Edit: Thảo Anh
Sáng sớm thứ hai đến trường học, Chung Linh liền nhận được ánh mắt của Trần Mạc như có như không dính ở trên người mình.
Nhớ tới chuyện hôm thứ bảy, Chung Linh vẫn cứ cảm thấy xấu hổ.
Cô cố áp xuống sự mất tự nhiên, ngồi nghiêm chỉnh một chỗ, cả ngày đều ngoan ngoãn lắng nghe thầy cô nói về kỳ thi cuối tháng.
Sau khi loại trừ được tạp niệm, cô chuyên tâm tổng kết vấn đề của mình, thật ra thành tích hóa học, sinh học của cô không kém, nhưng điểm vật lý kéo thành tích xuống quá thấp, nếu có thể đạt điểm trên trung bình thì thành tích đương nhiên cũng đi lên.
Chung Linh vừa nghe giáo viên giảng đề vừa xem kỹ lại những đề mình hay làm sai, nghĩ xem rốt cuộc mình chưa nắm chắc công thức nào rồi dùng bút đánh dấu công thức ấy lại.
Chờ đến buổi chiều tan học, Chung Linh định nói rõ ràng với Trần Mạc.
Cô chủ động đi tìm Trần Mạc, có chút ngượng ngùng hỏi mình có thể nói vài câu với cậu không.
Hồ Nguyệt ở bên cạnh còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng chiều hôm đó hai người này cùng nhau đi xem phim nên đã thân hơn, vì thế vừa nghe Chung Linh có chuyện tìm Trần Mạc thì cô nàng đã cười nịnh nọt rồi chạy biến đi, để lại không gian riêng tư cho cả hai.
Thật ra Chung Linh cũng không rõ mình phải nói gì với Trần Mạc, vì dù sao giữa hai người cũng không có quan hệ gì thân thiết.
Cô và Trần Mạc cùng nhau đi trên con đường dẫn ra cổng trường, Chung Linh chủ động mở miệng: “Xin lỗi cậu về chuyện chiều hôm thứ bảy vừa rồi nhé!”
Trần Mạc cúi đầu nhìn Chung Linh, phát hiện trên gương mặt trắng nõn của cô lộ ra vẻ áy náy: “Đừng nói vậy, đó không phải lỗi của cậu.
”
Chung Linh mơ hồ nghe ra được ý mà cậu muốn nói, ngón tay xoắn chặt vào nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Trần Mạc thấy cô rối rắm thì thử dò hỏi: “Nếu cậu ta cưỡng ép cậu thì mình có thể giúp cậu giải quyết.
”
Chung Linh mê mang, Trì Thanh Chước cưỡng ép cô sao? Hình như là có một chút, nhưng bản thân cô cũng không cảm thấy chán ghét hay phản cảm như trong tưởng tượng.
Hơn nữa đúng là cô nợ tiền sửa điện thoại của anh, tuy Chung Linh cảm thấy chuyện này không đúng lắm nhưng cô cũng chẳng rõ nó sai ở đâu.
Chung Linh lắc đầu: “Không có đâu, cảm ơn cậu.
”
Đôi khi anh có hơi quá đáng, nhưng có lúc lại rất tốt.
Nếu một hai bắt cô phải chọn một trong hai người là Trì Thanh Chước và Trần Mạc để thân thiết thì không hiểu sao cô lại muốn đứng ở bên cạnh Trì Thanh Chước hơn.
Chẳng lẽ là quan hệ của cô với anh thân mật hơn sao?
Chung Linh đẩy mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhớ tới gì đó rồi ngượng ngùng cúi đầu nói với Trần Mạc: “Nhưng mình không thể thường xuyên nói chuyện gần gũi với cậu được.
”
Cô nói chuyện đã là rất uyển chuyển, Trần Mạc ngẩn ra, đương nhiên cậu không ngốc, lập tức hiểu ý mà cô muốn nói.
Nhớ lại lần trước giằng co với Trì Thanh Trước ở sân thể dục, dáng vẻ nghiền ngẫm đầy khinh thường của anh vẫn còn như ở trước mắt, mấy lời anh nói khi ấy bây giờ cũng rõ ràng hiện ra trong đầu cậu.
“Tao sẽ kiên nhẫn, từng chút từng chút một để mày khắc sâu hiểu rõ đạo lý này.
”
Những gì mày muốn thì đều thuộc về tao!
Trần Mạc áp xuống sự không cam lòng mãnh liệt trong lòng, bàn tay siết chặt, cơ bắp căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh ôn hòa.
Đương nhiên cậu hiểu Chung Linh có ý gì, càng hiểu rõ với tính cách của cô sẽ không làm và nói ra những lời như vậy.
Ở trong mắt Trần Mạc, đây coi như là Trì Thanh Chước diễu võ dương oai vì thắng lợi của mình.
Để Chung Linh nói những lời này nó hơn hẳn với việc Trì Thanh Chước tự mình nói, càng khiến anh đau đớn hơn khi bị chính người mình thích đẩy ra xa.
Tình cảm của thiếu niên còn chưa nảy mầm, cứ như vậy bị Chung Linh bóp chết từ trong trứng nước.
Bàn tay đang siết chặt cũng thong thả buông ra, cậu quay đầu nhìn Chung Linh, hình như cô cũng chẳng nhận ra tâm ý của Trần Mạc, càng đơn thuần muốn bảo hai người không nên tiếp xúc thường xuyên.
Trần Mạc thở dài một hơi rồi đáp: “Được.
”
Thật sự Chung Linh không rành xử lý mấy chuyện này, nhưng cô cũng không muốn chọc Trì Thanh Chước tức giận nữa, không muốn tự tìm phiền toái cho bản thân.
Nếu còn có lần sau, cô rất khó bảo đảm Trì Thanh Chước sẽ nhẫn nhịn mà không làm đến bước cuối cùng.
Cô và Trần Mạc cũng không tính là bạn bè thân thiết, cắt đứt sớm một chút vẫn tốt hơn.
Giờ phút này nghe được câu trả lời của Trần Mạc, Chung Linh ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy cậu nở một nụ cười ôn hòa, giống như cũng chẳng mấy để ý.
Áy náy trong lòng cô mới thoáng giảm bớt.
Cô nhợt nhạt cong khóe miệng, cười với Trần Mạc: “Cảm ơn cậu.
”
Tuy rằng chẳng biết cảm ơn vì cái gì.
Sau khi nói xong, Chung Linh như trút được gánh nặng, đến tiết tự học buổi tối, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng thật ra Trì Thanh Chước rất quan tâm đến cô, còn bảo cô chụp bài thi tháng trước cho anh xem, Chung Linh xoắn xuýt một hồi rồi mới chụp gửi qua wechat cho anh.
Sau khi gửi đi, Chung Linh sợ mình quá ngốc sẽ bị anh mắng cho một trận, dù sap trước đó anh đã từng khoanh vùng những kiến thức trọng điểm cho cô rồi.
Nhưng cô lại không biết làm.
Chung Linh gửi đi không lâu thì nhận được tin nhắn: [Chỉ có cuối tuần rảnh thôi sao?]
Trì Thanh Chước: [Với thành tích của em thì thời gian một ngày cuối tuần cũng không đủ.
]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...