Vân Đoan muốn đi ra ngoài, hỏi ý kiến của Mao Mao, Mao Mao muốn đi theo cô ra ngoài.
Đi ra ngoài cũng được, nhưng trước khi xuống núi về nhà, phải biết cô ở đâu, chờ lần sau nó tìm được đá, tìm cô đổi thịt ăn.
Một người một khỉ, lại trao đổi khó khăn một trận.
Từ Đào Nghệ Quán đi ra ngoài, mặt trời đã lặn về phía Tây.
Nhìn cánh rừng rậm này, Vân Đoan vỗ đầu một cái, trở về tốn không ít thời gian đây.
Bèo bên đầm nước đột nhiên động đậy, Vân Đoan thấy một con cá trắm cỏ thật to, cô nhanh tay lẹ mắt vớt lên vứt trên bờ, sau đó nhanh chóng chuyển vào thùng nước ở phòng bếp tầng năm.
"Chi chi!" Mao Mao kêu lên, Vân Đoan lại thấy được một con, không cần phải nói, cô trực tiếp vớt lên.
Cá trong núi thật sự không sợ người, đều rất ngốc, cô liên tiếp vớt bốn năm con, lúc này mới thu tay lại.
Vớt cá còn không phải là chuyện gì, ở gần đầm nước Vân Đoan phát hiện một bụi hoa sen sáu cánh, mùi hương tỏa ra, có hiệu quả đối với vết thương bị rắn độc cắn, hoa sen này là một trong những dược liệu quan trọng của bài thuốc trị trăm độc của nhà họ Vân.
"Thời gian không còn sớm nữa, lần sau lại đến, nhanh dẫn tao xuống núi đi.
""Chi chi!"Có Mao Mao ngồi trong sọt trúc dẫn đường, cộng thêm đã được "bồi bổ", lúc xuống núi cô tồn thời gin rất ngắn, nhưng chờ cô đi đến chân núi, trời đã tối mịt rồi.
Quẹo cua một cái, Vân Đoan thấy ánh đèn của phố Tây dưới chân núi, nghe được tiếng ồn ào, tiếng người lớn, còn có tiếng khóc quen thuộc của trẻ em.
Vân Đoan nhanh chóng chạy đến, tiếng nói ngày càng gần.
“Lương Thần đừng khóc, mẹ cháu sẽ nhanh chóng trở về.
""Vân Đoan cũng thật là, có phải đi sâu vào trong núi hái thuốc không, đã đi mấy tiếng đồng hồ còn chưa trở lại.
""Đừng sốt ruột, trước kia ông cụ Vân đi lên núi cũng thường xuyên như vậy, chờ thêm nửa giờ nữa, nếu con bé không trở về, ông sẽ lên tìm.
"Nghe nói con gái nhà họ Vân lên núi hái thuốc, trời tối còn chưa trở về, đứa nhỏ trong nhà vừa khóc vừa đứng chờ dưới chân núi, cũng làm người của nhà họ Trương và nhà Bạch Chỉ vô cùng đau lòngVân Đoan chạy thật nhanh đến: "Mẹ về rồi, mẹ về rồi.
"Lương Thần mới vừa rồi còn vô cùng ủy khuất nhỏ giọng khóc, nghe được tiếng của mẹ, giống như có chỗ dựa, lập tức khóc lớn tiếng hơn.
Vân Đoan đau lòng ôm đứa bé: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là do mẹ hái thuốc quên mất thời gian.
"Bạch Chỉ tức giận: "Con bao lớn rồi, làm việc có thể suy nghĩ trước sau được không?"Đỗ Tiểu Lan vội vàng ngăn lại: "Đây không phải trở về rồi sao, Vân Đoan cũng biết lỗi rồi.
""Tôi thấy nó còn chưa biết đây, đây chính là thiếu đánh.
"Lý Tú Phân cũng vội vàng khuyên: "Thời gian cũng không còn sớm, đứa bé còn chưa ăn cơm tối, mọi người đều trở về đi, có chuyện gì ngày mai lại nói sau.
"Vân Đoan ôm Lương Thần đi đến, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ hôm nay: "Chờ cháu điều chế xong thuốc, sẽ đưa mỗi người một chai làm quà cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...