Edit: Nora
Trì Thanh Chước đứng dậy, lấy quần áo cho Chung Linh: “Mặc đồ vào rồi ăn cơm.
”
Chung Linh ừ một tiếng, cánh tay trơn bóng duỗi từ trong chăn ra cầm lấy quần áo, đáng thương nhìn anh: “…Vậy cậu ra ngoài trước đi.
”
Mặt Trì Thanh Chước không có cảm xúc, nhưng lại cố tình kéo chăn ra khiến cả người cô trần trụi trước mặt anh.
Chung Linh lập tức lấy quần áo chắn trước ngực, sốt ruột hỏi: “…Cậu làm gì vậy?”
“Xem em mặc quần áo.
”
Trì Thanh Chước kéo cô đến gần mình, lại lấy chiếc áo đang bị cô nắm chặt ra, thấy cô đang tự mình mặc áo ngực, giũ áo của cô ra rồi tròng từ trên xuống mặc vào cho cô.
Tóc của cô rối tung, có vài sợi dán ở trên má, Trì Thanh Chước nhìn mà ngứa ngáy cả người, ôm mặt cô rồi khẽ cắn một cái.
“Không cần…” Chung Linh đẩy anh ra, nhìn trái nhìn phải: “Quần áo của mình đâu rồi?”
“Để anh nhìn bên dưới của em trước đã.
”
Chung Linh còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhéo cẳng chân rồi bắt dang rộng ra, cả người ngửa ra sau nằm ở trên giường, hai chân mở ra thành tư thế dâm mĩ, lộ ra hoa huyệt đáng thương.
Chung Linh nắm tay anh, run giọng nói: “Cậu đừng như vậy được không…Mình vẫn còn đau…”
Tối qua trước khi ngủ, Trì Thanh Chước đã kiểm tra nơi riêng tư của cô, đúng là môi âm hộ đã sưng lên.
Trì Thanh Chước vươn ngón tay tách ra hai cánh hoa phấn hồng, nhìn kỹ một lát, đã ổn hơn tối qua nhưng vẫn còn sưng.
Quả thật Chung Linh thấy anh rất giống biến thái, mới sáng dậy đã xem nơi riêng tư của cô.
Vốn dĩ cô đã thẹn thùng nay mặt lại càng đỏ hơn, cô muốn khép chân lại, nhưng đùi lại bị tay anh nhéo lấy không cho khép vào.
“Cậu…cậu biến thái…” Chung Linh dùng tay che mắt, ấp úng nói.
Trì Thanh Chước nhìn thịt non ở huyệt khẩu liên tục mấp máy bài trừ ra chút dâm thủy, đường đi tối qua cất chứa dương vật của anh giờ đã khép lại hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy thịt non ướt át phấn hồng đang mấp máy khép chặt như lá chắn bảo hộ lối đi bí mật lên thiên đường.
Trì Thanh Chước làm lơ cô giãy giụa, lấy thuốc chuẩn bị bôi lên hoa huyệt cho Chung Linh.
Chung Linh nghe thấy tiếng xé vỏ, thấy anh không biết đang cần thứ gì muốn bôi vào nơi riêng tư của mình, căng thẳng đến nỗi gần khóc tới nơi: “Mình không cần đâu, cậu đừng làm vậy mà…”
Chung Vân Tuệ đã nói qua kiến thức sinh lý cơ bản của phái nữ cho cô nghe, nên Chung Linh rất bài xích hành vi này.
Trì Thanh Chước dừng lại, nhìn cô: “Trên mạng nói bôi cái này sẽ giảm sưng.
”
Chung Linh lắc đầu khép chân lại: “Không cần, mình không bôi.
”
Cô giãy giụa quá mạnh, cuối cùng Trì Thanh Chước lấy khăn giấy lau thuốc trên tay mình đi, không miễn cưỡng cô nữa.
Chung Linh xuống giường xong cũng chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi đòi về nhà, nói thế nào cô cũng không chịu ở lại.
“Vội vã về làm gì?” Trì Thanh Chước ôm cô ngồi trên đùi mình: “Nói chuyện với anh một lát.
”
Trong đầu Chung Linh chỉ nghĩ đến chuyện về nhà, nhưng đã mấy ngày Trì Thanh Chước không được gặp cô, còn chưa nói được mấy câu nên bắt lấy cô không chịu buông tay, Chung Linh cũng đành từ bỏ.
Trì Thanh Chước nắm lấy tay cô rồi thong thả xoa nắn, lưng dựa vào sofa, để đầu cô dựa vào vai mình, hỏi: “Đề mà anh giao cho em trước khi anh đi, em đã làm xong chưa?”
Cô gật đầu: “Mình làm xong rồi.
”
“Ngày mai đưa anh xem.
”
Chung Linh nhỏ giọng ừm một tiếng.
Hai người nói với nhau câu được câu không, cuối cùng Chung Linh không trả lời mà anh cũng chẳng chịu thả người, chỉ dựa vào vai anh, cùng anh xem một bộ anime trong TV.
Chung Linh không thích thể loại anime này, tuy rằng rất có logic nhưng mang lại cảm giác rất bạo lực lại máu me, mỗi nhân vật đều vừa điên cuồng vừa đáng sợ.
Cô không có hứng thú cũng chẳng muốn xem, tầm mắt nhìn đến ngón tay của Trì Thanh Chước thong thả gõ nhẹ vào gối đầu, rất có quy luật giống như đang thôi miên vậy, chẳng mấy chốc cô đã dựa vào vai anh rồi ngủ thiếp đi.
Trì Thanh Chước nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ, hơi cúi đầu nhìn, môi hồng khẽ nhếch, cả người cực kỳ ngoan ngoãn.
Trì Thanh Chước ôm lấy cánh tay, cúi đầu hôn chụt một cái lên môi cô, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, với lấy tấm chăn mỏng gần đó đắp lên người cô, chỉnh âm lượng TV nhỏ lại, sau đó tiếp tục xem phim.
Trong không gian chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt của Chung Linh và tiếng TV.
Lúc Chung Linh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy cằm và cổ họng đang trượt lên trượt xuống của Trì Thanh Chước, mất một lúc mới nhớ ra mình đã ngủ thiếp đi, lập tức ngồi thẳng người dậy.
“Em tỉnh rồi à?” Trì Thanh Chước vuốt tóc cho cô.
Chung Linh nhìn đồng hồ, thấy đã 3 rưỡi chiều, ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, nếu không về thì sẽ không kịp mất, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ, tùy ý để Trì Thanh Chước đưa về đến dưới nhà cô.
Quả nhiên Chung Vân Tuệ đã về.
Chung Linh phải cố bình tĩnh, nói mình đi chơi với Hồ Nguyệt, lúc này mới qua được một ải.
Buổi tối ngồi ở bàn học, Chung Linh nhìn khung chat của mình với Trì Thanh Chước, từng câu từng chữ đã gõ xong mà không dám ấn gửi đi.
Gửi đi xong cô lập tức bật chế độ máy bay, đặt điện thoại ra xa, không dám nhìn thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...