Vào ban đêm, mọi thứ đều im lặng.
Khi Lục Kiều Vi trở về nhà, nàng đẩy Văn Cẩn Ngôn xuống giường, đặt lòng bàn tay lên mông Văn Cẩn Ngôn, đánh cô một cái thật mạnh.
Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, như đang cầu xin nàng nhẹ một chút.
Đầu quả tim Lục Kiều Vi mềm nhũn tê dại, có chút đau lòng cô, nhưng vẫn không hề dừng lại, đánh cô thêm hai cái, nói: “Cô đánh tôi cũng đau như vậy, về sau cô còn khi dễ tôi nữa không?"
Văn Cẩn Ngôn mím môi dưới, dù có bị đánh cũng không chịu nói, Lục Kiều Vi lại đánh cô hai cái, làm cô đau đến nheo mắt, đáp lại: “Em còn nói tôi ám chỉ em, không phải em ám chỉ tôi sao, chỉ cần em xin tha, tôi liền không đánh em, nhưng em lại không mở miệng nói."
Bàn tay đánh xuống như vậy, chính Lục Kiều Vi còn thấy đau, nhìn bộ dạng đáng thương của Văn Cẩn Ngôn, nàng nghiêng người nói: "Rất ủy khuất sao? Vậy tôi thổi cho cô, dựa gần lại đây."
Văn Cẩn Ngôn thật sự đến gần, Lục Kiều Vi có chút đắc ý, ôm lấy cổ cô nói: "Hôm nay tôi ở trên, không được phản kháng, hiểu chưa?"
“Ừm…”
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, Lục Kiều Vi mềm lòng, cũng không động thủ, chỉ nhặt cà vạt lên trói cô lại, sau đó hôn lên môi cô, dùng một tay lôi kéo cà vạt.
Vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn rất đáng yêu, quả thực kích thích ham muốn khi dễ người.
Lục Kiều Vi tưởng rằng lần này nàng đã thu thập được Văn Cẩn Ngôn, nàng sẽ nằm trên cả đời, không bao giờ cho Văn Cẩn Ngôn có cơ hội xoay người... Nghĩ nghĩ, nàng run lên một cái, sau đó nàng thức dậy.
Văn Cẩn Ngôn không có ở đây, cà vạt cũng không, càng không có trói Văn Cẩn Ngôn, chỉ có mình nàng ngồi trên giường, toàn bộ chăn bông đều bị nàng đá xuống, lạnh cóng.
Lục Kiều Vi chống tay ngồi dậy, cảm thấy một bên chân đau nhức, nàng vén quần áo lên xem, toàn thân đều đỏ, chết tiệt...
Hảo gia hỏa, nàng nơi nào đánh Văn Cẩn Ngôn cả đêm, nàng là tự đánh đùi mình đến đỏ, khó trách đánh Văn Cẩn Ngôn nàng cũng thấy đau.
Chỉ là giấc mơ kia quá chân thực lại mỹ vị, làm nàng rất thích, không khỏi bắt đầu nghĩ, nếu giấc mơ đó là thật thì tốt quá, nàng nhất định phải nằm trên.
Sau nửa đêm, nàng hoàn toàn không ngủ được, không ngừng hồi tưởng, lấy điện thoại ra xem, nếu bây giờ Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn cho nàng nói sẽ bồi thường cho nàng, nàng sẽ lập tức bắt taxi về, nhưng nàng đợi mãi mà không thấy.
Bảy giờ sáng, Khúc Thanh Trúc gọi nàng dậy, Lục Kiều Vi đang cọ tới cọ lui, híp mắt thay quần áo, đi khập khiễng.
Khúc Thanh Trúc kinh ngạc, cô vốn cho rằng Lục Kiều Vi là bị Văn Cẩn Ngôn lăn lộn thành thế này, nhưng không nghĩ tới Lục Kiều Vi ngủ một mình lại thảm thành như vậy, "Vi Vi, cậu làm sao vậy?"
"Không sao, ngủ nháo gối."
Nháo gối đến trên đùi?
"Cậu nói cho mình biết cậu đã làm gì sai, học người ta bỏ nhà đi như vậy." Khúc Thanh Trúc cằn nhằn nàng, "Văn tổng còn có thể ăn thịt cậu sao."
"Cậu không hiểu đâu." Lục Kiều Vi vừa đánh răng vừa nói, "Cô ta không chỉ ăn thịt mình mà còn xiên mình, nướng mình trên lửa."
Khúc Thanh Trúc không hiểu ý tứ của nàng, chỉ cho rằng đó là tình thú giữa hai người họ, đưa nàng đi làm, Lục Kiều Vi rất căng thẳng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Sao cái này có thể tính là bỏ nhà đi được? Mình không có bỏ nhà đi." Lục Kiều Vi mạnh miệng nói: "Mình chỉ là nhường nhà cho cô ta ở, chờ cô ta trở về, mình nhất định sẽ lấy nhà lại."
Khúc Thanh Trúc đả kích nàng: “Văn Cẩn Ngôn là chủ nhà.”
Lục Kiều Vi lập tức khô héo, "Sao mỗi lần nói chuyện cậu đều đả kích mình vậy? Hiện tại mình đặc biệt nghi ngờ cậu là đối thủ một mất một còn của mình đấy."
Khúc Thanh Trúc không khỏi bật cười, đến bãi đậu xe của công ty, hai người cùng nhau đi đến văn phòng, Lục Kiều Vi lo lắng nhìn đông nhìn tây.
Nghĩ trong nhà có một hộp đồ chơi đang đợi mình, nếu bị bắt được, dùng hết đồ trong đó lên người mình, nàng liền hoảng sợ.
Lục Kiều Vi nói: “Nhìn Văn Cẩn Ngôn rất ôn nhu, nói năng chậm rãi, nhưng thực ra cô ta mang thù, có thể dùng những biện pháp ôn hòa nhất để đưa người ta xuống địa ngục.”
Khúc Thanh Trúc giáo huấn nàng: “Chỉ cần cậu có thể dùng cách đối phó với Đinh Duyệt Nghiên để đối phó Văn Cẩn Ngôn, cậu sẽ không đến mức này.”
Lục Kiều Vi nói: "Trước kia mình đều coi cô ta là tiểu tam, sau đó đi một bước đến kết cục như ngày hôm nay, vô dụng thôi, Văn Cẩn Ngôn không phải là Đinh Duyệt Nghiên, cô ta không ngốc như Đinh Duyệt Nghiên."
“Nhưng ngay từ đầu cậu đã không coi Văn Cẩn Ngôn là tiểu tam như Đinh Duyệt Nghiên.” Khúc Thanh Trúc nói: “Cậu vuốt lương tâm nói xem có phải hay không?”
Đây là sự thật, lần đầu tiên Lục Kiều Vi nhìn thấy ảnh của Văn Cẩn Ngôn liền sợ ngây người, sau đó bắt đầu cảm thấy phiền muộn, nghĩ sao một nữ nhân tốt như vậy lại làm tiểu tam? Có thể trang bị một cái bóng đèn vào đầu được không?
Nếu là Đinh Nguyệt Nghiên, nàng nhất định sẽ hừ hai tiếng, cái thứ rác rưởi này nhìn khó coi như vậy, khó trách đi làm tiểu tam. Nếu không chỉnh chết Đinh Duyệt Nghiên thì nàng sẽ không gọi là Lục Kiều Vi!
Khúc Thanh Trúc ngẩng đầu hỏi: "Cậu hiểu ý tứ của mình không?"
Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, chợt bừng tỉnh nói: “Mình hiểu rồi.” Nàng dựa vào bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, hiện tại mình biết nên làm gì, mình sẽ tính kế cô ta, mình cũng có biện pháp, nhưng mình vẫn chưa chỉnh được cô ta."
Khúc Thanh Trúc sặc một chút.
Mặc dù hoài nghi những gì Lục Kiều Vi nói, nhưng trông Lục Kiều Vi rất tự tin cùng tràn đầy đáng yêu, cô thích Lục Kiều Vi tự tin khi rõ ràng không có bản lĩnh mà lại thích tặng đầu người cho người khác như vậy.
Coi như xem náo nhiệt đi.
Lục Kiều Vi nói: “Có lý tưởng là chuyện tốt.”
"Sao cậu lại coi thường mình chứ? Lần này mình nhất định có thể làm được."
Lục Kiều Vi cảm thấy Khúc Thanh Trúc đang coi thường mình, "Đánh cược đi, nếu mình thu phục được Văn Cẩn Ngôn, làm cô ta sợ mình, cậu sẽ..."
Khúc Thanh Trúc không chút để ý nói: “Nếu cậu có thể làm Văn Cẩn Ngôn sợ cậu, cậu kêu mình làm gì mình cũng sẽ làm.”
Lục Kiều Vi chỉ muốn thắng, liền nói: “Nếu mình làm Văn Cẩn Ngôn sợ mình, vậy cậu liền đi tìm Thích Nhất Hoan, dùng lưỡi hôn cô ấy, hôn đến làm cô ấy hít thở không thông!”
"...Ò, cậu vui vẻ là được."
Khúc Thanh Trúc thực sự cảm thấy không cần thiết phải đánh đổ nàng, nói: "Cậu có biết tại sao Văn Cẩn Ngôn lại đến bắt được cậu không? Bởi vì cô ấy chọc người phê bình, thể hiện luôn suy xét cho cậu."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, rụt cổ lại, nghĩ Văn Cẩn Ngôn còn rất ôn nhu.
“Nhìn xem, chẳng phải cậu đã luân hãm rồi sao?” Khúc Thanh Trúc trực tiếp chỉ ra tật xấu của nàng, “Cậu thấy việc này có cần thiết không?”
Lục Kiều Vi lập tức tỉnh táo lại: "Cần thiết, cần thiết!"
Hùng tâm tráng chí của nàng lập tức bùng cháy lên.
Thế mà coi thường nàng, đó là vì không biết tới cái tên Lục Đại Mãnh.
Lục Kiều Vi nghĩ ra một biện pháp hay, nàng điều chỉnh chế độ chụp ảnh của điện thoại, chụp một bức ảnh, mỉm cười rồi đi đến phòng thiết kế.
Sau đó cả phòng thiết kế rất có tinh thần cả một ngày.
Buổi tối Lục Kiều Vi vẫn đến nhà Khúc Thanh Trúc ngủ, thỉnh thoảng luyện tập trước gương và trên điện thoại, Văn Cẩn Ngôn thua nàng, nàng cũng không nóng nảy.
Cho đến trước Tết hai ngày, phải tham dự một bữa tiệc tụ họp các nhà thiết kế, đây là điều nàng đã chuẩn bị sẵn, trên danh nghĩa là một bữa tiệc giao lưu, nhưng thực ra mọi người đều muốn nhân cơ hội này để phát triển quan hệ.
Công ty cũng rất coi trọng việc này, không chỉ cử Khúc Thanh Trúc đi mà còn cử người từ phòng tài chính đến, muốn đả thông quảng bá trang sức của công ty.
Lục Kiều Vi trộm về thay váy, Văn Cẩn Ngôn ban ngày đến công ty làm việc, không có ở nhà, nàng lại lẻn sang phòng bên cạnh, mở tủ tìm chiếc hộp nhưng lại không tìm thấy.
Chẳng lẽ Văn Cẩn Ngôn đã giấu đi rồi?
Không, sao Văn Cẩn Ngôn biết nàng sẽ về?
Lục Kiều Vi có chút hoang mang, nàng lại lục lọi tìm một lúc, Khúc Thanh Trúc ở dưới lầu bấm còi xe nhắc nhở nàng nhanh chóng đi xuống.
Chiếc hộp quả thực đã biến mất, Lục Kiều Vi rầu rĩ đi xuống, lên xe của Khúc Thanh Trúc, bắt đầu phát ngốc, nàng không khỏi tò mò muốn hỏi Văn Cẩn Ngôn.
"Sao vậy? Không bỏ được sao." Khúc Thanh Trúc nói: "Sao cậu không ở nhà đợi một lát, lát nữa Văn tổng sẽ đưa cậu đến đó, mình cũng cảm thấy cậu bỏ nhà đi là không tốt, lỡ bị bắt được, trở về bị trừng phạt thì làm sao bây giờ?"
"Không có, cậu không thể tin tưởng vào mình sao? Mình đã chuẩn bị rồi."
"Này không phải rõ ràng rồi sao?" Khúc Thanh Trúc nhắc nhở nàng thắt dây an toàn, "Đừng giãy giụa nữa, theo kịch bản của Văn Cẩn Ngôn, cậu còn không biết nên chạy bằng chân trái hay chân phải."
"Cậu cứ chờ xem, mình sẽ làm cậu kinh ngạc, sợ hãi mình."
Khúc Thanh Trúc nói: “Mình rất mong chờ cậu thật sự mãnh lên.”
"Chắc chắn rồi, đừng quên đánh cược của chúng ta."
Nghĩ nghĩ, Lục Kiều Vi gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi: [Tôi vừa về nhà một chuyến]
Văn Cẩn Ngôn rất nhanh trả lời: [?]
Lục Kiều Vi: [Tôi cũng đã vào phòng của cô một chuyến]
Văn Cẩn Ngôn: [Em có chút kiêu ngạo nga, tôi thật muốn thu thập em, nên làm sao bây giờ?]
Kiêu ngạo xong, Lục Kiều Vi trả lời: [Không phải, ý của tôi là, tôi đã dọn giường cho cô rồi, cho ga trải giường vào máy giặt, lấp đầy tủ lạnh cho cô, nhớ ăn cơm, đừng để bụng đói]
Gửi xong, nàng vặn vẹo cánh tay nói: [Hôm nay tôi cũng không về nhà, phải đi công tác]
Văn Cẩn Ngôn: [?]
Lục Kiều Vi: [Ngoan nha]
Văn Cẩn Ngôn bên kia tựa hồ không đứng vững, gửi cho nàng một loạt dấu chấm hỏi. Lục Kiều Vi không trả lời, Văn Cẩn Ngôn gọi điện thoại tới.
Đương nhiên, Lục Kiều Vi vẫn không trả lời.
…
Trong khi trò chuyện, đã đến địa điểm tổ chức sự kiện, vì liên quan đến thiết kế nên bên trong không thể thiếu những đồ trang trí, nhiều công ty trang sức đều mang trang sức tới.
Hội trường được thiết kế rất hoành tráng, người ra vào đều là những người có uy tín cũng danh dự trong ngành, vừa xuống xe hai người đã gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Khúc Thanh Trúc hỏi: “Cậu còn đứng ở đây bất động là chờ Văn Cẩn Ngôn tới sao?”
Lục Kiều Vi cười gật đầu.
Khúc Thanh Trúc vỗ vai nàng, thật sự sợ nàng sẽ gặp rắc rối nên dẫn nàng đi một vòng quanh hội trường, “Nhìn xem, đó là người tổ chức, Túc Vĩnh Ỷ, là một nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng quốc tế, có rất nhiều công ty thời trang cạnh tranh mời cô ấy, nhưng khoảng thời gian trước cô ấy lại về nước, rất kỳ quái."
Lục Kiều Vi nghe có chút quen tai, nàng cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra, có lẽ nàng đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Giữa nhà thiết kế thời trang và nhà thiết kế trang sức có mối quan hệ mật thiết, đôi khi hai nhà thiết kế cần phải phối hợp cùng nhau để tạo ra một sản phẩm tạo hình mới.
Trong số các nhà thiết kế hôm nay, Lục Kiều Vi là người ăn mặc bắt mắt nhất, nàng thực sự cho rằng đây chỉ là một bữa tiệc giao lưu nhỏ, nào biết đây thực chất là một bữa tiệc danh lợi.
Lục Kiều Vi không đi qua chào hỏi, quá nhiều người, nàng cũng không quen biết, đi qua cũng xấu hổ, nhưng viên đá trên ngực Túc Vĩnh Ỷ lại khiến nàng chú ý, nó có màu xanh lục, nhìn rất giống một quả dưa hấu nhỏ.
Đang lúc nàng đang nhìn, Đinh Duyệt Nghiên đột nhiên chặn tầm mắt của nàng, nói: "Vi Vi tỷ, chị đến rồi à, tôi với Giám đốc Vu đã tìm chị rất lâu."
"Tìm tôi làm gì?" Lục Kiều Vi cau mày, nghĩ tới việc mình phải làm, nàng khẽ mỉm cười, thả chậm khí nói: “Hẳn là tìm tôi rất lâu đi? Có chuyện gì vậy? Mệt không, ngồi xuống nói chuyện đi."
Vẻ mặt Đinh Duyệt Nghiên cứng đờ, mọi cảm xúc như sụp đổ, nàng ta nói: "Vi Vi tỷ, sao chị lại..."
Lục Kiều Vi nhướng mày, "Hửm? Tôi làm sao?"
Rất kỳ quái, Đinh Duyệt Nghiên nhìn thấy trong lòng liền lộp bộp, nhẹ nhàng kéo tay áo để lộ viên đá quý trên người, “Thật ra tôi chỉ muốn cho chị xem cái này, không biết là thật hay giả, này là Giám đốc Vu đưa, muốn chị xem cho tôi."
Lục Kiều Vi nói "Oa" một tiếng, nói: "Thật là một viên đá đáng yêu, rất hợp với cô."
Đinh Duyệt Nghiên rùng mình, ý định khoe khoang ban đầu của nàng ta đột nhiên biến mất, nàng ta nhìn Lục Kiều Vi mấy lần, nhưng không thấy Lục Kiều Vi có chút trào phúng, hình như thực sự ôn nhu với mình.
Chỉ là ôn nhu này… ngoài cười trong không cười.
Nàng ta vội vàng nói mình có việc, bước đi hai bước, quay lại nhìn Lục Kiều Vi, phát hiện Lục Kiều Vi vẫn đang cười, sau đó liền bỏ chạy.
Khóe miệng Khúc Thanh Trúc giật giật hai cái, nhìn Lục Kiều Vi bên cạnh, hỏi: "Vừa rồi là kim cương sao? Sao lại lớn như vậy? Dùng làm khuy tay áo thật phí phạm của trời."
"Không phải kim cương." Lục Kiều Vi nói: "Là đá topaz, sau khi mài giũa cắt gọt nhìn rất giống kim cương, thực tế chỉ có giá vài trăm tệ một carat, loại đá này được chia thành màu sắc và cấp bậc."
Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc phổ cập khoa học.
Đá topaz có độ sáng cao, độ trong suốt tinh khiết, màu sắc đẹp, trông giống như một viên kim cương, rất phổ biến trong ngành trang sức nhưng rất hiếm vì hiếm khi được sản xuất ở trong nước. Giống như màu xanh lam lại không màu, càng giống kim cương thì giá càng rẻ, chỉ có đá topaz màu đỏ cam đậm mới có giá trị cao, nó được gọi là hoàng ngọc trong ngành trang sức và có giá trị sưu tập cao.
Nói trắng ra vẫn được coi là đá hiếm và đắt.
Hai viên mà Đinh Duyệt Nghiên đeo đều không đáng giá tiền, Khúc Thanh Trúc nói: “Vậy cậu còn khen cô ta.”
Lục Kiều Vi hất tóc, “Cậu không cảm thấy mình rất ôn nhu sao?”
Khúc Thanh Trúc rùng mình, sờ môi mình.
Lục Kiều Vi dùng giọng điệu ôn hòa nhất mà phổ cập khoa học với Khúc Thanh Trúc về viên đá quý của khách mời có mặt, viên nào là thật, viên nào là giả, nàng nghe Khúc Thanh Trúc khen mình: “Oa, cậu thật thông minh nha, người không biết còn tưởng cậu là người định giá trang sức."
Nghe được lời khen này, Lục Kiều Vi cũng không quá đắc ý, rất khiêm tốn nói: “Còn không phải là vì mình nhận được nhiều đơn hàng liền hỏa nhãn kim tinh sao?"
"À... mình còn tưởng cậu thức khuya trộm học bài."
Đột nhiên bị chọc thủng, Lục Kiều Vi xoay người lại, chỉ thấy người bên cạnh chính là Văn Cẩn Ngôn, thân thể nàng lắc lư, may mắn là mông ngồi vững.
Văn Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh nhìn nàng, hôm nay cô mặc một bộ đồ đen đầy dụ hoặc, áo đen cổ mở, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu đen, cổ tay buộc một dải lụa đen, giống như một món quà bị người ta buộc lại, rất dụ hoặc mê người.
Lục Kiều Vi bình tĩnh lại, nói: "Cô tới khi nào vậy?"
“Tới một lúc rồi, nghe em kể chút chuyện.” Văn Cẩn Ngôn nhàn nhã nói: “Hiện tại em hiểu biết thật nhiều, học thức uyên bác.”
Văn Cẩn Ngôn nâng ly về phía nàng.
Lục Kiều Vi không nhượng bộ, cụng ly với cô.
Văn Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc.
Lục Kiều Vi uống một ngụm rượu, hơi cay.
Văn Cẩn Ngôn hơi nghiêng người về phía trước: “Buổi tối…”
“Chờ một chút.” Lục Kiều Vi gọi cô.
"Hửm?"
Lục Kiều Vi nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay cô.
Văn Cẩn Ngôn mở lòng bàn tay ra thì thấy đó là một chiếc móc khóa, hẳn là Lục Kiều Vi tự thiết kế, bên dưới có ba viên đá.
Văn Cẩn Ngôn lập tức nhận ra, đó là ba viên đá Morgan màu hồng nhạt.
Loại đá này cùng loại với ngọc lục bảo, tuy giá thành không đắt bằng ngọc lục bảo nhưng hiếm khi được sản xuất ở trong nước, tổng cộng ba viên đá này không đến một vạn.
Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Kiều Vi cau mày nói: "Sao vậy? Không cần à?"
Nàng lấy lại, Văn Cẩn Ngôn siết chặt ngón tay: “Đã nói cho tôi, nơi nào còn có đạo lý lấy lại, móc khóa này nhìn không đắt tiền, tôi thậm chí còn không dùng loại đá quý này để làm móc khóa cho mình.”
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không phải treo chìa khóa là được rồi sao?" Lục Kiều Vi dừng dừng, lại nhẹ nhàng nói: "Thích thì cầm lấy mà dùng đi, này là cho cô, không đáng giá tiền."
Văn Cẩn Ngôn tháo vòng cổ ra, cầm chiếc chìa khóa quơ quơ trước nàng, làm mấy lần vẫn không móc chìa khóa vào được.
Lục Kiều Vi trực tiếp giúp nàng mở móc chìa khóa, sau khi đeo vào, nàng đẩy chìa khóa lại cho cô, không hề lấy lại chìa khóa.
Văn Cẩn Ngôn cau mày.
“Cô muốn treo chìa khóa ở đâu?” Lục Kiều Vi hỏi cô.
“Tôi cũng không biết.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Treo ở đâu tốt hơn?”
Trước kia có lẽ Lục Kiều Vi sẽ không đáp lại cô, nhưng bây giờ nàng nghiêm túc suy nghĩ: "Túi của cô đâu? Treo vào túi đi, không làm mất."
Văn Cẩn Ngôn ò một tiếng, vẻ mặt có chút phức tạp, nhẹ nhàng vén tóc.
Chiếc vòng cổ màu đen khiến chiếc cổ trông dài và thanh thoát hơn, còn có một câu nói là 'làm người hít thở không thông', nhất là khi đeo trên cổ thiên nga như Văn Cẩn Ngôn lại có cảm giác tuyệt mỹ, nếu nhìn kỹ còn có chữ ở bên cổ.
Viết là: LKV.
Lục Kiều Vi.
Giống như nàng thuộc về cô vậy.
Lục Kiều Vi gần như không nhịn được, Văn Cẩn Ngôn thấp giọng hỏi nàng: “Đẹp không?”, Sau đó chậm rãi nghiêng người về phía nàng.
Chỉ là, khi cô đang định nắm cổ tay Lục Kiều Vi, lông mày của Lục Kiều Vi đột nhiên nhíu lại, bắt đầu cài cúc áo trên ngực.
Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: “Con gái con lứa ở bên ngoài đừng mặc hở hang như vậy.”
"A?"
Trong bầu không khí ái muội, giờ khắc này mọi thứ đều tan biến.
Lục Kiều Vi cởi áo khoác ra, nàng mặc một chiếc váy len dài, trực tiếp đưa áo khoác cho Văn Cẩn Ngôn: “Thất thần ra đó làm gì?”
Văn Cẩn Ngôn cầm lấy áo khoác trong tay nàng, nhưng cô chưa kịp động thì Lục Kiều Vi đã nắm lấy cổ áo, khoác lên vai cô.
“Không muốn mặc cũng phải mặc.” Lục Kiều Vi khoác áo cho cô, chỉnh tóc của cô lại, khen cô: “Được rồi, rất xinh đẹp.”
Văn Cẩn Ngôn im lặng nhìn nàng chằm chằm.
“Cô như vậy rất đáng yêu.” Lục Kiều Vi nghiêm túc nói, vén tóc trên trán ra sau tai.
Lời nói nghe có chút quen thuộc, Văn Cẩn Ngôn ngồi đó nhìn từng động tác của Lục Kiều Vi, cô dùng sức nắm chặt tay nàng nói: "Thế nào, em muốn kim thiền thoát xác sao?"
Lục Kiều Vi thở dài: "Cô nói cái gì thì là cái đó."
Giọng điệu bất lực đó khiến người ta có một loại ảo giác nàng sẽ nói thêm một câu: Tôi thực sự không biết phải làm sao với cô.
Quần áo trên người luôn có cảm giác không chân thật.
Ngồi một lúc, có người tới nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn, bọn họ đang nói chuyện kinh doanh trang sức, người kia có chút càn quấy, Văn Cẩn Ngôn vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng đối phương lại giả vờ như không nhìn thấy.
Khi đối phương đưa danh thiếp ra, Lục Kiều Vi nghiêng người đè tấm danh thiếp xuống: "Không bằng lấy danh thiếp của tôi đi?"
Đối phương không biết Lục Kiều Vi, dùng ánh mắt nhìn về phía Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi chỉ nhếch môi một chút, sau đó cùng Văn Cẩn Ngôn rời đi.
Văn Cẩn Ngôn liên tiếp nhìn Lục Kiều Vi, hỏi: "Em vừa mới đưa cái gì vậy?"
Lục Kiều Vi không trả lời câu hỏi mà nói: “Nếu sau này cô không thể từ chối loại người này thì cứ trực tiếp nói tên của tôi.”
Người bị từ chối đứng ngơ ngác một lúc, nghênh đón ánh mắt thanh lãnh của Văn Cẩn Ngôn, cúi đầu liền nhìn thấy trong tay là lá bài poker, hắn lập tức sửng sốt.
K cơ? Cô ấy tên là K cơ sao?
Bên kia, Thích Nhất Hoan vẫy tay với bọn họ: “Đừng phát ngốc nữa, qua đây ăn đi.”
Lục Kiều Vi ngước mắt lên, hỏi Văn Cẩn Ngôn: “Cô đi không?”
Văn Cẩn Ngôn gật đầu.
Hai người cùng nhau đi tới, Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc ngồi ở bên trong, giành chỗ cho hai người. Cảm nhận được bầu không khí kỳ quái, Thích Nhất Hoan chủ động nói: "Hai chiếc bánh kem nhỏ này ăn rất ngon, hai người ăn thử đi, Cẩn Ngôn, cậu lấy cho thiết kế Lục đi."
Lục Kiều Vi dừng một chút, cau mày, khi ngồi xuống, nàng nhỏ giọng nói với Văn Cẩn Ngôn: “Ở bên ngoài đừng nói cho người khác biết biệt danh của tôi.”
Văn Cẩn Ngôn có chút thất thần, nhìn thấy Lục Kiều Vi đặt mấy cái bánh đủ hương vị trước mặt mình, ngẩng đầu lên nói: "Biệt danh của tôi không phải là 'bất khả' sao?"
Thích Nhất Hoan ở bên cạnh suýt chút nữa ho sặc sụa.
May là Khúc Thanh Trúc đưa nước trái cây cho nàng, nếu không hôm nay nàng sẽ bị sặc chết.
Lục Kiều Vi nhẹ nhàng cười nói: "Cô thích hương vị gì thì tùy ý lấy, không thích thì nói, lát nữa tôi mua cho cô."
Sau đó, nàng chọn chiếc bánh nhỏ cho Văn Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Nếu muốn ăn hết thì có thể nếm thử một chút, không thể ăn quá nhiều.”
Văn Cẩn Ngôn ò một tiếng.
Lục Kiều Vi rất ân cần giúp cô cắt một miếng nhỏ, đặt ở đĩa, đưa đến miệng Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị rất ngon, quay người lại thì thấy Lục Kiều Vi đang cầm miếng bánh còn dư lại, ăn vào miệng.
Khi đối diện tầm mắt, Lục Kiều Vi thu liễm động tác, ưu nhã lấy khăn giấy ra chấm khóe miệng Văn Cẩn Ngôn: “Dính kem.”
"……Ò."
Văn Cẩn Ngôn lại ăn, Lục Kiều Vi lại lau.
Sau đó nàng còn lau son môi của Văn Cẩn Ngôn, khóe miệng ửng đỏ.
Thích Nhất Hoan là người đầu tiên đứng không vững, nàng không nhịn được, đến tìm Khúc Thanh Trúc trước để tìm câu trả lời thì phát hiện Khúc Thanh Trúc đang giả vờ làm không khí.
Nàng nắm chặt tay véo vào ghế sô pha hai lần, "Thiết kế Lục, nếu có chuyện gì hoặc có khó khăn gì thì cứ nói thẳng, chúng ta cùng nhau tìm ra giải pháp, em đừng làm tôi sợ."
Lục Kiều Vi cười ngọt ngào nói: "Không có nha", nàng còn chưa kịp nói thêm gì thì Văn Cẩn Ngôn đã đặt tay lên trán nàng hỏi: "Em lại bị sốt sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...