Edit: Dưaa
—–
Chung Linh do dự, cuối cùng chủ động vươn tay ôm quanh eo Trì Thanh Chước, cẩn thận dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng tức giận có được không?”
Trì Thanh Chước cảm giác đầu cô nhẹ nhàng đặt trên vai mình, thanh âm lành lạnh lại nhẹ nhàng, tức giận trong lòng không những không giảm mà con tăng lên.
Trì Thanh Chước liếc tài xế phía trước, vươn tay nâng cằm Chung Linh: “Cả ngày hôm nay đều ở cùng hắn đúng không?”
“Nói chuyện vui vẻ lắm à?”
Mắt Chung Linh mở to, trong mắt đều là nôn nóng, vội vàng phủ nhận: “Không phải… Chỉ là Hồ Nguyệt gọi cậu ấy tới nên mình mới…”
Lời còn chưa dứt đã bị Trì Thanh Chước ấn vào khoé môi, đôi mắt đen sáng như lửa, miệng đóng mở: “Tôi nói rồi, không cần giải thích.”
“Trả lời có hay không.”
Chung Linh khựng lại trước ánh mắt của anh, do dự một chút rồi gật đầu.
Trì Thanh Chước nghe cô trả lời, bỗng nở nụ cười rồi trầm giọng nói: “Rất tốt, Chung Linh.”
Anh ngoài cười nhưng trong không cười làm Chung Linh không khỏi nghĩ đến trước kia, nói một chút lời không hay đã khiến anh tức giận, lần này không có khả năng dễ dàng nguôi giận như vậy.
Cô phản kháng sẽ làm cho anh càng thêm tức giận, qua mấy lần giằng co cô đại khái đã hiểu được tính tình của anh, ăn mềm không ăn cứng.
Chung Linh ôm chặt eo Trì Thanh Chước, run rẩy hôn cổ anh.
Trì Thanh Chước đổi vị trí của cô, tách chân cô ra rồi ôm cô vào ngực bằng tư thế ái muội.
Hai đầu gối Chung Linh bị bắt quỳ dọc theo hai bên sườn anh.
Trì Thanh Chước và Chung Linh mặt đối mặt nhìn nhau, anh vòng tay cô qua cổ mình, ấn sau gáy cô đem hai người sáp lại gần nhau.
Trì Thanh Chước di ngón tay xuống dưới, lòng bàn tay cách lớp vải jeans xoa hoa huyệt cô.
Chung Linh bị chạm đến chỗ mẫn cảm, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ áo anh, thấp giọng kêu lên: ” …Đừng xoa…”
Trì Thanh Chước hôn vành tai cô, liếm láp xong liền thốt ra lời làm cô cứng đờ: “Em muốn ở chỗ này làm hay về nhà làm?”
Trong xe chật chội, không gian chỉ có ba người, thanh âm của anh phá lệ rõ ràng.
Giọng nói tựa như mang theo chút hài hước nhưng rõ ràng đều là hững hờ.
Chung Linh bắt lấy cổ áo anh, không dám trả lời.
Trì Thanh Chước càng ôm cô chặt hơn, hít hà hương thơm trên cổ cô: “Em thơm quá.”
Chung Linh co cổ lại tránh anh đến gần, nhanh chóng co lại thành quả bóng nhỏ trong lòng anh.
Trì Thanh Chước nhắm hai mắt, tiếp tục đi xuống hôn xương quai xanh tinh xảo của cô, vừa mút vừa cắn lẩm bẩm: “Hay là mình làm luôn ở đây, nhân tiện để bác tài xế nghe xem anh chơi em vang thế nào?”
“Làm trò trước mặt người xa lạ có khi em còn bị kích thích chảy càng nhiều nước, càng dễ dàng cho vào nguyên cây.”
Chung Linh đem đầu vùi trên vai Trì Thanh Chước, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Cô chưa từng ở trước mặt người khác nghe những lời dâm đãng như vậy bao giờ, dù chưa làm cái gì nhưng lại khiến cho cô có cảm giác bị lột sạch đồ cho người khác chiêm ngưỡng.
Thẹn thùng không chịu được, cô ghé lên vai Trì Thanh Chước không ngừng lắc đầu, nức nở đứt quãng: “Không…không cần…”
“Sao lại không cần?”
“Không nghe lời thì phải trả giá đấy.” Trì Thanh Chước dùng tay nâng mông cô lên, nhẹ nhàng xoa xoa điểm mẫn cảm của cô.
Trì Thanh Chước đưa tay cô sờ đến vật căng cứng giữa hai chân mình, trầm giọng nói: “Phía dưới cứng quá.”
Chung Linh sờ được dương vật đang sưng huyết, cách một lớp vải quần cũng cảm nhận được dục vọng tràn đầy.
Trì Thanh Chước lôi kéo muốn cô xoa xoa, cảm thụ ấy lại càng thêm rõ ràng.
Chung Linh cảm thấy Trì Thanh Chước thật sự muốn làm ở trên xe, nức nở cầu xin anh: “Không cần ở chỗ này được không?”
“Tại sao?”
“Lá gan của em không phải rất lớn sao?”
Chung Linh nước mắt giàn dụa, hôn loạn xạ lên môi anh, vội vàng liếm phiến môi mỏng lành lạnh của anh, vươn đầu lưỡi chủ động đưa vào khoang miệng Trì Thanh Chước, lại giống như cún con xoay quanh cầu xin anh hôn cô.
Trì Thanh Chước xoa gáy cô, thuận theo hút lấy đầu lưỡi mềm mại, lúc thì câu lấy đầu lưỡi cô khẽ cắn, lúc lại hút mạnh lấy.
Chung Linh ngửa đầu chủ động tiếp thu sự chiếm hữu của anh.
“Ngoan ngoãn lấy lòng tôi như vậy là muốn gì hửm?” Trì Thanh Chước rời khỏi môi cô, hôn hôn nước mắt cô, bàn tay bên dưới vẫn vuốt lấy điểm mẫn cảm của cô.
Mắt Chung Linh ngậm nước, khuôn mặt đáng thương: “Mình muốn về…về…nhà.”
Trì Thanh Chước đáp lại: “Về nhà thì phải chủ động bẻ chân ra, xin anh cắm vào, có được không?”
Chung Linh do dự nhìn anh, Trì Thanh Chước nửa phần ý tứ muốn thương lượng cũng không có, xung quanh tản ra nguy hiểm trùng phùng, Chung Linh vội gật đầu cầu hòa.
Trì Thanh Chước ngậm lấy cánh môi cô, hàm hồ phát ra tiếng: “Vậy thì về nhà.”
Tài xế ở phía trước nghe được, một thân mồ hôi ứa ra.
Ông lái xe nhiều năm rồi nhưng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, đáp lại cái gì cũng thành sai, đành siết chặt tay lái, mắt nhìn thẳng, làm bộ như chưa nghe thấy gì.
Nghe anh nói xong, Chung Linh nằm trong vòng tay anh bất động hoàn toàn.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...