Edit: Vũ Vũ
—–
Vốn dĩ cho rằng trước cuối tuần sẽ chưa có thành tích của bài thi tháng, nhưng Chung Linh đã xem nhẹ năng suất của trường học.
Buổi chiều thứ sáu, thành tích thi tháng được công bố.
Khi Chung Linh nhìn thấy điểm số thì môi cô trở nên trắng bệch, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Toàn khối hơn 1000 học sinh, Chung Linh xếp hạng hơn 600, lần trước là hạng 400.
Lại tụt hơn 200 hạng,
Chung Linh hơi híp mắt nhìn thành tích của mình, tâm trạng của cô cũng như rơi xuống vực sâu.
Cô có thể cảm nhận được bản thân mình đã cố hết sức nhưng cô không ngờ rằng kết quả lại kém như vậy.
Lúc trước Chung Linh còn ôm theo tâm lý may mắn, cảm thấy chỉ là một lần thi không tốt mà thôi, lần này sẽ trở về với xếp hạng bình thường nửa vời.
Nhưng lại không phải.
Mọi chuyện đều nằm trong dự tính nhưng cô vẫn ôm chút tâm lý may mắn ấy.
Những kiến thức trọng điểm mà Trì Thanh Chước nói đúng là xuất hiện trong đề thi, nhưng Chung Linh cũng giống hệt lời anh nói, rằng cô không biết phải xử lý và áp dụng thế nào.
Bởi vì căn bản cô không hiểu gì cả.
Đột nhiên Chung Linh có chút ấm ức, cảm thấy tự chán ghét chính mình.
Nếu lúc trước cô kiên trì một chút, có phải Chung Vân Tuệ sẽ đồng ý cho cô chọn kho văn không.
Chọn môn học mà mình am hiểu có phải sẽ không giống như bây giờ, cái gì cũng không biết cũng chẳng hiểu.
Học hành thi cử thật sự quá khó.
Chung Linh cúi đầu cầm bút, nước mắt không tự giác tràn ra rơi xuống giấy nháp, lan thành một vệt nước sẫm màu.
Hồ Nguyệt thấy tâm trạng cô không tốt thì cũng không dám quấy rầy, đến lúc kết thúc tiết tự học buổi tối, Chung Linh vẫn giữ nguyên bộ dáng không muốn nói chuyện với ai.
Trần Mạc vẫn đi theo hai người về, trên đường muốn nói gì đó khuấy động bầu không khí nhưng phát hiện Chung Linh chỉ gượng cười như lễ phép đáp lại.
Sáng thứ bảy Chung Vân Tuệ biết điểm thi tháng của Chung Linh, vốn dĩ là ngày nghỉ ngơi, bà còn có huấn luyện phải tham gia, thành tích con gái trượt dốc như một ngòi lửa châm vào kíp nổ của quả bom.
Chung Linh mặc áo ngủ nhạt màu, sắc mặt xanh mét đứng trước mặt Chung Vân Tuệ.
“Chung Linh, con thành thật nói cho mẹ nghe.
Rốt cuộc đi học con có nghe giảng không hả?”
“Giáo viên gọi nói con đã trượt xuống hạng hơn 600, còn hỏi mẹ dạo gần đây có chuyện gì gây ảnh hưởng đến chuyện học của con không?”
“Lần trước con đã tụt hơn 100 hạng, lần này còn gấp đôi.
Mỗi ngày con đến trường để làm cái gì hả?”
Sắc mặt Chung Linh trắng bệch, môi ngập ngừng không biết nên nói cái gì.
Mỗi ngày cô làm gì ở trường ư? Chung Linh cũng chẳng biết, cô cũng giống như những bạn học khác, ngày nào cũng đúng giờ đi học, nghiêm túc nghe giảng nhưng tại sao thành tích của cô vẫn kém như vậy?
Vốn dĩ Chung Vân Tuệ đã bị áp lực chuyện công việc, thấy Chung Linh không đáp thì nói tiếp: “Ngày nào mẹ đi làm cũng đủ vất vả rồi, về nhà còn phải dọn dẹp đủ thứ lại còn phải nhọc lòng vì chuyện học hành của con.
Mà việc của con chỉ có học thôi mà cũng không xong, thành tích trượt dốc không phanh.
Rốt cuộc tâm tư của con đặt ở đâu?”
Chung Linh cúi đầu nắm chặt lấy gấu áo, nhỏ giọng biện giải: “Con cũng rất cố gắng…”
Chung Vân Tuệ nghe cô nói vậy thì nổi trận lôi đình, cao giọng mắng, chỉ kém chỉ tay ấn đầu Chung Linh: “Con cố gắng học mà thành tích còn kém như vậy? Chung Linh, con nói vậy ai tin cho nổi?”
Chung Linh vừa nghe giọng nói của mẹ mình thay đổi thì cả người run lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cúi đầu không dám nhìn Chung Vân Tuệ.
Nước mắt lã chã rơi xuống, Chung Linh nức nở: “Con…có lẽ con không hợp khoa tự nhiên…”
Chung Vân Tuệ nghe vậy thì đứng phắt lên, trợn mắt hỏi lại: “Bây giờ con đang trách mẹ lúc trước bắt con chọn khoa tự nhiên đúng không? Nếu là người khác thì mẹ sẽ chẳng quan tâm nó chọn gì.
Thích chọn khoa xã hội thì chọn, chờ đến khi ra trường không xin được việc làm, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không đáp mẹ cũng mặc kệ.”
“Con nghĩ như vậy đúng không?”
Chung Linh lau nước mắt, lắc đầu phủ nhận: “Mẹ…không phải ạ…”
Không phải như thế.
Chung Linh không biết diễn tả cảm thụ nội tâm của mình thế nào, cô biết Chung Vân Tuệ xuất phát từ góc độ muốn tốt cho cô mới khuyên cô chọn khoa học tự nhiên.
Chung Linh đều hiểu cả.
Nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cô căn bản không có tư duy nhanh nhạy sinh động, đầu óc cô cứng nhắc không nhớ nổi những công thức, không tìm thấy cách giải chẳng khác gì người mù xem voi.
Thi cử không tốt cũng khiến cô rất buồn.
Có thể là hy vọng xa vời, cũng có thể là thỉnh cầu quá mức vô lý, nhưng Chung Linh thật sự muốn được mẹ thông cảm và hiểu cho mình, muốn được mẹ dịu dàng ôm lấy an ủi.
Muốn nghe mẹ nói rằng làm bài không tốt cũng chẳng sao, mẹ vẫn luôn ủng hộ, cổ vũ, tin tưởng con.
Thời niên thiếu ai chẳng muốn được bố mẹ thông cảm và hiểu cho mình.
Nhưng cố tình mấy câu nói đơn giản như vậy lại giống hoa trong gương, trăng trong nước, vĩnh viễn chẳng thể chạm vào.
Chung Vân Tuệ cũng thế.
Thấu hiểu và bao dung chắc chỉ xuất hiện khi kết quả thi của cô tốt mà thôi.
Bà xoa xoa thái dương rồi nói: “Lần trước thi kém mẹ đã không nói gì, động nói là con lại khóc sướt mướt.
Nhưng con nhìn lại thành tích của bản thân mình xem, con cảm thấy con sẽ thi được vào trường đại học nào?”
“Mỗi ngày con chỉ cần đi học, những việc khác chẳng đến tay con mà con còn đền đáp mẹ bằng kết quả như vậy à?”
“Bảo đi học thêm thì sống chết không chịu, lần trước tốn bao nhiêu tiền mời gia sư cho con mà con cũng không biết quý trọng.
Nếu không muốn học thì nói thẳng, học xong cấp ba mẹ cho con đi làm luôn.”
Chung Vân Tuệ càng nói thì Chung Linh càng khóc tới mức thở hổn hển, bả vai cũng run lên từng chập.
“Suốt ngày chỉ biết khóc, mới nói hai câu đã khóc, tật xấu này con có sửa ngay không, sau này lãnh đạo mắng hai câu thì con cũng khóc trước mặt người ta sao? Con vô dụng thế này thì ai thèm thuê con?”
“Lớn từng này rồi mà nói không bao giờ nghe.”
Chung Linh cũng không muốn khóc nhưng cô chẳng dừng lại được.
Chung Vân Tuệ nâng tay lên nhìn đồng hồ, thời gian huấn luyện đã gần đến, bà còn phải đi tới công ty ngay.
Bà nhìn Chung Linh rồi nói: “Mẹ đi làm trước, khi nào về sẽ nói chuyện với con sau.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...