con người anh.
Trì Thanh Chước chấp nhận tất cả những gì cô nói, cũng không phản bác lại, ngược lại bắt đầu áp mặt vào má Chung Linh, nói sang đề tài chả liên quan gì, “Biết anh ở bên người khác, em tức giận lắm à?”
Chung Linh giãy giụa, “Cậu buông mình ra, mình không muốn biết cậu ở bên ai.”
Trì Thanh Chước vuốt ve hai má cô, “Chung Linh, thừa nhận rằng em có cảm giác với anh, muốn ở bên anh, với em mà nói là một chuyện rất khó sao?”
“Nếu không thích anh, vì sao lại tức giận như vậy, vì sao lại để ý con thỏ mà anh tặng em như thế?” Trì Thanh Chước hùng hồn đặt câu hỏi.
Chung Linh mở miệng định trả lời, nhưng lại phát hiện ra mình không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, sao cô lại nổi giận như vậy, rõ ràng đã sớm nghĩ kỹ, chuyện của anh không có chút liên quan gì đến cô, rõ ràng đã sớm định từ bỏ.
Nhưng vì sao khi thấy hai người họ ở bên nhau, cô lại cảm thấy lòng đau đớn như bị ai đâm.
Vì sao để ý con thỏ kia như vậy, cô không biết, nhưng cô rất muốn khóc, cô tựa như con thỏ kia, bị anh mua về rồi vứt sang một bên, chẳng quan tâm đến.
Chung Linh thấy khổ sở chưa từng có, có lẽ là vì từng thật sự mong đợi tấm chân tình của Trì Thanh Chước, từng lưu luyến những điều tốt đẹp của anh, vậy nên mới hoàn toàn không thể chấp nhận bên anh có những người khác, một người cũng không được.
Có lẽ còn vì sâu trong lòng Chung Linh vẫn ẩn giấu một chút kỳ vọng, rằng Trì Thanh Chước sẽ thật sự thích cô.
Chung Linh ôm con thỏ, khóc đến toàn thân đều run lên, bả vai run rẩy theo.
Trì Thanh Chước giơ tay lên, duỗi tay lau sạch nước mắt cô, “Vì sao luôn muốn che giấu ý nghĩ của bản thân, đẩy người và những thứ em muốn ra xa.”
“Anh biết em luôn sợ mất đi, không có cảm giác an toàn, anh có thể cho em sự kiên nhẫn, nhưng đến khi nào em mới dám nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình đây?”
Trì Thanh Chước rất chắc chắn, Chung Linh có cảm giác với anh, nhưng cô luôn muốn lùi về phía sau, thối lui ra khỏi phạm vi của anh.
Loại cảm giác này làm Trì Thanh Chước phát điên.
Lúc này, đương sự chính còn đang khóc đến nỗi thở hổn hển, vẫn không quên kiên trì, “Cậu … đừng chạm vào mình…”
Vẫn còn để bụng đến cô gái kia.
Trì Thanh Chước nâng mặt cô lên rồi hôn xuống những giọt nước mắt của cô, đột nhiên bị cô chọc cười, “Đừng khóc nữa, cô gái kia là chị họ của anh, là anh bảo chị ấy lừa em.”
“Anh đơn giản chỉ có quan hệ huyết thống ba đời với chị ấy thôi.”
Chung Linh nhìn anh rồi khóc thút thít, đôi mắt hạnh đong đầy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, thân thể đôi lúc thổn thức, không nói lời nào.
“Không tin?”
Chung Linh lại quay đầu, vẫn không trả lời.
Trì Thanh Chước móc di động từ trong túi ra, ở trước mặt Chung Linh mở lên, trong danh bạ tìm ba chữ “Trương Minh Oản” rồi gọi điện, mở loa ngoài.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, giọng Trương Minh Oản mang theo ý cười truyền đến, “Nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện với bạn gái nhỏ rồi à?”
Trì Thanh Chước đem chôn mặt ở vai cổ Chung Linh, hôn một cái lên cổ cô rồi mới trả lời, “Vẫn chưa.”
“Vậy mà còn có tâm trạng gọi điện thoại cho chị?”
“Em ấy không tin quan hệ họ hàng giữa chúng ta.”
Trương Minh Oản tán thưởng một tiếng, “Sao nào, cần chị với em lấy tóc đi xét nghiệm DNA không?”
“Cũng có thể xem là một cách.”
Trương Minh Oản không ngốc đến mức nghe anh nói bừa, nói thẳng, “Muốn giải thích thì tự mình giải thích đi, đừng dính đến chị nha.” Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Trên lông mi Chung Linh còn đọng lại mấy giọt nước mắt, tuyệt đẹp như núi rừng sau cơn mưa.
Trì Thanh Chước nhéo mặt cô, “Có thừa nhận là thích anh không? Hửm?”
Trì Thanh Chước không phải người có sự kiên nhẫn, so với việc bị động chờ đợi Chung Linh mở lòng, anh luôn luôn thích nắm quyền chủ động trong tay mình hơn.
Thời gian quý giá, anh sẽ cân nhắc chi phí cơ hội trước tiên.
Đem sự sắc sảo ẩn giấu bên trong của cô buộc phải lộ hết ra, lại mềm mại phủ lên chúng, cuối cùng đạt tới mục đích lớn nhất.
Anh quanh co trăm ngả, chỉ vì làm cô nhận rõ, rốt cuộc cô thích cái gì, mong muốn điều gì.
Mà không phải sợ hãi trốn tránh, lo trước lo sau, ủ ê chán nản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...