“Em làm gì vậy?” Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, muốn nhìn xem tay nàng ở đâu.
Lục Kiều Vi tưởng mình bị phát hiện nên vội vàng giấu tay đi, nắm chặt lòng bàn tay nói: “Không làm gì cả, chỉ có chút vui vẻ, còn chị, thần thần bí bí, em nghi ngờ..."
“Chị chỉ nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Lúc đó chỉ nghĩ em nói chuyện rất vui, còn rất thú vị, không nghĩ tới một thích em liền không bao giờ từ bỏ."
"Ò, ra là vậy." Lục Kiều Vi thở dài trong lòng, nhưng thực ra nàng vẫn không ngừng hét lên: Qua đây, qua đây, em sẽ đeo nhẫn cho chị.
Hai người cứ như vậy mà đứng đối diện nhau.
Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan lòng chờ như lửa đốt, chỉ kém một chút, nhưng gấp muốn chết, thật muốn lao lên, ấn tay hai người, trực tiếp đeo nhẫn vào cho hai người.
Thích Nhất Hoan hô: "Đứng làm gì, tiếp tục đi."
Khúc Thanh Trúc gật đầu: “Tay cầm tay đi.” Sau đó, nàng nắm lấy tay Thích Nhất Hoan nói: “Cứ như vậy.”
Thích Nhất Hoan hơi sửng sốt, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, còn có loại tốt như vậy sao?
Mẹ nó.
Quá hạnh phúc.
Thích Nhất Hoan vòng tay Khúc Thanh Trúc ra sau lưng, giữ thật chặt rồi nói: “Đúng vậy, chính là như vậy.” Sau đó đeo nhẫn vào, vĩnh viễn ở bên nhau.
Nói đến đây, nàng cảm thấy có chút hối hận tại sao mình không nhờ Lục Kiều Vi giúp thiết kế nhẫn vào ngày đặc biệt như vậy, có lẽ trong bầu không khí cầu hôn của Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn, nàng cũng có thể cầu hôn Khúc Thanh Trúc.
Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn ở phía trước nhìn nhau hồi lâu, nghĩ thầm nếu nắm tay nhau, chẳng phải sẽ lộ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay ra sao.
Lục Kiều Vi can đảm hơn, định chuyển sang bên kia, dùng tay còn lại để giữ Văn Cẩn Ngôn, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại sợ nàng bỏ chạy nên đỡ nàng lại.
Dùng ngón tay cái ấn vào chiếc nhẫn, bốn ngón còn lại nắm lấy cánh tay nàng, Lục Kiều Vi dừng lại, trái tim đột nhiên nhảy lên, nói: "Sao vậy?"
"Con đường phía trước rất khó đi, đi cùng đi."
“Rất khó đi sao?”
Lục Kiều Vi nhìn con đường phía trước, rõ ràng tràn ngập hương hoa, rất dễ chịu, là đường hoa, hơn nữa không có người qua lại, chỉ có bọn họ.
Khi nắm tay nhau, hai người dừng lại một lúc, ngạc nhiên nhìn nhau, cảm nhận được đồ vật trong tay đều hiểu được.
Ai nha, đều muốn cầu hôn a.
Rất nhanh lại cùng nhau nở nụ cười, siết chặt ngón tay.
Văn Cẩn Ngôn nói: “Kẹp chặt một chút.”
"Em biết rồi."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan ngây người, nện bước đi theo, nơi này rất yên tĩnh, chỉ có bốn người bọn họ.
Mãi đến cuối con đường, bọn họ mới nhìn thấy con đường chính tấp nập người qua lại.
Thích Nhất Hoan thấp giọng hỏi Khúc Thanh Trúc, "Đây là bỏ lỡ sao? Có nên nhắc nhở họ không?"
"Sao cô ngốc thế?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.
"Tôi ngốc?" Thích Nhất Hoan cười, cảm thấy cô cũng đang ve vãn mắng yêu mình, gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi rất ngốc, cho nên, chuyện gì xảy ra vậy? Em có thể nói cho tôi hiểu không?"
Khúc Thanh Trúc nói: "Bọn họ đang chờ cơ hội tốt hơn, cô xem, địa điểm lần sau còn lãng mạn hơn ở đây."
“Lần sau…” Thích Nhất Hoan cảm thấy đây không chỉ là cơ hội cho Lục Kiều Vi mà còn là cơ hội cho nàng, trong lòng nàng ngứa ngáy.
Lần sau nàng cũng có thể làm một chiếc nhẫn được không?
Mặc dù vậy, nàng và Khúc Thanh Trúc vẫn chưa bắt đầu yêu đương.
Trong ngày nghỉ, xung quanh bày bán đồ ăn, các loại quầy hàng nhỏ, Lục Kiều Vi thích ăn cay nên mua rất nhiều đồ ăn vặt, Văn Cẩn Ngôn mua đồ ngọt cầm trên tay.
Đi dạo một vòng lại đi ăn vịt quay, giá đắt hơn bình thường nhưng đáng giá, hương vị quả thực ngon hơn vịt bình thường.
Da giòn, thịt mềm, béo mà không ngấy, có mùi thơm của quả đàn hương.
Nước chấm càng ngon hơn.
Khi Lục Kiều Vi đi du lịch không thích ngắm cảnh, nàng thích ăn uống hơn, đương nhiên vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp nàng cũng rất vui vẻ.
Thích Nhất Hoan rót cho nàng một tách trà, hỏi: "Em đã tiếp xong các đơn hàng gần đây chưa?"
"Phỏng chừng sẽ không nhận đơn một thời gian, gần đây tôi bận làm những việc khác." Lục Kiều Vi nhấp một ngụm trà, nói: "Sao vậy?"
Thích Nhất Hoan nói: “Tôi muốn làm một bộ trang sức, hiện tại trong giới đang đồn thổi, có thể tìm em làm trang sức là biểu tượng quyền lực, tôi cũng muốn làm. Xem như vì mối quan hệ của chúng ta đi, em có thể làm cho tôi một bộ không?”
Văn Cẩn Ngôn bỏ vào một câu: "Hai người có quan hệ gì? Sao tôi không biết?"
Thích Nhất Hoan tức giận trợn mắt, "Em ấy là bạn gái và vợ tương lai của bạn mình, sao, cậu nói xem là quan hệ gì?"
Văn Cẩn Ngôn 'ò' một tiếng, nói, "Thân phận này thật lớn, rất tôn quý, cho cậu đặc quyền VIP."
Thích Nhất Hoan hừ một tiếng, nhìn Lục Kiều Vi lần nữa.
Lục Kiều Vi hỏi: "Chị muốn làm loại trang sức nào? Muốn dùng loại đá quý nào? Để tôi tra tư liệu."
Thích Nhất Hoan nói: “Trở về tôi sẽ gửi ảnh cho em, em xem loại đá quý nào làm đồ trang sức đẹp hơn.”
Lục Kiều Vi trả lời "Ok", "Tôi không thể làm đơn gấp, chị có thể chờ không? Đừng vội khoe ra."
Thích Nhất Hoan mím môi, gấp, rất vội.
Nghĩ lại thì cũng không còn cách nào, nhỡ đặt hàng gấp mà nhìn không đẹp thì sao?
Còn không chờ buổi tối trở về, Thích Nhất Hoan đã tìm một đống hình ảnh, thừa dịp Khúc Thanh Trúc đi tính tiền liền gửi cho Lục Kiều Vi.
Văn Cẩn Ngôn cười nói: “Cậu đây là đưa hết của cải ra ngoài sao.”
Thích Nhất Hoan ho khan một tiếng, nói: "Mình không biết loại đá quý nào tốt, hai người xem giúp mình đi, mình muốn làm một bộ, hoa tai, vòng cổ, nhẫn... giúp mình chọn một bộ."
"Còn xem chị tham dự dịp gì." Lục Kiều Vi đề cử: "Nếu chị tham dự một bữa tiệc xã giao thì dùng đá đắt tiền, như vậy nhìn rất lóa mắt. Nếu là loại tụ họp nhỏ, chị có thể đeo đồ trang sức thanh lịch cùng nội liễm, ngày thường nhìn chị quyến rũ như vậy, có thể chọn cái gì đó diễm lệ một chút."
Thích Nhất Hoan sợ lời nói của mình quá rõ ràng nên hỏi: "Vậy có thể thiết kế một bộ giống tính cách của Thanh Trúc không?"
Lục Kiều Vi nói: “Vậy dùng ngọc lục bảo đi.”
"..."
Trong lúc nhất thời, Thích Nhất Hoan cảm thấy chính mình đang bị nhằm vào.
Nàng nghiêm túc nói: “Em nghiêm túc một chút được không?”
"Tôi vốn dĩ rất nghiêm túc, sao chị lại coi thường ngọc lục bảo như vậy chứ?" Lục Kiều Vi hừ một tiếng, hiện tại nàng đã là một thiết kế sư nổi tiếng, có danh tiếng nên muốn tự cao tự đại.
Thích Nhất Hoan nói: "Đổi màu đi, có thể dùng đá quý khác không?"
“Có thể dùng đá Thanh Kim.” Lục Kiều Vi nói: “Nhưng trong mấy bức ảnh chị gửi không có đá Thanh Kim, cho nên tôi mới không đề cập đến loại đá này.”
Đá Thanh Kim, với từ "thanh" trong tên, thực chất là màu xanh lam, loại đá này khá đặc biệt, đặc biệt là về mặt bảo quản, vì nó tương đối sợ nước.
Chính vì đặc điểm này nên rất nhiều người thích dùng nó để làm đồ trang sức, cho dù nói là hiếm thì cũng rất hiếm, dù sao số lượng sản xuất ít, thường là nhập khẩu từ nước ngoài.
Lục Kiều Vi gợi ý: "Nếu chị không thường xuyên đeo, có thể dùng đá Thanh Kim, có ý nghĩa rất tốt, mang ý nghĩa phát tài, phú quý, bình an và may mắn. Các hoàng đế cổ đại thích dùng loại đá này làm đồ trang sức, tôi có thể thiết kế cho chị một bộ."
"Đừng đừng đừng, tôi muốn đeo thường xuyên." Thích Nhất Hoan có chút sốt ruột, "Còn có loại đá quý nào khác không? Em nhìn xem, chỉ cần phù hợp, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ mua."
Lục Kiều Vi nói: "Chị đây là mù quáng đua đòi, loại hành vi này không nên làm nha."
Thích Nhất Hoan thản nhiên nói: "Có tiền muốn mua gì cũng được, chỉ cần vui vẻ, có bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề." Nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Chúng ta là bạn tốt như vậy, cậu có thể hiểu đi?"
Văn Cẩn Ngôn trầm ngâm một lát, ngón tay lướt trên mặt bàn.
Thích Nhất Hoan hiểu được, rót cho cô một ly trà, cung kính nói: "Mấy ngày trước mình có mua mấy chai rượu ngon, muốn cho bớt một chai cậu có muốn không?"
"Lafite từ năm 1982 sao?" Lục Kiều Vi cười trả lời: "Phim truyền hình đều nói như vậy, uống một chai mất một chai, chị cho bọn tôi mấy chai đi."
"Còn mấy chai... em thấy như vậy mà được mà?" Thích Nhất Hoan ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Được rồi, đều là người một nhà, ai uống cũng được."
Nàng cười phong tình, gợi cảm, hào phòng, quyến rũ.
Văn Cẩn Ngôn nói: “Tanzanite.”
"Đá Tanzanite là một loại đá hiếm, người xưa cho rằng nó có màu xanh lam, giống như biển và bầu trời, là chữa lành cùng xoa dịu, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, cho nên còn được gọi là linh hồn bạn lữ."
"Bạn lữ?" Thích Nhất Hoan bắt lấy từ khóa, "Cái này được."
Văn Cẩn Ngôn bổ sung: "Ngụ ý cũng rất tốt, nói chung tặng đá tanzanite có tính chất khích lệ, hy vọng đối phương có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, thoát khỏi cảm xúc áp lực, tự chữa lành bản thân đến trạng thái tốt nhất. Kiểu nếu như bạn cảm thấy mệt mỏi, vậy để tôi đồng hành cùng bạn."
Lục Kiều Vi nghe xong hiểu ra một chút, nàng biết Thích Nhất Hoan muốn làm gì, này rất có tâm, là một nữ nhân đáng tin cậy.
Thích Nhất Hoan vuốt vuốt, thấp giọng nói: “Giữ bí mật nha.”
Tặng đá tanzanite tương đối thích hợp, nếu Thích Nhất Hoan tặng một viên kim cương thì phải là loại thuộc cao cấp, ít nhất có thể trị giá hàng trăm vạn, rất có thể Khúc Thanh Trúc sẽ không nhận một thứ có giá trị như vậy.
"Vậy đá tanzanite đi, làm cho tôi." Thích Nhất Hoan đưa ra quyết định cuối cùng rồi hỏi: "Cẩn Ngôn, cậu có tanzanite chất lượng cao không? Cho tôi một viên."
Khi Văn Cẩn Ngôn gật đầu, Thích Nhất Hoan cảm thán: “Hai người đúng là trời sinh một đôi, một thiết kế sư, một thương nhân đá quý, không còn thích hợp nào như vậy, tôi chúc hai người 999 ân ái trước.”
Văn Cẩn Ngôn: “Lát nữa tôi sẽ kêu thư ký tìm cho cậu.”
Lục Kiều Vi: “Tôi nhất định sẽ giúp chị thiết kế thật đẹp!”
Hoàn hảo!
Khi Khúc Thanh Trúc trở về, bọn họ đã thương lượng gần xong, đều đang bưng trà nếm thử, cô nghi hoặc hỏi: "Ba người đang nói gì vậy?"
Lục Kiều Vi nói: “Kể chuyện, cậu có biết đá tanzanite không?”
Khúc Thanh Trúc gật đầu, "Trước kia mình có xem , biết một chút. Trong phim có một chiếc vòng cổ tên là 'Trái tim đại dương', đó là một chiếc vòng cổ kim cương xanh rất quý giá, bởi vì giá quá cao nên dùng tanzanite thay thế. Sau này trở thành bộ phim kinh điển, chiếc vòng cổ này được bán đấu giá với giá cao ngất trời, được gọi là 'Người bạn tâm giao không thể thay thế'."
"Em có thích chiếc vòng cổ kim cương xanh 'Trái tim đại dương' này không?" Thích Nhất Hoan nghiêm túc hỏi.
Khúc Thanh Trúc lắc đầu, "Tôi thích đá Tanzanite hơn, chiếc vòng cổ kim cương xanh tương đối... nói thế nào nhỉ, mặc dù tên của nó là hy vọng, nhưng thực ra nó là một truyền thuyết xui xẻo cả đời, ai sở hữu nó đều không có kết cục tốt đẹp. Viên kim cương xanh trông rất đẹp, nhưng huyền bí dưới đáy đại dương là sâu không thấy đáy, không thể dò xét."
Cho nên, khi tặng một thứ gì đó, không thể xem nó có đắt hay không.
Thích Nhất Hoan cảm thấy Khúc Thanh Trúc là linh hồn bạn lữ của mình.
Tanzanite là phù hợp nhất.
…
Buổi tối khi đi ngủ.
Lục Kiều Vi ôm cánh tay Văn Cẩn Ngôn, hỏi: “Tối nay chị có chuyện gì muốn nói với em không?”
"Còn em thì sao? Em có gì muốn nói không?"
Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy khi nào chị định nói cho em biết?"
“Chắc là một ngày nắng đẹp, hoa nở rộ, mỗi người cầm bóng bay trên tay, không khí tràn ngập hương thơm. Khi đó chị sẽ nói cho em, đồng thời chị sẽ nhận được câu trả lời chị muốn từ em."
Lục Kiều Vi không khỏi khẽ mỉm cười.
"Em cũng muốn."
Đêm nay, lần đầu tiên hai người ngủ quay lưng vào nhau, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, nhìn chiếc nhẫn kim cương mà mình đã chuẩn bị cho đối phương.
Cái mà Lục Kiều Vi chuẩn bị là một viên kim cương hình vuông nguyên khối, một viên kim cương trắng không lẫn tạp chất, thánh khiết ôn nhu như Văn Cẩn Ngôn vậy.
Cái mà Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị là một viên kim cương đỏ rực, màu sắc rực rỡ, hình hoa, nóng như lửa, đốt cháy cô, làm cô ngày ngày đêm đêm chỉ thích người này.
Ngày 3, bốn người bay sang Anh.
Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc đều là lần đầu tiên đến đó, cả hai đều rất phấn khích, khi lên máy bay, hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, khi bay trên mây, khoảnh khắc ánh sáng chiếu xuống, đẹp động lòng người, thật giống như chính mình đang đi trên mây.
Khi bay quá cao, cảm thấy rất hoảng sợ, cảm giác như sắp ngã.
Gần mười hai tiếng, bọn họ ngủ trưa trên máy bay, do lệch múi giờ nên sắc trời thay đổi rất nhanh, lại thức dậy thì trời đã là hoàng hôn.
Khi hoàng hôn buông xuống là từng mảnh kim sắc, gió mây nổi lên, như lao qua những đám mây đang cháy.
Máy bay hạ cánh đến Luân Đôn, phu nhân Jones đến đón bọn họ.
Đã mấy ngày không gặp, phu nhân Jones hưng phấn đi tới, ôm lấy Lục Kiều Vi: "Rất vui được gặp các con, ta rất cao hứng."
Lúc phu nhân Jones đi tới trước mặt Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng hơi nghiêng người, hai người ôm nhẹ, khóe mắt phu nhân Jones ươn ướt.
Mặc dù phu nhân Jones sống ở Luân Đôn, nhưng bà không sống ở trung tâm Luân Đôn, một nơi quá bận rộn cùng ồn ào không thích hợp để bà tĩnh dưỡng, bà sống ở một thị trấn ở Luân Đôn. Nhưng bà đã chu đáo đặt phòng khách sạn cho mấy người Lục Kiều Vi, nói bọn họ có thể đi chơi ở đây, sau đó hẵn trở về.
Đến khách sạn, Lục Kiều Vi nhận thẻ phòng, lúc chuẩn bị mở cửa, nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: “Em luôn có một dự cảm.”
“Dự cảm gì?” Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Tốt hay xấu?”
"Em không thể nói rõ cho chị biết." Lục Kiều Vi đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy chính là em trai nàng, đằng sau còn có cha mẹ nàng đứng đằng sau.
"Sao mọi người lại tới đây?" Lục Kiều Vi kinh ngạc nói, sau đó nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Là dự cảm tốt, là chị mang ba mẹ em tới đây sao?"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, đặt tay lên vai nàng, chào Ba Mẹ Lục: “Chào chú dì, trên đường đi vất vả rồi.”
"Chúng ta tới được mấy ngày rồi, mấy đứa mới tới, mau đi nghỉ ngơi đi." Ba Mẹ Lục nhìn bọn họ mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy mong đợi.
Mấy ngày tiếp theo, bộn họ đến thăm một số điểm tham quan ở Luân Đôn, ăn rất nhiều món ăn vặt đặc biệt, Ba Mẹ Lục cũng chụp ảnh.
Sau đó, bọn họ đến thị trấn nhỏ nơi phu nhân Jones ở, nói là thị trấn nhỏ nhưng thực ra là một trang viên sắp được phát triển, có một trang trại nuôi ngựa, một vườn hoa hồng, tiểu lâu ba tầng, trông rất giống cảnh trong anime.
Lục Kiều Vi sợ ba mẹ cảm thấy tự ti nên thấp giọng nói: “Hiện tại con biết cách kiếm tiền rồi, ăn Tết xong con sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà mới, hehe.”
Ba Mẹ Lục cười không khép miệng, “Đừng tiêu tiền bừa bãi.”
Buổi tối ngồi trong viện dán giấy đỏ, Lục Kiều Vi biết mình định làm gì nên giả vờ như không biết, đi theo mọi người làm.
Ban ngày, họ dán giấy đỏ lên những dây leo trên tường rào, thổi bong bóng rồi buộc tất cả vào những lẵng hoa lớn như ngồi khinh khí cầu.
Bọn họ cũng hái rất nhiều hoa hồng trong trang viên, theo sắp xếp, chúng được dùng để tạo hình trái tim, có chút trần tục nhưng rất lãng mạn.
Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi cùng nhau cắm hoa hồng đỏ, cảm giác thật kỳ quái, bọn họ đồng ý tạo bất ngờ nhưng cuối cùng lại cùng nhau chuẩn bị, giả vờ như không biết.
Liền... rất có ý tứ.
Khi bông hoa cuối cùng được đặt vào, Lục Kiều Vi cùmg Văn Cẩn Ngôn nhìn nhau, Lục Kiều Vi mệt muốn chết rồi, muốn vỗ cỏ trên quần áo của cô, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn phản ứng rất nhanh, đút ngón tay vào túi, sợ đến nỗi nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra.
Nói cũng thật trùng hợp, liền nghe hụych một tiếng.
Thích Nhất Hoan quay người lại, nhìn thấy hai người đang quỳ ngay giữa những bông hoa vừa mới cắm, nàng cười nói: "Hahahahahahaha, hai người đang làm gì vậy, bái thiên địa sao?"
Mằ Lục Kiều Vi nóng như hoa hồng đỏ, ấn vào sẽ chảy ra nước sốt, hô hấp nóng hổi.
Đây không phải là thiếu kinh nghiệm sao? Nàng ngẫm nghĩ một chút, chân nàng yếu ớt quỳ xuống, Văn Cẩn Ngôn còn tốt hơn nàng, quỳ một gối.
Ánh mắt hai người giao nhau, Văn Cẩn Ngôn cũng không hỗ trợ nàng, cũng quỳ xuống giống như nàng, hai người quỳ trước mặt nhau.
Tuy tình huống này không trang trọng như kết hôn nhưng lại nhẹ nhàng mà thích ý.
Văn Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, khẩn trương hỏi Lục Kiều Vi: "Vi, Vi Vi, em có nguyện ý gả cho chị không?"
Cô đang nghĩ đến trao nhẫn, thì Thích Nhất Hoan đứng gần đó hét lên: "Nhất bái thiên địa."
Lục Kiều Vi lập tức quỳ xuống, đập đầu xuống đất phát ra tiếng vang lớn, cơn đau khiến Lục Kiều Vi hít một hơi, sờ trán đau đớn kêu lên, sau đó ngẩng đầu ngây ngốc nói: “Vậy chị có nguyện ý gả cho em không?"
Khúc Thanh Trúc tách bọn họ ra một chút, đặt bọn họ vào tư thế tốt rồi hô: “Nhị bái cao đường.”
Ba Mẹ Lục và những người khác đang xem phong cảnh cũng không chú ý tới động tĩnh bên này, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn sang, cười ngoác đến tận mang tai.
“Thê thê giao bái”.
Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn giao bái, đồng thời thốt ra câu nói kia.
“Em nguyện ý, em nguyện ý gả cho chị.”
"Chị nguyện ý, chị nguyện ý gả cho em."
“Đưa vào động phòng.” Thích Nhất Hoan hét lớn xong, nhìn bốn phía, chặc lưỡi nói: “Nhị vị, hai người các cậu tạm chấp nhận, lấy trời làm giường, lấy đất làm giường, ở chỗ này làm gì đó đi."
"Đứng đắn chút." Khúc Thanh Trúc đi tới, nhẹ giọng nói: "Hiện tại là lúc trao đổi nhẫn, đeo ngón áp út tay trái, đừng đeo sai."
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, nàng đeo cho Văn Cẩn Ngôn trước.
Ngón tay thon dài, có thể đeo xong chỉ trong vài giây, khi chạm đến khớp, nàng dùng sức nhéo nhéo nói: "Đã đồng ý thì không được đổi ý nha ~"
Văn Cẩn Ngôn dùng hành động nói cho nàng biết chính mình có đổi ý hay không, cô cũng đeo nhẫn cho Lục Kiều Vi, sau đó hơi nghiêng người, ôm nàng vào ngực, hôn lên môi nàng.
Hóng gió đã lâu, môi có chút khô, hai người chạm nhẹ, trán áp vào trán, hô hấp dồn dập, lại tiếp tục hôn, mang hơi ấm của nhau thẳng tới trái tim.
Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nàng, sau đó đỡ gáy nàng, hôn nàng nồng nhiệt, đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, thăm dò nơi nhạy cảm của nàng, hôn đến Lục Kiều Vi không thở được.
Trước mặt nhiều người như vậy, ngượng ngùng chỉ tồn tại trong một giây, sau đó hoàn toàn bị dục vọng đánh bại, hai người chỉ muốn hôn cùng đòi lấy, nếu không có người, lúc này hai người đều muốn lột sạch ở chỗ này.
Hôn xong, nằm ở trên cỏ thở hổn hển.
Trên bầu trời xanh, mây chồng lên nhau như cá voi, đôi mắt Lục Kiều Vi ươn ướt, nàng không kìm được mà khóc.
"Ô ô ô..."
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, không hề có ý muốn dừng lại, Văn Cẩn Ngôn xoay người sang một bên, chống cằm nhìn nàng, nói: “Oa, tiểu cá voi đang phun nước.”
Lục Kiều Vi còn xinh đẹp, Tiểu Cá Voi, cái tên thật đáng yêu.
Nàng gật đầu, lau nước mắt, lúc này Thích Nhất Hoan đi ngang qua bọn họ, nói hai câu: “Dám tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, thật không biết xấu hổ.”
Lục Kiều Vi không thể nhịn được nữa, ban đầu nàng rất cảm động, nhưng sau những gì đã làm, nanf cảm thấy mình như một kẻ ngốc, tức giận đứng dậy đuổi đánh Thích Nhất Hoan.
Mấy người đuổi đánh nhau trên bãi cỏ, những quả bóng bay vừa mới buộc lại bị ai đó kéo lên, đột nhiên cùng nhau bay lên trời.
Trải ra dưới ánh mặt trời, bay thật xa.
Lục Kiều Vi dụi dụi mắt nói: "Ô nhiễm môi trường."
Phu nhân Jones nói: "Không sao, ta để mấy món quà nhỏ vào trong bong bóng, nếu ai nhặt được sẽ nhận được một thanh sô-cô-la và một tờ giấy nhắn, hy vọng có người nhặt được bỏ vào thùng rác".
"Oa, chúng vẫn bay, thật tuyệt."
Nhờ có gió nên dù có chứa đầy socola ngọt ngào thì nó cũng có thể bay rất cao lại rất xa.
Lục Kiều Vi quay đầu lại, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn yên lặng ngồi ở nơi đó, hai mắt đỏ hoe, đang mỉm cười, trong tay cầm một quả bóng bay mới bắt được.
Mảnh giấy có nội dung: [Hôm nay là lễ cầu hôn của con gái tôi, con bé đã gặp được người xứng đáng, tôi hy vọng bạn cũng có thể chúc phúc cho hai người họ, chúc bạn một ngày vui vẻ]
Lục Kiều Vi đi tới, sờ đầu cô, dỗ dành cô nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc, em đã đồng ý kết hôn với chị rồi, lại khóc là không ngoan."
"Được, không khóc."
Văn Cẩn Ngôn chớp chớp đôi mắt ươn ướt.
Lục Kiều Vi bảo cô đừng khóc, nhưng nàng lại bắt đầu khóc, bầu không khí cảm động đến nỗi trong mắt Khúc Thanh Trúc cũng ươn ướt.
Cô tiến tới ôm lấy Lục Kiều Vi, nghẹn ngào nức nở nói: "Vi Vi, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng mình nhiều năm như vậy, sau này cậu nhất định phải hạnh phúc."
"Cảm ơn Thanh Trúc." Lục Kiều Vi đáp lại cô.
Thích Nhất Hoan ở bên cạnh ép ra nước mắt, còn chưa nói muốn ôm cô, Văn Cẩn Ngôn đã vỗ vai nàng nói: "Hai người họ là bạn thân mới ôm, cậu muốn làm bạn thân sao?"
"Không ôm không ôm." Mắt Thích Nhất Hoan đỏ bừng, xoay người ôm cô nói: "Chúc mừng cậu cầu hôn thành công, trước kia còn tưởng tính cách của cậu sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại. Thật sự chúc phúc hai người, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão."
Tư tâm lại nghĩ: Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, dù có bao nhiêu kiếp đi chăng nữa, cũng vẫn vĩnh viễn ở bên nhau, thật thật lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...